Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Phán Quan

Chương 13: Con gái nhà giàu đoản mệnh




Chương 13: Con gái nhà giàu đoản mệnh

Thiên Hương Lầu là một chuỗi các khách sạn cao cấp ở các thành phố lớn. Có quy mô đẳng cấp và chất lượng phục vụ đứng đầu.

Tòa Thiên Hương Lầu ở thành phố Sương Đen xem ra là chi nhánh bé nhất trong tất cả các chi nhánh. Nhưng cũng cao tới hai mươi mốt tầng lầu. Nằm công khai ở một vị trí đắc địa ngay trung tâm thành phố.

Người giàu thì hay tới đây chơi. Người nghèo cũng muốn tới nhưng thiếu tiền nên đến ít hơn.

Hai cô gái ôm hai bên tay Vũ, một tên là Hồng Đỏ, một tên là Hồng Trắng. Hồng Đỏ có thân hình đẫy đà, tính cách cũng phóng khoáng. Hồng Trắng xem như trẻ hơn, tính cách cũng hướng nội hơn, ngại ngùng hơn.

Bạch Hiển ở nơi cao cấp nhất của tòa khách sạn này. Nó còn có tên gọi là căn hộ thông tầng, nằm ở tầng thứ hai mươi mốt. Tầm nhìn rất đẹp, rất thích hợp để nói chuyện, tiếp khách.

“Tiểu vương là thiên tài nghìn năm có một. Lại có nhan sắc đẹp hiếm ai sánh bằng. Ngài sinh ra đã ở vạch đích, khiến cho chính bản thân tôi cũng rất ghen tị. Nhưng tôi ghen tị nhất ở ngài là điều gì ngài biết không?”Bạch Hiển

nằm dài trên ghế, duỗi vai ngáp một cái nói.

Hồng Đỏ đưa lên một quả nho cho Vũ thưởng thức. Hồng Trắng lại vì nhắn nhấc lên một tách trà. Hai người cứ đút cho hắn ăn hắn uống, đến nỗi hắn không thể nói được câu nào.

Bạch Hiển lại nói:”Đó chính là tình yêu thương.”

Vũ khó hiểu nhưng hắn cảm thấy nho và trà rất ngon. Hồng Đỏ nói:”Bạch Hiển tướng quân muốn được đút cho ăn ư?”

Hồng Trắng nói thêm:”Ngài có khát không?”

Vy từ phía sau Vũ nói:”Tiểu vương trước khi đi ra ngoài đã ăn rất nhiều, các ngươi còn muốn làm cho ngài béo hay sao?”

Vũ gật gù.

Hồng Đỏ và Hồng Trắng không quan tâm vẫn đút cho Vũ ăn.

“Ăn những thứ này chỉ ngon, không béo. Bé người hầu muốn được chị đút thì qua đây.”



Vy lắc đầu:”Khỏi, tôi cũng không phải là người hầu của tiểu vương. Tôi có thể....sẽ là vợ của tiểu vương đó.”

“Ah, thật vậy ư tiểu vương, hay ả tiện nhân chỉ nổ?”

Vũ lắc đầu. Lắc đầu. Hồng Đỏ và Hồng Trắng lại vui vẻ.

Bạch Hiển cảm thấy như không được lắng nghe, hắn hơi tức giận:”Ta xuất thân là yêu tộc. Từng chỉ là thú cưng của thái thượng hoàng. Sau đó được thái thượng hoàng tặng cho nguyên phi của hắn. Lúc đó ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta lại đem lòng yêu nàng.”

“Tách.”

Hông Trắng đột nhiên làm rơi tách trà. Con bé cười trừ, vội vàng dọn dẹp ngay.

“Nguyên Phi của thái thượng hoàng có phải là thái hậu hiện tại không?”Đột nhiên Vy hỏi.

Bạch Hiển gật đầu.

