Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Phán Quan

Chương 14: Con gái nhà giàu đoản mệnh(P2)




Chương 14: Con gái nhà giàu đoản mệnh(P2)

Linh Nhân là căn bản của một tu sĩ. Khi đến tuổi dậy thì, Linh Nhân được sinh ra từ linh hồn kết hợp với nguồn năng lượng từ chiều không gian thứ hai mà còn gọi là tiểu thiên thế giới.

Linh Nhân đứng ở vị trí trung tâm của tiểu thiên thế giới. Khi tu sĩ tu luyện thì Linh Nhân sẽ bị tác động, nó có thể biến đổi màu sắc hình dạng hay chuyển động tùy thuộc và trạng thái của tu sĩ.

Đặc biệt nó như là cái mạng thứ hai của tu sĩ. Đối với các tu sĩ cường đại Linh Nhân không c·hết thì họ không c·hết, ý thức và ký ức của họ sẽ ký thác vào Linh Nhân ở chiều không gian thứ hai.

Khi thân thể tu sĩ bị tàn phá, Linh Nhân mất liên hệ với tiểu thiên thế giới, nó bị đẩy ra khỏi tiểu thiên thế giới, rơi vào một trạng thái rất suy yếu. Các tu sĩ chưa tính là c·hết và họ luôn có nhiều cách tái sinh từ linh nhân.

Lại nói về chuyện của Vũ và Vy ở trước lăng mộ của Vương Mĩ Hằng.

Vy ngước lên, miệng lắp bắp:”Là maaaa....”

“Không, đây không phải ma, mà là Linh Nhân.” Ánh mắt Vũ ngưng trọng.

Bóng hình mờ mờ, chập trờn trước mắt có lẽ chính là Vương Mĩ Hằng. Chủ nhân của ngôi mộ này.

Cô ta rất cao lớn, so với một cô gái, hay một đứa bé mười ba tuổi thì thật quá cỡ. Cả Vũ và Vy bị dọa cho lùi lại.

Nhưng Vương Mĩ Hằng rất thân thiện bắt chuyện:”Hai bạn làm gì ở đây vậy? Ahh, đây là một lăng mộ. Của ai đây nhỉ?”

Cô ta nói chuyện như một đứa bé mới lên ba:”Vương....Mĩ...Hằng..Ư, mười ba tuổi đ·ã c·hết? Sao trùng tên với mình nhỉ?”

“Nhà giàu có, con gái c·hết đi rồi được xây một lăng mộ thật to!! Này hai người có thấy mẹ tôi đâu không, bà nói sẽ đi chơi với tôi mà sao tôi không thấy bà đâu nhỉ?”

Vương Mĩ Hằng này dường như không biết mình đ·ã c·hết.

“...cũng không hẳn là cô ta đ·ã c·hết.” Vũ lẩm bẩm.



“Cái này là Linh Nhân của tu sĩ thoát ra khi cơ thể bị tàn phá, nhưng thường chỉ xảy ra với tu sĩ cấp cao thôi và Linh Nhân tuy khi thoát ra sẽ bị suy yếu nhưng không đến nỗi đần độn như thế này!!”

Hai hàm răng của Vy va đập răng rắc, con bé bị dọa tới gần như mất hồn.

“Này hai người sao thế, có thấy mẹ tôi đâu không, bà là một người vừa trẻ vừa đẹp, thấp hơn tôi một cái đầu đó.”

Vũ nuốt nước bọt nói:”Đằng kia, ta vừa thấy cô ta đi về phía kia.”

“Ahh, cảm ơn, cảm ơn, tôi đi tìm mẹ đây.”

“Mẹ ơi!!”

Nói rồi, Vương Mĩ Hằng lướt đi mất. Vừa đi vừa gọi mẹ, âm thanh nghe rùng rợn.

Vũ nói:”Cô ta xem ra có gì đó rất không bình thường, mười ba tuổi chỉ đáng làm tu sĩ thiên môn cảnh, làm sao mà Linh Nhân lại cường đại đến cái nỗi có thể thoát ra khi cơ thể bị hủy được.”

Vy đáp:”Linh Nhân sao có thể như thế được, không phải ở cấp độ này, Linh Nhân sẽ vô cùng yếu, nếu chỉ thoát ra khỏi tiểu thế giới thì sẽ không thể tồn tại quá lâu do thiếu nguyên khí.”

Vũ gật đầu khen phải.

“Tam Diện cũng chú ý tới lăng mộ này, Bạch Hiển cũng vậy. Ta e rằng, nơi đây thực sự có vấn đề, còn muốn so với Lý Thuần Phong, nghiêm trọng hơn mấy lần.”

Lăng mộ của Vương Mĩ Hằng tương đối to lớn, phần lớn diện tích nằm ở dưới lòng đất, gia đình này cũng quá giàu có đi. Trước lăng mộ là một cánh cổng lớn.

Vũ chỉ chạm nhẹ một cái cánh cửa đã mở ra. Bên dưới chính là một cái cầu thang rất dài. Vũ không do dự bước vào.

Bên dưới cầu thang là sảnh duy nhất của lăng mộ, trung tâm đặt quan tài của Dương Mĩ Hằng.



Quan tài kính, có thể nhìn thấy n·gười c·hết bên trong. Quan tài cũng quá to so với các loại bình thường.

