Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Phán Quan

Chương 15: Hoa cúc




Chương 15: Hoa cúc

Thi yêu b·ị đ·ánh cho nát cả lồng ngực, nhưng không hề gục ngã, nó ngược lại càng hung hăng hơn.

Thi yêu lúc này mở hai khớp hàm gầm lên, để lộ ra trong miệng đang giấu mấy đồng tiền vàng. Tiếng gầm rung chuyển cả lăng mộ.

Nó định lao lên nhưng vấp phải sự công kích từ kiếm khí của Vũ. Từng đợt kiếm khí phóng ra vừa nhanh vừa uy lưc và chuẩn xác, cứ nhằm vào cơ thể thi yêu mà tàn phá.

Có kiếm khí mang một màu lục, lại có cái màu đỏ, có cái màu vàng, lại có màu kim và màu xanh. Đó là năm loại nguyên khí chủ đạo trong cơ thể hắn.

Thi yêu kia chỉ nghe những v·ụ n·ổ vang trời, kèm theo từng bộ phận trên cơ thể nó bị trấn cho nát vụ, rụng rời trên mặt đất. Hoa cúc từ trong cơ thể thi yêu cũng loạn vũ trên không trung, dường như trong từ thớ thịt của thi yêu

cũng là hoa cúc, bên trong từng bắp thịt đều là hoa cúc.

Không biết là loại thi yêu nào mà lại có cơ thể dị dạng như vậy.

Cho đến khi chỉ còn lại phần thân trên, thi yêu vẫn không ngừng gầm rú, nhe nanh đe dọa. Nó nằm trên mặt đất ngọ nguậy như con sâu.

Vy nói:”Tiểu vương, có lẽ phải cắt cái hàm của nó ra thì mới lấy được tiền vàng.”

Vũ gật đầu, hắn tạo ra kiếm khí màu ngũ sắc định nhắm vào khớp hàm của thi yêu mà chém. Nhưng hắn lại hơi do dự, uy lực từ kiếm khí quá lớn sẽ phá nát cả đồng vàng.

Nhưng Vũ không nghĩ ra cách nào hiệu quả hơn cho nên đành liều một phen. Hắn cẩn thận vận dụng tất cả những kỹ thuật mà mình từng có nhằm thật chuẩn, kiểm soát lực lương kiếm khí thật kỹ càng. Một chém đứt bay hàm của thi yêu.

Những đồng vàng cũng theo đó mà rơi ra trên mặt đất.

Vy nhanh nhẹn tiến tới định nhặt đồng vàng, lại trông thấy cái đầu thi yêu bị mất một nửa hàm vẫn còn hung tợn nhìn cô, cho nên Vy đá một cái vào nó. Ai ngờ nó cứng như đá, đá vào ngược lại mình rất đau.

“Hai đồng, vừa đủ hai đồng. Đồng vàng hẳn là rất quý cho nên nhà giàu cũng chỉ có thể cho con gái mới c·hết hai đồng.” Vy lẩm bẩm.

“Từ đã...”Vũ đi đến dùng một khăn tay đựng hai đồng vàng. Hắn là bác sĩ, lại xuất thân giàu có cho nên có tiểu chuẩn về sạch sẽ rất khắt khe, đồng vàng trong miệng thi yêu chắc chắn không sạch sẽ.



Vy thì khác, cô bé xuất thân nghèo khó, ăn thứ thừa thãi, ngủ nơi bẩn thỉu, cho nên không có cảm giác gì với hai đồng vàng này.

Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng nói cười vang từ trên cầu thang. Là giọng của hai người nữ.

Chỉ thấy hai người dần hiển lộ sau bóng tối. Chính là hai mẹ con Hứa Hường và Vương Mĩ Hằng.

Cho tới khi ở gần Vũ mới nhận thấy từ trong người Hứa Hường cũng phát ra một mùi hoa cúc rất nồng nặc.

Hứa Hường đôi mắt buồn thiu, luôn miệng hỏi chuyện con gái như là một người mẹ rất yêu thương con.

Ả trông thấy Vũ và Vy đã đem xác của con gái ả chặt thành trăm mảnh, vứt vương vãi trên mặt đất, thì thần thái đột nhiên chuyển thành nghiêm trọng.

“Các người đã làm gì con gái tôi, các người đã làm gì hả??”

Hứa Hường trông giống như là một cái người bình thường mà còn hơi yếu đuối, nhưng lúc này đột nhiên lại giải phóng lực lượng khổng lồ, đẩy lùi cả hai người bọn Vũ.

Cứ tưởng ả chỉ là người bình thường nào ngờ cũng là một tu sĩ, hơn nữa cảnh giới không thấp.

Vy vội xua tay trối:”Tôi không biết gì, ngài ấy cũng không biết gì, lúc bước vào đây tôi đã thấy như vậy?”

Vũ gật đầu lia lịa:”Đúng thế, đúng thế. Tôi cũng chẳng biết gì?”

Vương Mĩ Hằng trông thấy hai người bọn hắn nhưng lại không nhận ra. Cô ta lại vẫn như thế đần độn. Nhưng trò lừa ngu ngốc của bọn Vũ sao có thể qua mắt được Hứa Hường.

