Chương 1: Hai cánh cổng
Vũ mơ màng trong giấc mộng hắn nhìn thấy ba khuôn mặt kỳ quái cùng một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng quanh hắn nói chuyện.
Ba khuôn mặt ấy, có cái mặt đàn ông màu xanh, già có ba mắt, một cái bên trái bị chột. Có cái đàn bà, một nửa xinh như thiếu nữ, một nửa xấu xí thối rữa. Còn lại là một cái mặt trẻ con, biểu cảm thay đổi liên tục từ tức giận tới vui vẻ, miệng nói thì lắp bắp.
Còn người phụ nữ kia, xinh đẹp không cách nào diễn tả, nàng mặc quần áo rất sang trọng đẹp đẽ. Nhưng sao đôi mắt nàng buồn, hai môi nàng mìm chặt, như nghẹn ngào chẳng nói lên lời.
“Xin..ngươi...hãy cứu em ấy...xin ngươi..”
“Chúng ta có cách giúp nàng, nàng đừng lo lắng. Nhưng cái giá sẽ rất đắt đỏ, nàng có dám trả không?”
“Dám, hãy cứu em ấy. nhanh lên.”
Ba khuôn mặt nhìn Vũ. Đồng thanh nói:”Ngươi thật là có phúc phận. muôn đời, muốn kiếp sau không được quên điều này nhé.”
“Muôn kiếp sẽ không bao giờ quên.” Hình như là lời từ miệng Vũ thoát ra.
“Chị sẽ tìm em, nhất định nhé. Em phải sống cho thật tốt, chờ chị.” Người phụ nữ xinh đẹp xoa đầu Vũ, yêu thương dặn dò.
Thế là ba khuôn mặt kia làm phép, cũng không hiểu là loại phép thuật gì, ngay lập tức khiến cho khoảng không vô tận cuốn lấy Vũ. Và hắn chẳng còn nhớ ra điều gì nữa.
Đó là một giấc mơ kỳ lạ. Kể từ cái ngày hắn dậy thì, đêm nào cũng từng mơ qua. Rất lạ mà cũng rất đáng sợ.
Hắn kể cho sư phụ. Sư phụ chỉ xoa đầu an ủi hắn. Nói rằng đây gọi là hiện tượng Điệp Mộng. Cũng không có gì đáng lo lắng. Con trai đến tuổi dậy thì là hay mơ thấy đàn bà lắm nhé. Lại còn là đàn bà rất xinh đẹp.
Hắn ngượng đỏ mặt lắc đầu:”Không có. Không phải vậy đâu?”
Sư phụ hắn nói:”Chắc khuôn mặt cô ấy là khuôn mặt một người phụ nữ mà con thầm thương đúng chứ?”
“Làm gì có? Con đã thương ai đâu?”
“Thường là như vậy đấy? Mấy anh con trai đến tuổi lớn là biết thích rồi. Sẽ ngày đêm mong nhớ về người mình thích. Trong mộng cũng toàn là hình dáng người ấy. hahah”
Lại nói qua, sư phụ hắn là một người rất đặc biệt, hành nghề thầy thuốc, có nhà to cửa rộng, có trên dưới hai trăm nhân lực, từ đồ đệ tới người hầu. Ông rất giỏi y thuật, là y sư giỏi nhất trong vùng. Gặp ông nhiều y sư không dám tự sưng hai tiếng y sư. Nên ông thường được gọi là y sư, thay vì gọi thẳng tên.
Vũ vẫn thường hay thắc mắc tại sao ông luôn chữa bệnh không lấy tiền cho người nghèo nhưng lại có lắm tiền bạc thế. Mọi người chỉ giải thích qua loa rằng, ông được cha mẹ để lại.
Vũ thì được y sư nhận nuôi từ khi còn bé. Vì hắn mồ côi. Y sư thương yêu Vũ nhất trong tất cả, vì hắn từ bé sinh ra đã lương thiện, trong sáng. Ông tận tình truyền đạt hết tất cả y bát cả đời cho hắn. Mong hắn sau này trên phương diện y thuật còn giỏi hơn ông nhiều.
