Chương 12: Làm sao có thể đủ bằng chứng?
Vũ đau đầu suy nghĩ. Hắn không muốn làm cường quyền, cho nên phải dựa vào luật pháp mà xử.
Vũ đi tìm y sư, nhưng từ tối hôm qua tới hôm nay ngài vẫn chưa trở về. Vũ lại tìm Tam Diện. Tam Diện là vị khách cuối cùng trong bảy người vẫn còn ở lại phủ Thanh U chơi.
Đối với vấn đề này của Vũ, Tam Diện lấy làm vui vẻ nói:”Tiểu vương còn nhỏ mà đạo đức lẫn cách hành sử có thể nói là vượt xa người thường. Nếu như tiểu vương trị vì xứ Đàm Dương này sẽ càng khiến cho nơi đây hưng thịnh, khiến cho nhân dân được an ấm no vui.”
Vũ lắc đầu nói:”Ngài nói như vậy, tôi xin cảm ơn. Nhưng tôi chỉ là vì thấy sự việc quá bất bình mà ra nổi lòng thương. Ngài có cách nào giúp tôi không?”
Tam Diện lúc đó mặc áo dài màu đen, bên trên có những họa tiết hình âm dương. Ba cái mặt của Tam Diện, xếp theo một hàng ngang từ trái sang phải. So với người thường thì ông có thêm một cái mặt ở bên trái, một cái ở bên phải. Tam Diện đeo ba cái mặt nạ bằng đồng. Từ bên phải tính vào là cái mặt nạn có hình người đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt dữ tợn. Ở chính giữa là khuôn mặt một đứa bé đang cười đùa. Bên trái thì là mặt một người đàn bà đang khóc than.
Tam Diện nhấc lên tách trà, rất điềm đạm uống.
“Dạ Ma Vương là người trưởng quản cõi u minh. Ngài cai quản n·gười c·hết và đưa những linh hồn hết nghiệp đi đầu thai. Nhưng một mình ngài không thể làm hết tất cả những điều đó. Bên dưới ngài còn có tứ đại phán quan.
Giúp ngài rất nhiều công việc.”
“Lại có vị phán quan tên gọi là nghiệt phán quan. Ở cõi u minh có dòng suối màu vàng, là Hoàng Tuyền, Linh hồn n·gười c·hết phải xuống đó tẩy tội. Để lại những dơ bẩn lắng đọng xuống đáy. Sau này những dơ bẩn đó tích tụ và sinh ra nghiệt phán quan. Ông tay cầm Nghiệt Kính Đài, sẽ soi sáng mọi tội lỗi của muôn loài. Không một linh hồn nào được trốn tránh. Không một linh hồn nào có thể thoát tội.”
Nghe tới đây, Vũ như sáng mắt ra.
Tam Diện nói tiếp:”Tìm bằng chứng rất mất thời gian. Lại thêm con người lòng dạ nham hiểm, giỏi mưu mô, thủ đoạn. Tìm được bằng chứng chưa chắc đã có thể kết tội. Cho nên tốt nhất vẫn là dùng Nghiệt Kính Đài.”
“ Nghiệt Kính Đài không hề biết bí mật của chúng sinh, bởi vì nó là vật vô chi vô giác, không hề biết!! Người biết bí mật của chúng sinh là người sử dụng Nghiệt Kính Đài! Nghiệt Kính Đài soi vào A Lại Đa Thức, tội trạng của chúng sinh phơi bày ra hết và cũng hết đường chối cãi.”
“Thế làm cách nào mượn được Nghiệt Kính Đài?”
Tam Diện cười mà rằng:”Cái này thì lại cực khó!! Phải xuống tận nơi đáy cùng của U Minh mà hỏi mượn Dạ Ma Vương.”
“AAAHHH, ngươi trọc ta ư?”
Tam Diện lắc đầu:”Không phải, hiện tại tiểu vương chưa mượn được vậy thì sau này mượn. Ta có niềm tin ở tiểu vương và ta thấy nếu tiểu vương làm một nghề phán quan này thì thật sự rất tốt. Ngài sẽ trở thành một vị quan thanh liêm, mang lại sự công bằng.”
Tam Diện lại nói:”Hiện tại coi như là thử thách đầu tiên của tiểu vương. Để tìm được chứng cứ đầy đủ, tối nay khi sương đen bao phủ, hãy tới quán bánh bao có thợ bánh là hai con mèo.”
Tối hôm đó, Vũ dắt Vy đi tìm quán banh bao có thợ bánh là hai con mèo. Vũ tìm mãi không ra nhưng nhờ có sự thông thuộc địa hình của Vy mà hai người rất nhanh chóng tìm ra quán đó.
Hai con mèo một con là mèo mướp có lông trắng đen xen lẫn, một con là mèo đen. Con mèo đen nhỏ gầy chỉ bằng một nửa con mèo mướp to béo.
Mèo mướp có tên là Tả Nhĩ, con mèo đen có tên là Hữu Nhĩ.
Vũ mặc áo dài đen, tay cầm một thanh kiếm. Vy cũng được tặng một bộ áo dài đẹp màu đỏ, đi một đôi giày màu đỏ.