“Nhưng nàng chưa bao giờ yêu ta. Chưa từng đáp lại tình cảm của ta. Ta biết ta chỉ là một con thú cưng, chưa bao giờ tương xứng với vị thế của nàng.” Bạch Hiền buôn rầu.

Vy nói nhỏ vào tai Vũ:”Tiểu vương, không ổn rồi, kịch bản này xem chừng khi quân phạm thượng quá, nếu nghe, chúng ta có thể sẽ trở thành một đồng phạm với hắn. Nếu như tố cáo hắn, có lẽ hắn sẽ g·iết chúng ta để bịt miệng.”

Cả ba người trên ghế đều gật gù.

Bạch Hiển hơi liếc mắt. Nhưng không chấp nhặt làm gì. Hắn lại tiếp tục giãi bầy:”Ta định chôn đi thứ tình cảm sai trái này..ta xin nàng phân phó ta làm nhiều các nhiệm vụ phải đi xa chính là để rời xa nàng. Nhưng chính khi khoảng trống giữa ta và nàng càng ngày càng lớn thì lại có một kẻ xen vào giữa.”

“Hắn cũng là yêu tộc như ta, cũng là một con thú cưng mà thôi. nhưng..nhưng hắn..hắn đã có được trái tim của nàng..”

Bạch Hiển rơi cả nước mắt, để cho cô gái mù bên cạnh phải vì hắn mà lau đi khóe mi.

Bạch Hiển mạnh mẽ gượng dậy như là người vừa mới vấp ngã rất đau đớn.

“Sau đó tên yêu tộc đó bị đ·ánh c·hết. Từ khi hắn c·hết. Nàng đã luôn đau buồn, đã khóc rất nhiều. Ta chưa bao giờ thấy nàng đau khổ như vậy. Khốn kiếp lắm...”



Vũ chặn lời nói của hắn:”Cũng không cần nói nữa. Chuyện của thái hậu ta không nghe, không quan tâm. Ta sớm đã không coi các ngươi là bạn bè. Chuyện này dừng lạ đi.”

Nói rồi toan bỏ đi.

Lúc này Bạch Hiển lại nói:”Cũng đúng. Nhưng ta có câu hỏi như thế này dành cho tiểu vương. Ngài có phải con đẻ của Ngọc U Vương không?”

Vũ lắc đầu.

“Ngọc U Vương là người y sư tử tế. Hắn nhận nuôi nhiều đứa bé mồ côi và nuôi dạy chúng thành người, và tiểu vương cũng chỉ là một trong số đó. Vậy tại sao chứ? Tại sao ngài lại có thể là tiểu vương được?”

Vũ hơi sựng người. Sau một lúc mới đáp:”Sư phụ nói ta là đứa bé lương thiện nhất, là người ngài yêu thương nhất. Cho nên lập ta làm điện hạ.”

Bạch Hiển gật đầu.

“Tiểu vương là người xứng đáng nhất, từ tài năng tới nhân cách, không cần bàn cãi. Ngài chắc chắn là vương gia tương lai. Nhưng ta nghĩ rằng đó không phải lí do đơn thuần mà Ngọc U Vương lập ngài làm điện hạ. Hơn nữa

Ngọc U Vương đã bao giờ nhắc tới cha mẹ thực sự của ngài chưa.”

Vũ hơi khó chịu, hắn bỏ đi:”Cũng đâu phải chuyện của ngươi.”

“Để cảm ơn vì buổi trò chuyện. Gia đình giàu có mới mất con gái, rất nhiều cặm bẫy. Ta tặng ngài một cọng lông vàng này. Nếu khó khăn cứ dùng nó. Sẽ bảo vệ ngài và bạn ngài một mạng.” Hắn vứt cho Vũ một cọng lông, rất thiện ý tiễn Vũ về.

Vũ về rồi, Hổng Trắng và Hồng Đỏ rất nuối tiếc.

Gia đình giàu có mới mất con gái vừa tổ chức đám tang nửa ngày trước.

