Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Phán Quan

Chương 3: Khai thiên




Chương 3: Khai thiên

Trong cơn mơ màng Vũ đứng trên một bậc thềm. Phía trước mặt có cánh cổng to lớn màu ngũ sắc. Đằng sau lại có cánh cổng màu tối đen. Vũ lo lắng không biết nên làm gì.

Thì đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp vỗ hai hắn. Nàng nói điều gì đó, hắn không nghe thấy. Chỉ biết nàng kéo hắn đi về phía cánh cửa màu ngũ sắc.

Đương đi thì Vũ b·ị đ·ánh thức dậy nhờ một cái véo tai thật đau. Hắn xoa xoa cái tai, thấy chị Liên đang ngồi ở cạnh giường hắn.

Liên trách:”Còn nhỏ tuổi mà đã tơ tưởng tới đàn bà con gái rồi. Em giỏi lắm, mới mở thiên môn một cái là mơ ra đàn bà ngay, lại còn rất xinh nữa.”

Vũ hoang mang:”Ahh, sao chị dám xem lén giấc mơ của em.”

“Xem lén cái gì, giấc mơ của cậu bị linh khí của cậu mô phỏng ra thành một cái cuốn phim đó. Chị mới xem được, nhưng chị chỉ nhìn thấy cậu và một người phụ nữ thật xinh thôi. Cho chị hỏi, cậu mở ra thiên môn màu gì?”

“Sư phụ chưa kể cho chị à? Là thiên môn màu ngũ sắc?”

“Hả, cái gì. Ngũ sắc ư? Thế còn hơn cả sư phụ, ngài ấy chỉ có tứ sắc thôi. em..em đúng là thiên tài...”

Vũ gãi đầu cười hì hì.

Liên nói:”Đi tắm trước đã, xem cậu kè. Lớn rồi mà bẩn, để xem cô gái nào chịu được cậu mà cậu còn dám mơ mộng không đâu.”

Vũ nói:”Em chỉ muốn lấy một người con gái tốt bụng như chị Liên vậy.”

“Dẻo miệng.”

Liên kỳ lưng cho Vũ. Hắn lúc này lại hỏi:”Chị Liên ơi, tu luyện là như thế nào nhỉ, em chưa đọc qua những kiến thức về tu luyện bao giờ?”

Liên đáp:”Ừ, cậu đúng là chỉ có học y pháp thôi. Chưa học về tu luyện bao giờ cả. Để chị giải thích cho.”



“Đầu tiên là cậu phải triệu hồi được thiên môn. Đó là cảnh giới có thể nói là thứ 0 vì cậu đang hấp thụ nguyên khí và chưa thể vận dụng nó, nên chưa tính là tu sĩ. Khi nguyên khí trở nên đủ đầy trong cơ thể cậu, đồng nghĩa với việc linh hồn của cậu ở tiểu thiên thế giới đi tới gần thiên môn.”

“Sao lại tiểu thiên thế giới?”

“Tương truyền rằng đó là một thế giới của những người đặc biệt. Nó nằm ở một chiều không gian khác, nhưng lại có kết nối tâm linh đến cơ thể và tinh thần của chủ nhân. Nó hấp thụ nguyên khí để bành trường. Cũng với Linh Nhân và Thiên Môn là hai nền tảng để tu luyện.”

“Linh Nhân của em cũng ở thế giới đó, thường nó sẽ đứng ở trên một bậc thềm cách Thiên Môn thêm một khoảng. Phải nhờ việc tích tụ nguyên khí thì mới có thể thúc đẩy Linh Nhân đi gần tới thiên môn. Khi tới thiên môn, Linh Nhân phải mở được của thiên môn đi vào bên trong và trở thành tu sĩ.”

“Có rất nhiều cách để mở được thiên môn, cái này còn tùy vào cơ duyên của mỗi người nữa. Nhưng nó không quá khó khăn và vô vọng nên chỉ cần cố gắng thì sẽ mở được.”

“Thế đằng sau thiên môn là gì?”

“Đằng sau thiên môn là các cõi trời.”

“Thật ra nó chỉ là hư ảnh thôi, em cần tích tụ nguyên khí là phương pháp cốt lõi để xây dựng các cõi trời đó. Mỗi một cõi trời tương đương với một cảnh giới. Tổng cộng có tới cảnh giới như sau.”

“Linh Nhân, Thiên môn, Trường Thang, Tứ Thiên Vương, Đạo Lợi Thiên, Dạ-ma Thiên, Đẩu-suất-đà Thiên, Hóa Lạc Thiên, Tha Hóa Thiên, Đế Linh”

“Nhiều thật ahhh.”

“Đúng vậy, và nó hơi phức tạp chị chỉ giải thích đơn giản như vậy thôi. Tắm cho nhanh rồi em còn phải theo sư phụ đi học đó.”

Vũ nhìn Liên đột nhiên hỏi:”Anh Nhất chưa về sao chị?”

Ánh mắt cô bé đượm buồn. Liên không trả lời. Vũ đưa tay ra sờ lấy đôi mi dường hơi đỏ của Liên.



“Chị đừng lo lắng quá nhé. Anh Nhất là mạnh nhất trong tất cả môn đồ của sư phụ. Nhất định sẽ trở về. Có lẽ là nhiệm vụ đột xuất nào đó thôi. Chị không phải lo lắng lắm nhé.”