Tả Nhĩ nói:”Một bánh bao đổi lấy một đồng vàng. Hai bánh bao đổi lấy hai đồng vàng. Quý khách muốn mua không?”
Vũ hỏi:”Bánh bao thì có tác dụng gì?”
“Ăn bánh bao vào thì trí tuệ thông suốt, nhìn thấy cái sai, nghe thấy tội lỗi. Chuyên dành cho những người hành hiệp trượng nghĩa. Chuyên dành cho những người căm ghét chuyện bất bình.” Hữu Nhĩ nói.
Vũ gật đầu:”Muốn, nhưng không có đồng vàng.”
Tả Nhĩ to lớn ghé tai Vũ nói nhỏ:”Đồng vàng là tiền để n·gười c·hết ngậm. Để cho n·gười c·hết xuống âm ti đút lót phán quan. Cái này nếu không tự luyện được thì có thể đi kiếm lấy.”
Tả Nhĩ lại nói:”Kiếm không khó, xem nhà nào giàu có, quyền quý, mà có người mới c·hết. Đào mộ lên, móc lấy đồng vàng trong miệng n·gười c·hết.”
Vũ tái mặt:”Láo thật. Các ngươi lộng ngôn cái gì đó. Phán quan là thanh liêm nhất làm sao mà đút lót. Lại còn xúi giục chúng ta đi đào mả n·gười c·hết. Cái này là tội không tha được.”
Hữu Nhĩ lắc đầu:”Đút lót đúng là xấu, nếu mà mình c·ướp lấy đồng vàng của người định đút lót, để họ không đút lót được cũng tính là một việc tốt. Còn phán quan có phán quan này có phan quan kia. Người thanh liêm cũng có nhưng người t·ham ô· cũng không ít.”
Tả Nhĩ nói tiếp:”Khánh hàng muốn làm việc lớn phải có sự hi sinh là điều dễ hiểu. Mà đôi lúc ta đổi một điều nhỏ nhặt lấy một điều to lớn. Đôi lúc sự trao đổi mang lại lời thì ta cứ trao đổi.”
Vũ hơi do dự. Tả Nhĩ lại nói:”Ở cách đây hai trăm cây số về phía bắc, có một tòa lăng mộ nhỏ, là mộ của con gái trưởng gia tộc họ Vương, chôn cách đây nửa ngày. Rất nhiều tiền vàng. Phải nhanh chóng nếu không sẽ lỡ thời gian. Linh hồn n·gười c·hết sẽ xuống u minh mang theo những tiền vàng đó.”
Tả Nhĩ và Hữu Nhĩ lại quay lại làm việc.
Vũ cùng Vy bước đi trên phố.
Họ Vương có con gái mới c·hết là ai? Vũ đi qua một quán bán vàng bạc đá quý, chỉ thấy để toàn lăng hoa cúc. Trước cửa có cắm mấy nén hương.
Trên cửa tiệm vàng có đề tên:”Vương Gia.”
Là cơ nghiệp nhà họ Vương à?
Vũ hỏi lấy một người nhân viên:”Gia chủ nhà họ Vương có chuyện gì không may hay sao? Nếu ta muốn tìm họ thì phải đến đâu?”
Người nhân viên nói:”Nghĩa trang phía bắc thành phố, họ đang ở đó.”
Vũ rời đi.
Đúng lúc này, hắn đi ngang qua một tòa khách sạn khổng lồ. Bên ngoài có trang trí cái tên rất lớn:”THIÊN HƯƠNG LẦU”
Vũ nhờ ra cái tên này, chính là từ trong miệng y sư kể. Năm xưa khi còn trẻ họ thường tới đây chơi đùa.
Hắn tò mò định đi vào.
Vy ánh mắt khinh bỉ nói:”Tiểu vương, ahh, không ngờ tiểu vương cũng thích thú mấy thứ này. Thật là mất hình tượng!!”
“Hả? Là như nào?”
“Cái này không phải chỉ là nơi nghỉ chân thôi à? Có sao đâu?”
“Có thật là ngài không biết nó thật ra là cái gì không?”
Vũ gật đầu. Vy hé tai Vũ tiết lộ, đây là nơi chuyên cho mấy lão già mát xoa. Bên trong toàn là các cô gái hở hang quyến rũ.
Vũ thẹn đỏ mặt, toan bỏ chạy.
Lúc này gặp ngay con mèo trắng Bạch Hiển chặn trước mặt. Bạch Hiển có thiện ý mời hai người vào trong nói chuyện.
Nó gọi thêm hai cô thiếu nữ chạc tuổi Vũ xuất hiện. Cơ thể cô nào cô nấy đều rất tươi đẹp. So với Vy là ăn đứt.
Bạch Hiển nói:”Đây là vương gia tương lai đó. Các ngươi liệu mà chăm sóc cho cẩn thận.”
“Ahh là tiểu vương. Ôi chàng thật đẹp trai.”
“Trắng trẻo và trẻ tuổi như vậy.”
“Xin chàng hãy để chúng em phục vụ chàng bằng trái tim thuần khiết của chúng em.”
Vy nhếch miệng khinh bỉ:”Thuần khiết con q!”
-----------------------------------------------