*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****
Tư Đồ Sênh làm bộ như không nghe ra sự tiếc nuối trong ngữ khí của người kia, nói: ”Tôi muốn điều tra một người tên Ryan.”
“Ừ, sau đó?”
“Tạm thời chưa có.”
“Họ là gì?”
“Dù sao cũng không có họ Ry.”
“… Cho cậu năm phút để giải thích, nếu không thì quan hệ giữa chúng ta rất có khả năng sẽ thành C luôn.”
Tư Đồ Sênh đem những tình tiết vụ án tỉ mỉ tế kể lại một lần. Năng lực tường thuật của cậu vô cùng mạnh mẽ, thời điểm phân tích còn không quên đưa thêm những cảm xúc chủ quan của mình. Dựa trên những suy luận này, Thẩm Ngọc Lưu lập tức hiểu được: ”Cậu hoài nghi Chu Duy Ân và Anh Hành Sơn có quan hệ huyết thống?”
“Chỉ là phỏng đoán. Một cậu bé thích vượt qua ngàn dặm xa xôi mà chạy về nước, nhất định là không hài lòng với cuộc sống ở nước ngoài. Cậu ta từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, không thể có chuyện không hợp khí hậu, khả năng lớn nhất là có một áp lực nào đó, ví dụ như, baba.”
“Nếu phỏng đoán này là sự thật, con tàu hôn nhân của Anh Hành Sơn sẽ trật khỏi đường ray, mà người chịu đả kích lớn nhất, không thể nghi ngờ, đương nhiên sẽ là người vợ hiện tại của ông ta và Anh nhị thiếu của cậu. Nếu như là do bọn họ hạ thủ, vậy thì Chu Duy Ân chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
“Từ từ, ‘Anh nhị thiếu của cậu’ là có ý gì?”
“Không có gì, cường điệu một chút rằng anh ta không phải của tôi thôi.”
“…”
“Tất nhiên, đây chỉ là một trong một vài khả năng. Những khả năng khác có thể là bắt cóc tống tiền, trả thù, tự mình bỏ trốn trong thời kỳ phản nghịch, hoặc là bị bọn buôn người bắt cóc, vân vân.”
“Khả năng có thể xảy ra nhất?” Tư Đồ Sênh cực kỳ tin tưởng lối phân tích của Thẩm Ngọc Lưu.
Thẩm Ngọc Lưu không cần nghĩ ngợi, nói: ”Bắt cóc tống tiền và tâm lý thời kỳ phản nghịch.”
“Vì sao khả năng trả thù lại nhỏ hơn?”
“Tuổi còn quá nhỏ.” Cậu ta còn bé như vậy, có thể quậy phá gì đến mức khiến người ta phải bắt cóc trả thù.
“Vậy bị lừa bán thì sao?”
“Tuổi lại quá lớn.”
“Khả năng bắt cóc tống tiền lớn à?” Tư Đồ Sênh đưa ra ý kiến phản bác, ”Cho dù Chu Duy Ân là con của Anh Hành Sơn đi chăng nữa. Trên đường nhiều cậu ấm nhà giàu như vậy, quăng một mẻ lưới, có thể hốt về cả đàn, hà tất bọn chúng lại chọn một đứa con ngoài giá thú thân phận không rõ ràng để xuống tay?”
Thẩm Ngọc Lưu trả lời: “Thân phận của con ngoài giá thú không thể tùy tiện bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, vì thế đại đa số người bị hại sẽ không dám báo cảnh sát mà lựa chọn giải quyết trong im lặng. Đó thật sự là đối tượng tuyệt hảo để bọn bắt cóc tống tiền lựa chọn.”
Tư Đồ Sênh nói: “Trừ phi bọn bắt cóc là Sherlock Holmes chuyển thế, nếu không nhất định thủ phạm là người quen.”
Thẩm Ngọc Lưu: “Chi phí cố vấn là hai mươi vạn, nhớ gửi vào tài khoản của tôi.”
“… Hai mươi vạn ít quá, cậu thấy hai mươi mốt vạn thì thế nào?”
Thẩm Ngọc Lưu đáp lời: ”Tôi không phải loại người vì tiền mà vứt bỏ nguyên tắc của mình… Tôi thích số chẵn, hai mươi hai vạn đi.”
Tư Đồ Sênh cười khan nói: ”… Được.” Cậu thật muốn vả vào miệng mình một cái, đúng là ngứa mồm. ”Chuyện lần trước tôi nhờ cũng sắp đến thời hạn rồi đúng không? Phải nắm chắc vào đấy.”
“Cậu chỉ cần chuẩn bị tiền là được rồi.”
Sau khi chuẩn bị tốt đường đi nước bước, Tư Đồ Sênh tự mình tới khách sạn Sheraton tìm kiếm thêm manh mối. Hiện tại có hai vấn đề, một là vì sao Chu Duy Ân mất tích, hai là vì lý do gì cậu ta lại mất tích vào ngày mười tháng sáu.
Dưới sự trợ giúp của Anh Hành Sơn, cậu vào ở trong căn phòng Chu Duy Ân đã từng ở, ăn những món Chu Duy Ân từng ăn, còn căn cứ đúng thời gian biểu của Chu Duy Ân để tới bể bơi và SPA. Sau nửa ngày, cậu chỉ có một cảm giác – đó là hưởng thụ miễn phí thật sự rất không tồi.