Chiều hôm ấy, có chuyện gì lớn lắm xảy ra ở nhà y sư. Nhà y sư là một cái biệt phủ to không đếm hết. Tự dưng lại được trang hoàng từ đầu tới cuối rất đẹp. Người đi tới đi lui. Vũ hỏi Liên:”Chị Liên à, hôm nay có chuyện gì vậy?”
Liên duyên dáng yêu kiều, hơn Vũ năm tuổi, là một đại mỹ nữ.
Cô dựa vào tường thành, cười nói:”Hôm nay là ngày cực vui, Vũ à. Vui cho cả chị và cả em đó.”
Liên cũng là con nhà giàu có, được y sư nhận làm đồ đệ. Nay con bé vừa tròn tuổi lấy chồng. Có người đại đồ đệ của y sư đem lòng thương Liên. Nên hôm nay mong y sư làm chứng giám cho hắn cầu hôn Liên. Thế nhưng đấy chưa hoàn toàn là chuyện tốt nhất trong ngày hôm nay.
Y sư bận từ tối tới sáng, ngài phải tiếp những vị khách từ phương xa tới chơi, lại vừa phải chỉ đạo xắp xếp mọi chuyện trong nhà.
Có người thân mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ, là người đạo sĩ trừ tà có tiếng tăm, dẫn theo môn đồ hơn chục người đi tới. Gặp y sư ở sảnh chính thì vui vẻ cung kính cúi chào.
“Xin kính chào y sư. Chúc ngài vạn thọ. Chúc thêm gia đình hai bên có hỉ sự được thành công tốt đẹp. Lại chúc thêm tiểu vương nhà mình có thể mở ra thiên môn, đạt được khả năng tu luyện. Đây là món quà nhỏ ta, Đại Hiền, mang từ vùng biên ải về, gọi là hoa hư trúc, dâng lên cho tiểu vương sử dụng, có tác dụng bổ thận tráng dương, cực kỳ phù hợp cho nam giới.”
Mọi người trong sảnh chính đều bật cười. Vị đạo sĩ này sao lại nói bóng nói gió cái chuyện như thế chứ. Đúng là không ra dáng đạo sĩ. Ơ nhưng thế mới là Đại Hiền đạo sĩ. Người đang chấp pháp giáo chủ Đạo giáo. Bề ngoài ông ta không đạo mạo, nhưng là người có tu vi thâm hậu, có kiến thức uyên bác ít người sánh kịp. Người ta chẳng thể không cung kính ông.
Y sư vui vẻ đứng dậy đỡ lấy quà từ Đại Hiền, tự tay cất sang một bên, lại đối với ông ta cung kính chào lại.
“Đại Hiền Đại giáo chủ lặn lội đường xa đích thân tới đây để chúc mừng, là niềm vinh hạnh của gia đình chúng tôi. Các con còn chưa cảm ơn ngài sao?”
“Mời ngài ngồi vào chỗ này!” Y sư mời Đại Hiền vào chỗ ngồi, lại ngay lập tức phải đón tiếp vị khách khác.
Người này mặc áo xanh, trên cổ có lộ ra hình xăm một cái đầu rồng, vừa uy phong vừa dữ tợn. Sau lưng đi theo mấy người mặc áo màu trắng, ai nấy cũng có những hình xăm rồng rắn hung dữ chẳng kém.
“Thanh Thiên Môn Chủ. Ngài tới chơi.”
Thanh Thiên Môn Chủ cung kính chào hỏi y sư và hai bên khách mời. Tay ông cầm lên một lưỡi đao nhỏ.
“Đây tên gọi là Tử Hư kiếm. Thật ra chỉ là một mảnh của tử hư kiếm, năm đó từng được dùng để chém g·iết Quang Hoa hỏa thần. ta thu thập được khi khai quật ở vùng đông cực thiên. Nay đem làm quà dâng lên cho tiểu vương. Mong ngài sau này trên con đường tu luyện đạt được thật nhiều thành tựu.”