Vợ trưởng gia tộc tên là Hứa Hường. Là một người phụ nữ yểu mệnh. Cô ta năm nay mới hai mươi tư tuổi, thể trạng lại suy yếu, bệnh tật đầy mình. Từ khi con gái mới mất thì càng suy sụp, ăn không ngon ngủ không yên. Đêm ngày khóc than.



Cô ta hiện cũng đang tại trước lăng mộ con gái gào khóc. Tiếng khóc thê lương ai oán. Có người thị nữ bên cạnh cô ta vì cô mà an ủi, khuyên nhủ. Nhưng không thành công.

Vũ và Vy nép một bên chờ đợi.

“Tiểu vương, Vy nghĩ có lẽ mình nên trở về thôi. Đào mộ là thất đức lắm. Vy bây giờ cũng khỏe rồi, đều là nhờ tiểu vương giúp cả, cho nên em rất biết ơn. Ngài không cần vì em mà khổ tâm nữa đâu.”

Vũ lắc đầu:”Cũng không phải vì em. Ta chỉ muốn thực hiện công lý. Hắn đã g·iết em một mạng, ta không thể nào để cho hắn cứ như thế ngang nhiên rời đi được. Nhất định phải trị tội.”

Đợi rất lâu cuối cùng Hứa Hường cũng trở về.

Hứa Hường trước khi đi thì nhắn nhủ tới con gái rằng:”Con gái ở nơi xa phải sống thật tốt, mẹ cũng sẽ cố sống thật tốt. Mẹ rất mong chờ con gái thi thoảng về thăm mẹ. Mẹ sẽ làm thật nhiều món ngon cho con nhé. Mẹ sẽ mua

những đồ thật đẹp cho con nữa. Mẹ sẽ..”

Hứa Hường nói lại rất nhiều. Cuối cùng mới chịu rời đi. Trước khi rời đi lại để lại một đôi hài màu đỏ ngay trước lăng mộ.

Hứa Hường bảo:”Khi nào con về thì nhớ đi đôi hài này để cho mẹ biết nhé. Mẹ về trước, ngày mai mẹ lại ra thăm con.”

Vũ và Vy đứng trước một người con gái đó, thấy trên bia mộ có khắc tên người khuất:”Dương Mỹ Hằng.”

Con gái thứ ba của gia chủ họ Vương. Hưởng dương mười ba tuổi.

Vy nói:”Năm nay em mười bốn tuổi, may mắn sống lâu hơn cô ấy một năm. Ahh không, em mới c·hết xong mà nếu như không có tiểu vương có lẽ em cũng được đem đi trôn rồi. Nhưng nghe nói người mẹ tên là Hứa Hường là

con một nhà nghèo khó, sau được gia chủ họ Vương cưới về làm vợ lẽ thứ ba. Cô ta năm nay mới hai mươi tư tuổi, rõ ràng còn rất trẻ. Thế tức là cô ta sinh con từ khi mới mười một tuổi. Còn trẻ hơn em tới ba tuổi.”

Vy vừa nói vừa xòe mười ngón tay ra nhẩm nhẩm.

“Mười một tuổi đã sinh con..tên họ Vương này! Bảo sao trông cô ta yếu nhược như là một cọng cây khô có thể đổ ngay chỉ bằng một cơn gió nhẹ vậy. Có lẽ con gái sinh ra cũng không được khỏe mạnh bình thường cho nên mới c·hết sớm.” Vũ bực tức nói, là người thông thạo y thuật cho nên hắn hiểu rõ chuyện này.

Lúc này đôi hài đỏ đột nhiên rung động. Dây buộc đột nhiên bị tháo ra, rồi như là có ai xỏ chân vào rồi, lại thắt lại dây một cách chỉnh tề.

Vũ và Vy ngơ ngác ngước lên. Chỉ thấy một cô bé cao lớn hơn người bình thương tới một cái đầu, hai má đánh phấn trắng, môi đánh son đỏ nhưng ánh mắt hồn nhiên vô tư.

“Chào hai bạn!!!”

---------------------------------------------