Vương Mĩ Hằng nằm trong đó, mặc áo dài đỏ, cơ thể đã được trang điểm kỹ càng, trông hồng hào như người sống.

“Ô, cô ấy trong rất quen thuộc, nhưng giống ai nhỉ?”

Một mùi hương nặng như mùi hoa cúc bốc lên từ phía quan tài. Lại nghe một âm thanh không chút cảm xúc phát ra từ phía sau lưng hai người. Vy rợn cả tóc gáy bám chặt vào người Vũ.

Linh Nhân của Vương Mĩ Hằng đã đứng ở đây từ lúc nào. Cô ta vẫn như vậy đần độn không nhận ra chính bản thân mình.

“Cô không đi tìm mẹ sao?”Vy lắp bắp.

Vương Mĩ Hằng đáp:”Tìm ai cơ? Tìm ai?”

“Mẹ cô không phải hẹn cô đi chơi sao? Bà hiện tại đã trễ hẹn, cho nên cô phải đi tìm lấy mẹ.”

Vương Mĩ Hằng oa lên:”Đúng rồi, phải đi chơi với mẹ, bà đâu rồi, sao có thể trễ hẹn chứ?”

Nói rồi lại lững thững bước đi mất. Hai người thở phào nhẹ nhõm.

Vũ nói:”Tiền vàng ở trong miệng n·gười c·hết.” Hắn mở kính quan tài, không thấy hơi thối chỉ thấy mùi hoa cúc càng nồng nặc hơn. Hắn định chạm vào n·gười c·hết. Thì nghe thấy tiếng Vy nhắc.

“Người c·hết thích làm móng à, sao móng rất dài?”

Móng tay của n·gười c·hết vừa dài vừa nhọn trông không giống phong cách làm móng của phụ nữ đương thời, hơn nữa chưa thấy cô bé nào mười ba tuổi đã làm móng. Có lẽ con nhà giàu có sẽ có tư duy khác biệt.

Vũ học y thuật rất lâu rồi, từ bé y sư đã mang hắn đi khắp nơi, xác người cũng gặp không ít, cho nên hoàn toàn cảm thấy bình thường, chỉ có Vy là cứ tê tái chân tay từ nãy tới giờ.



Vũ chạm vào cơ thể n·gười c·hết, phát hiện đã cứng như đá. Chính lúc này, hai mắt n·gười c·hết mở ra, nhìn chằm chằm vào hai người. Đôi mắt đỏ như máu tươi.

“NÓ SỐNG LẠI!!” Vy la toáng lên lao ngay lên bậc thang. Nhưng n·gười c·hết kia sống dậy, nó nhảy ra khỏi quan tài chặn ngay trước mặt Vy.

Cơ thể n·gười c·hết sống lại to lớn chặn ở trước cầu thang. Nó nhe ra hai răng nanh dài, trông cực kỳ dữ tợn, không có giống như Vương Mĩ Hằng lúc vừa rồi đần độn.

“THI YÊU.”

“Vương Mĩ Hằng đã biến thành thi yêu.” Vũ nói.

Cơ thể tu sĩ cường đại mới có thể biến thành thi yêu, Vương Mĩ Hằng mới mười ba tuổi sao có thể trở thành thi yêu.

Thi yêu hung tợn nhe nanh múa vuốt, lại nhằm Vy mà chém g·iết. Khiến cho con bé sợ hãi chạy toán loạn. Lúc này, Vũ rút kiếm, biểu diễn Lục Y Kiếm.

Đường kiếm tinh vi hơn so với trước rất nhiều. Lại mang trong mình lực lượng cực kỳ khủng bố, Vũ tiếp chiêu của thi yêu, phát ra những lách cách của kim loại va vào nhau.

Nhưng chỉ sau vài chiêu, những ngón tay cứng như đá của thi yêu lại rung rẩy, móng tay bằng kim loại kia đã b·ị đ·ánh cho nát hết.

Đồng thời, kiếm Vũ cũng sứt mẻ đi nhiều phần không còn sử dụng được. Hắn ném kiếm đi, định phóng ra kiếm khí đối chọi với thi yêu.

Thi yêu tuy có sức mạnh, nhưng thiếu mất trí tuệ. Động tác đần động. Chiêu số thô sơ, dễ đoán, chỉ dựa vào lực lượng khổng lồ để áp chế kẻ địch. Nhưng điều này lại chẳng hề có chút tác dụng nào với Vũ.

Vì chính lực lượng của hắn đã sớm trở nên quá áp đảo so với những tu sĩ cùng cảnh giới.

Vũ phóng ra kiếm khí từ hai đầu ngón tay, đâm thẳng vào ngực thi yêu. Chiêu quá nhanh thi yêu không kịp tránh né, chỉ thấy ngực nó nổ vang. Da thịt b·ị đ·ánh cho vỡ nát, bay tung tóe.

“Tiểu vương quá lợi hại, tiểu vương quá lợi hại. Mau đánh bại thi yêu, chúng ta còn phải trở về, Vy sợ lắm rồi.” Vy một bên hò reo cổ vũ.

Nơi máu thịt vỡ tan trên ngực thi yêu lộ ra bên trong cơ thể nó dường như không có nội tạng mà chỉ toàn là hoa cúc. Hoa cúc rơi xuống đất thay cho máu đổ.

“Thi yêu không có nội tạng mà chỉ toàn là hoa cúc.” Vy bàng hoàng.

------------------------------------