Y sư cảm tạ, mời Thanh Thiên ngồi vào chỗ. Thanh Thiên thắc mắc:”Không biết tiểu vương đi đâu chưa xuất hiện, đã hơn mười năm không được gặp mặt tiểu vương, nên ta thực sự rất trông mong, không biết y sư ngài có thể mời tiểu vương tới chơi sớm hơn không?”
Y sư ngượng cười nói:”Xin lỗi mọi người, thành thật xin lỗi. Đây là bất cẩn của ta. Nhân vật chính lại chưa xuất hiện. Đã để mọi người chờ mong rồi.”
Y sư đi ra sau vườn tìm thấy Vũ và Liên đang ngồi ở gần hồ cá nói chuyện. Y sư đưa Vũ vào trong trước. Còn Liên thì ngài chưa cho vào. Ngài bảo vẫn chưa tới lúc. Liên theo sau y sư đi tới gần sảnh chính, nhìn lén.
Vũ hoảng loạn lắm. Tính cách hắn vốn hướng nội, ít giao tiếp lại thêm chưa bao giờ trong sảnh chính lại được trang hoàng đẹp đẽ mà lại có nhiều khách tới chơi như vậy. Theo như trí nhớ của hắn thì hình như từng có một lần, năm hắn hai tuổi thì cũng có không ít người tới chơi mừng chuyện.
Vũ nép vào sau lưng y sư, chỉ dám nhìn xuống đất.
Hai bên khách lớn nhỏ nghị sự. Có người nói, tiêu vương còn nhỏ tuổi mà toát ra phong thái của bậc chúa tể, có người khen tiểu vương là người có nhan sắc số một trong thiên hạ, chưa từng được ngắm nhìn qua ai hơn.
Những lời ấy Vũ cho là những lời khen giả tạo. Có lẽ là những người có tiền tới nịnh sư phụ để được ngài giúp đỡ như mọi khi thôi.
Lúc này có một vị khách tới chơi. Hắn đi một mình, ăn mặc rách rưới, khuôn mặt đen nhẻm. Chỉ có một cánh tay phải. Dáng điệu hùng hổ như là cha thiên hạ không bằng. Khác hoàn toàn những vị khách trước kia.
Hắn nhìn Vũ cười tươi nói:”Giống lắm, rất giống “nàng” và còn rất xinh đẹp nữa. hahaha. Không thể nhầm lẫn được.”
Hắn cưỡng ép xách Vũ lên không trung để nhìn rõ hơn. Mặc cho Vũ đỏ mặt tía tai sợ hãi.
Y sư nói:”Anh à, Vũ còn nhỏ, anh làm thế thằng bé sẽ sợ lắm.”
“À ta xin lỗi, xin lỗi. Ta vui quá ấy mà.”
Y sư giới thiệu cho Vũ:”Đây là anh trai ta, mọi người hay gọi là Hiến Vương. Con mau chào bác đi.”
Vũ cúi đầu chào với giọng lí tí.
Hiến Vương rút từ trong túi ra một mũi tên màu vàng sáng lấp lánh. Đặt vào tay Vũ. Cười bảo:”Cháu ngoan. Lần này ta không trách, nhưng lần sau phải dõng dạc nghe chưa. Mình là đàn ông con trai mà. Hahaha. Đây là mũi tên ta đích thân rèn tặng cho con đó. Có uy lực rất lớn. sau này chỉ cần đem nó cắm vào tim người mà con căm ghét, sẽ lập tức khiến cho kẻ đó thần hồn tàn lụi. Tu vi cao tới mấy cũng không thoát nổi c·ái c·hết.”
Y sư gật đầu cảm tạ. Mời Hiến Vương ngồi ngay cạnh mình. Khách đã tới đủ. Chỉ còn cuối cùng là chuyện của Liên chưa xong. Đại đồ đệ của ông ở đâu vẫn chưa xuất hiện để hỏi chuyện cưới xin. Ông nhìn ra cửa sau thấy Liên đang nép mình đỏ mặt.