Liên hơi cười, véo vào tai Vũ, xách cậu ta ra ngoài.

“Ra dáng người lớn quá haa.”

Ngày hôm nay Vũ theo y sư ra ngoài đi rất lâu. Cũng không học y thuật như mọi khi mà học tu luyện.

Y sư nói:”Con có tới hai cánh cổng nhưng chỉ có một Linh Nhân vậy, thực sự không thể tu hai cái cùng một lúc vì rõ ràng Linh Nhân chỉ đi được về một hướng thôi đúng chứ.”

Vũ gật đầu.

“Thế thì lạ đây. Hai cánh cổng giúp cho con hấp thu nguyên khí nhanh gấp nhiều lần người thông thường. Thế nhưng chả nhẽ lại bỏ một cánh cổng không tu. Hay là sau này tu xong một cái rồi mình đi ngược lại tu cái còn lại.”

Vũ lắc đầu biểu thị không biết.

Y sư lại nói:”Khả năng là như vậy, dù sao con cũng là cá thể đầu tiên có hai cổng. Vậy ta tập trung tu một cánh trước rồi sẽ tính tới cái còn lại.”

“Vậy mình nên chọn cổng nào?”

“Chắc là cổng ngũ sắc rồi.”

“Tác dụng của Thiên Môn chính là hấp thụ nguyên khí. Tùy vào loại màu sắc của thiên môn mà nó hấp thu được loại nguyên khí tương ứng. Cũng có thể hấp thu được nguyên khí không cùng màu nhưng sẽ chậm hơn và sau này khó sử dụng hơn.”

Y sư dắt hắn lên trên một ngọn núi. Vừa cao vừa rét. Ông để hắn ngồi xếp bằng ở đó. Giảng rằng:”Thiên địa nguyên khí, nhật nguyện tinh túy. Con phải dùng thiên môn mà hấp thu chúng lại, tích trữ ở tiểu thiên thế giới. Tích càng nhiều càng tốt.”

“Nhưng mà hấp thu như thế nào?”

“Bình thường thì thiên môn sẽ luôn tự động hấp thu, nhưng nếu vận dụng công pháp uyện khí thì con sẽ hấp thu nhanh hơn và hiệu quả hơn. Sớm ngày mở được thiên môn mà thành tu sĩ.”



“Cái này là một trong các công pháp luyện khí kiếm luyện tâm của hoàng tộc gọi là Ngũ Diệu Kinh. Ngũ diệu nói về năm cái điều diệu có tác dụng thôi thúc sự chảy vào của nguyên khí, nhớ kỹ với ngũ diệu kinh chúng ta không hấp thụ nguyên khí mà chúng ta khiến cho nguyên khí chảy vào tiểu thế giới của mình. Diệu khổ, diệu tập, diệu triệt, diệu đạo, diệu thăng.”

“Diệu khổ là cái cách cơ thể tu sĩ khát khao nguyên khí. Tâm ta tìm mọi cách để lấp đầy cái hố khổ đó. Chúng ta khổ vì nó. Ở giai đoạn này lượng nguyên khí đổ vào ta giống như là một dòng nước suối, từ từ và nhẹ nhàng, đôi khi nó hơi dữ dội nhưng không đáng kể. Cho nên ta cần phải thực sự kiên trì. Nếu không kiên trì sẽ khổ.”

“Diệu tập là cơ thể quen với sự chảy vào của nguyên khí một cách chậm dãi. Nó không cồn cào lên như trước nữa. Và dần dần tốc độ chảy vào của nguyên khí cứ tăng lên.”

“Đến một mức độ ta đến với diệu triệt. Là hoàn toàn triệt tiêu sự khao khát nguyên khí. Thế nhưng đáng tiếc ở giai đoạn này tốc độ gia tăng nguyên khí bị chững lại.”

“Diệu đạo và diệu thăng là không có cách nào truyền dạy được. Phải tự ngộ ra đạo. Khi ngộ ra cơ thể sẽ phi thăng. Tức là bước sang một cảnh giới mới.”

“Ngũ Diệu Kinh lặp lại vô số lần liên tục như vậy qua mỗi cảnh giới.”

Vũ gật đầu lia lịa. Hắn hiểu từng lời ông nói. Có lẽ là do tư chất hơn người chăng?

“Đó chỉ là lý thuyết. Bây giờ là thực hành.”

Y sư đứng thẳng, sau đó chùng hai đầu gối xuống, hai tay đưa lên trời, bàn tay để ngửa, riêng các ngón giữa thì gấp lại.

“Tạo thành hình một cái đỉnh. Để cho nguyên khí chảy vào.”

“Miệng phải há, hậu môn phải khép lại. Nghe chưa???”

“Nhớ kỹ những quy tắc trên: phải tập ở nơi cao, nồng đậm nguyên khí, ít người làm phiền. Miệng phải há, hậu môn phải khép kín.”

Vũ nói:”Sư phụ, trông ngài buồn cười quá, sao công pháp hoàng tộc lại có tư thế kỳ quái như vậy?”

“Đúng thế, do nó kỳ quái và trông rất buồn cười nên không có mấy người học loại này, thế nhưng nó cực kỳ mạnh và ta có cảm giác nó phù hợp với con. Nhanh lên mau làm theoooooo.”

---------------------------