Ả nhếch mép, sắc mặt trở nên đáng sợ. Muốn xử tự ngay những kẻ khinh mạn n·gười c·hết này.

Từ trong váy của ả, rơi ra rất nhiều hoa cúc. Cánh hoa cúc như là được cơn gió cuốn đi, cuốn thành một cơn lốc hoa cúc. Cơn lốc hoa cúc càng ngày càng lớn lao tới hai người bọn Vũ.



Làm cho họ sợ quá, nép vào góc tường. Lúc này Vy cuống cuồng nói:”Hứa Hường, Hứa Hường, đừng ngu ngốc, đây là tiểu vương, con trai của Ngọc U Vương, nếu như người hại hắn một cọng lông, Ngọc U Vương sẽ đem gia

đình ngươi ba đời xử tử hết.”

Hứa Hường giọng lạnh tanh:”Cho dù là chính Ngọc U Vương tới đây, thì ta cũng sẽ liều c·hết g·iết hai ngươi. Người c·hết rồi các ngươi cũng không tha, loại cường quyền chà đạp đến ngay cả xác c·hết cũng không tha. Ta....ta.... sẽ

đem các ngươi phanh thành trăm mảnh như cách các ngươi đã làm với con gái ta.”

Bọn Vũ chỉ biết nuối nước bọt hai mặt nhìn nhau. Hành động của bọn họ dường như đã vượt quá giới hạn rồi. Đã trộm mộ lại còn đem xác n·gười c·hết băm thành nhiều mảnh.

Chính lúc cơn lốc hoa cúc chỉ còn cảnh hai người bọn Vũ nửa mét, chuẩn bị đem hai người nghiền thành sinh tố. Thì đầu Vũ nảy số. Hắn rút ra cọng lông mà con mèo mù Bạch Hiển tặng.

Cọng lông như có linh tính lại phát ra ánh sáng tự động bay lên không trung, từ từ hóa thành một con mèo lông trắng muốt.

Con mèo lười biếng ngáp dài, sau đó thì lơ lửng trên không trung một lúc, từ trong miệng niệm trú, tạo nên một vòng sáng bảo vệ hai người bọn hắn khỏi cơn lốc.

Cơn lốc tuy cực kỳ uy lực nhưng xem chừng còn kém xa vòng bảo vệ của Bạch Hiển. Hai bọn Vũ không mảy may chịu một thương tổn nào.

Đó cũng chỉ là hư ảnh của Bạch Hiển chứ chẳng phải là chân thân của hắn.

Hư ảnh Bạch Hiển phong thái ung dung nói:”Đến ngay là tiểu vương gia ngươi cũng dám g·iết, Hứa tẩu tẩu thật là to gan quá rồi.”

“Câm mõm còn mèo thối. Chỉ là hư ảnh, ngươi nghĩ đủ sức ngăn cản ta sao?”

“Cũng không cần ngăn lại.”

Hư ảnh của Bạch Hiển đáp:”Con gái ngươi hiện tại chỉ còn lại Linh Nhân, ngươi nên dành thời gian tốt chăm sóc nó. Tránh để nó nghe được tiếng kêu của mèo, kẻo lại tan biến.”

“Ngươi dám...”Hứa Hường tức giận nghiến răng, nhưng ả lại không dám manh động.

Hư ảnh Bạch Hiển lắc đầu:”Cũng không dám, ngươi vẫn là để cho hai người này rời đi an toàn. Mọi thứ lại êm xuôi.”



Nói rồi hư ảnh Bạch Hiển lại dẫn đường cho bọn Vũ rời đi, ngang nhiên đi qua trước mặt Hứa Hường, ả ta căm tức nhìn nhưng cũng đành bỏ qua.

Vương Mĩ Hằng vẫy tay nói:”Này hai bạn, khi nào qua nhà mình chơi nhé.”

Vy nghe mà rợn cả tóc gáy, không dám phản hồi.

Hư ảnh Bạch Hiển hộ tống hai người an toàn đến tận trong thành phố.

Vũ tò mò hỏi:”Này Bạch Hiển, ngươi có chiêu gì có thể làm cho ả ta sợ như vậy?”

Hư ảnh Bạch Hiển đáp:”Người c·hết rất sợ tiếng kêu của mèo. Ngài chưa nghe truyền thuyết này sao. Ta đưa hai người trở về tới đây thôi, cũng không thể duy trì được quá lâu. Hai người có điều gì thắc mắc không?”

Vũ gật đầu, Vy cũng gật đầu.

“Vậy tiểu vương là con trai, nhường cho con gái hỏi trước nhé!!”

Vy vui vẻ hỏi:”Ngươi còn nhiều lông không, có thể cho chúng ta xin thêm một ít làm đồ phòng thân chứ.”

Hư ảnh cười hâhaa nói:”Được được, nếu tiểu vương không ngại thì tôi rất sẵn sàng.”

“Không ngại không ngại.” Vy không do dự đáp.

“Ta có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều.” Vũ nghiêm túc nói.

“Đầu tiên, có phải ngươi và Tam Diện gài chúng ta, muốn chúng ta đào bới một chuyện gì đó cho hai người đúng không?”

Bạch Hiển lúc này cười thật sảng khoái.

“Khống giấu được, không giấu được.”

-------------------------