Y sư hỏi nhỏ Vũ:”Anh Nhất của con đâu?”
Vũ lắc đầu:”Anh ấy nói sẽ về kịp lúc trời sáng, nhưng tới gần tối rồi mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì?”
Y sư đành đánh mắt ra hiệu với Liên lui đi. Cô bé buồn bã.
Y sư đứng dậy nói:”Thôi thì chúng ta cùng bắt đầu tiệc mừng sinh nhật của Vũ trước, chuyện cưới hỏi để sau nhé.”
Mấy vị khách cũng gật đầu khen phải.
Nhà y sư rộng nên mời rất nhiều khách, những vị khách nhỏ thì cho ngồi ở ngoài sân. Mấy người có mặt mũi như Đại Hiền hay Hiến Vương thì ngồi ở một buồng riêng. Đếm đi đếm lại được tổng cộng bảy người, bao gồm cả y sư.
Bên người mọi người nói chuyện to nhỏ, ai cũng khen y sư và Vũ có phúc phận, là nhờ làm nhiều việc tốt, cứu giúp người dân trong vùng. Bên trong mấy người cũng hàn huyên ôn lại chuyện cũ, đôi khi trêu trọc nhau, Vũ nghĩ rằng đều là những người thân thiết cũ lâu ngày không gặp.
Hết tiệc đã quá nửa đêm. Mấy người khách đã về hết chỉ còn lại bảy người ở buồng trong. Đồ ăn đã được dọn sạch sạch sẽ, chỉ còn vài ấm nước chè.
Vũ lo lắng nhất lúc này lại là chuyện của Liên, vì hôm nay đáng lẽ cũng là ngày vui của cô ấy, nhưng phần vui ấy mãi tới nửa đêm rồi vẫn chưa xuất hiện. Vũ hỏi nhỏ y sư:”Sư phụ à, con muốn ra ngoài chơi một chút. Con đã ngồi đây cả đêm rồi.”
Y sư xoa đầu Vũ cười nói:”Đúng là trẻ con ham chơi mà. Ở lại chút rồi ta cho con về.”
Mọi người đều cười.
Y sư lấy một cái hộp ngọc trên bàn ra. Lấy từ đó ra một lọ dung dịch trông khá kỳ lạ.
Ông bảo:”Đây là dịch Tẩy Tủy, ta phải đích thân đi một tháng ở bắc cực thiên làm ra đó.”
Đại Hiền cười bảo:”Để cho y sư làm thì tốt, chất lượng sẽ vượt qua chủng loại thông thường. Tỉ lệ thành công càng cao.”
Vũ hỏi:” Cái gì thành công?”
Hiến Vương nói:”Dịch Tẩy Tủy để tẩy tủy. khiến cho con người ta bước sang một trạng thái mới. Ở trạng thái này cơ thể mở ra thiên môn. Từ đó có thể tu luyện.”
“Tu luyện ư? Con có thể tu luyện ư, giống như sư phụ.” Vũ hào hứng nhảy cẫng lên.
Thanh Thiên môn chủ cười bảo:”Không chỉ giống vương gia, tiểu vương còn có thể giống bất kỳ ai trong chúng ta.”
“Ý ngài là sao?”
“Nghĩa là tất cả chúng ta bảy người sẽ đều tham gia vào bồi dưỡng cho tiểu vương, giúp tiểu vương nhanh chóng trên con đường tu luyện hơn, đạt được nhiều thành tựu hơn.” Người này trên đầu có hai sừng, cơ thể cũng không giống người hoàn toàn như là nửa hươu nửa người, là một yêu vương, tên gọi U Nhung.
Y sư cầm lấy lọ dịch tẩy tủy, cho Vũ uống.
Sau đó, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng ran như là có ngàn ngọn lửa thiêu đốt. Hắn dãy dụa trên mặt đất.
“Nóng, nóng, aaaaaa...”
“Cố lên con trai, con phải vượt qua cơn đau này thì mới có cơ hội thay đổi vận mệnh.”
Trước mắt Vũ đã mờ dần, hắn không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn một màu trắng xóa. Vũ vẫn mơ màng tới rất lâu về sau.
Đột nhiên giữa nơi mù mịt ấy, hiện ra hình dáng một người phụ nữ xinh đẹp. Nàng đẹp không cách nào diễn tả nổi, không có thứ gì có thể đem ra so sánh.
Người phụ nữ ấy xoa đầu Vũ, để cậu ta nằm dựa lên đùi. Nàng vui vẻ nói:”Chị tìm thấy em rồi?”
“Chị là ai?” Vũ hỏi.
“Hừ, cậu đó, sao chưa nhớ ra chị. Cậu đáng trách lắm. Chị vẫn ngày đêm tìm kiếm cậu, còn cậu ở bên cạnh chúng vui vẻ. Thế cậu định bao giờ quay về bên chị.”
“Nhưng tôi còn chưa biết chị là ai? Tôi về thế nào chứ?”
“Hừ, chị không nói đó, cậu phải tự nhớ ra.” Người phụ nữ ấy, giận dỗi, véo vào tai Vũ một cái.
Nàng đưa cho Vũ một miếng ngọc bội, dặn dò:”Cậu mang kĩ món này, sau này nhớ phải đến kinh thành, nhập học vào đại học đông đô, tuyệt đối cho dù là ai dụ dỗ cũng không được đến quốc tử giám. Rồi lúc ấy mình sẽ được gặp nhau. Mà cậu liệu hồn mà nhớ ra hết ký ức đi nhé. Đừng để lúc đó chị phải kể lại cho cậu.”
“Ơ...”
“...thế là như thế nào?”
Người phụ nữ ấy vội vã đứng dậy đi mất. Trước khi đi chỉ kịp nói rằng:”Em là thiên tài, sinh ra đã có hai thiên môn, nhưng nhớ là trước khi đủ khả năng không nên dùng thiên môn màu đen, chỉ dùng cái ngũ sắc thôi.”
Nàng đi mất tăm.
Sau đó, Vũ đứng dậy, thấy ở khoảng không mịt mù phía trước có hai cánh cổng, một cái đen xì, một cái có màu ngũ sắc. Vũ theo lời người phụ nữ xinh đẹp đi vào cánh cổng ngũ sắc.
Hắn tò mò nhìn vào cánh cổng màu đen. Đột nhiên bên trong đó hiện ra ba khuôn mặt, giống y như trong giấc mơ mọi khi. Có cái đàn ông, đàn bà rồi cả cái trẻ con. Chúng vui vẻ chào:”A, tiều vương à?”
Vũ sợ hãi lao thẳng vào cánh cổng ngũ sắc.
Lúc này hắn tỉnh dậy. Trước mắt là bảy người lo lằng nhìn hắn. có một người hình như là có ba cái đầu, lúc này Vũ mới nhìn rõ, hắn hoảng loạn la lên:”A, con quỷ ba mặt, con quỷ ba mặt, sư phụ à, chính là nó, chính là nó.”
Y sư thở hắt hơi:”Ta tưởng là con đã không qua khỏi ư, sao lại la toáng lên như vậy. ngài ấy chính là Tam Diện đó. Chứ không phải quỷ đâu.”
Tam Diện cười bảo:”Là lỗi của ta dọa tiểu vương. Thật có lỗi. Tiểu vương lại có tới hai cánh cổng. Thật là thiên tài ngàn năm có một.”
“Hai cánh cổng?”
“Đúng vậy là hai cánh cổng.’
“Hai cánh cổng!!!”
Mọi người lớn nhỏ nghị sự. Hiến Vương bế Vũ lên hạnh phúc nói:” Đúng là có mắt nhìn người, đúng là may mắn. Thiên tài ngàn năm có một thì chúng ta còn sợ gì nữa.”
“Thiên tài ư??”
------------