Sau một đêm cực kỳ ngon giấc, Tư Đồ Sênh quyết định hôm sau sẽ khởi hành đến huyện Z. Khi đang đứng trước quần lễ tân để thanh toán, sau lưng cậu bỗng nhiên bị người vỗ mạnh một cái, thiếu chút nữa thì bổ nhào vào mặt bàn trơn bóng. Tư Đồ Sênh phẫn nộ quay đầu, ngay lập tức bắt gặp một gương mặt âm trầm đến mức tối đen đang trợn mắt nhìn mình.
“Tại sao cậu lại ở chỗ này?” Anh Hạo Hanh trầm giọng hỏi.
Tư Đồ Sênh xoa vùng ngực bị va đập vào cạnh bàn, khó hiểu hỏi lại: “Vì cái gì tôi lại không thể ở đây?”
Anh Hạo Hanh đảo mắt nhìn vào tấm hóa đơn ở trong tay đối phương: “Phòng? Nhà cậu bị cháy hay là bị thiên thạch rơi trúng? Vì sao lại chạy tới đây thuê phòng? Tối hôm qua cậu ở cùng với ai?”
Tư Đồ Sênh: “…” Nếu không phải bản thân cực kỳ thanh tỉnh, nhìn thấy bộ dáng Anh Hạo Hanh rất mực rõ ràng, cậu còn tưởng chính mình bị một bà vợ chẳng biết đã cưới khi nào chạy tới bắt gian!
Anh Hạo Hanh thấy người nọ nhíu mày im lặng không nói được lời nào, lửa giận trong lòng càng tăng mãnh liệt: ”Dám làm mà không dám nói?”
Tư Đồ Sênh tiếp nhận tiền đặt cọc mà nhân viên thu ngân trả lại, cất vào ví da, vỗ vỗ bả vai Anh Hạo Hanh, nói: ”Giằng co cả đêm, không có khí lực để nói.” Ngay sau đó, cậu thừa dịp lửa giận trong lòng Anh Hạo Hanh chưa bùng phát, nhanh chóng đi tới chỗ Giang Lệ Hoa ở cách đó không xa.
Giang Lệ Hoa một thân áo váy màu đỏ sẫm, bộ dáng ung dung quý phái. Người phụ nữ này rõ ràng đã ngoài bốn mươi, thế nhưng chỉ cần tùy tiện đứng đó cũng làm cho cảnh sắc xung quanh trở nên rực rỡ hơn nhiều. Hình như bà đang đợi người, ánh mắt vì thế vẫn luôn nhìn về phía thang máy bên trong khách sạn.
“Bà Anh.” Tư Đồ Sênh lễ phép chào hỏi.
Ấn tượng của Giang Lệ Hoa với cậu không tồi. Bà nói: “Con là bạn tốt của Hạo Hanh, gọi bà Anh thì khách khí quá, có thể gọi bác gái hoặc gọi Giang mama đi.”
“Giang mama.” Tư Đồ Sênh ngọt ngào mà gọi một tiếng.
Giang Lệ Hoa mặt mày rạng rỡ: “Thật không lại gặp con ở chỗ này, có phải hôm qua con không tiếp điện thoại của Hạo Hanh không? Nó đã lải nhải suốt từ sáng đến tối. Ăn cơm chưa? Cùng đi ăn đi.”
Bà nói liên tục một tràng dài, khiến Tư Đồ Sênh không biết mình nên tiêu hóa cái gì trước.
Đúng lúc ấy, Anh Hạo Hanh cũng từ phía sau đi tới, sắc mặt rõ ràng đã dễ coi hơn vừa nãy rất nhiều: ”Ừ, cùng đi ăn cơm đi.”
Tư Đồ Sênh nói: ”Sáng nay tôi còn có việc.”
“Việc gì? Lại không có hẹn với ai.” Thời điểm Anh Hạo Hanh nói những lời này, ngữ điệu rõ ràng vút lên, mang theo một tia đắc ý cùng vui sướng.
Tư Đồ Sênh quỷ dị mà nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng lịch sự cáo biệt Giang Lệ Hoa.
Giang Lệ Hoa mỉm cười gật đầu, rồi đi về phía thang máy bên trong khách sạn. Nơi đó có hai mẹ con ăn mặc thời trang đang bước ra.
Tư Đồ Sênh lơ đễnh đảo mắt quét tới chỗ bọn họ một cái, kế tiếp dùng thang máy đi xuống tầng hầm.
Anh Hạo Hanh vội vã bám theo sau: “Đi huyện Z?”
Tư Đồ Sênh lặng lẽ ấn nút xuống của thang máy, hỏi: “Anh đi theo làm cái gì?”
Anh Hạo Hanh trầm mặt, hỏi lại: ”Có ý tứ gì?”
Người này tuổi tác không nhiều, bộ dáng đẹp trai, biểu tình xán lạn lúc bình thường thì hi hi ha ha suốt cả một ngày, thế nhưng khi xụ mặt xuống thì còn tối tăm hơn cả Bao Hắc Tử. Cái bản mặt này, đừng nói có tác dụng làm đám con nít mít ướt câm nín, mà ngay cả chó nhìn thấy cũng không dám cắn đâu.
Nhưng anh ta cũng hay đen mặt, Tư Đồ Sênh nhìn mãi thành quen, híp mắt nửa khép nửa mở mà nhìn xuống ống quần của Anh Hạo Hanh, nhàn nhã nói: ”Đều là đàn ông con trai, anh cứ dây dưa lằng nhằng như vậy… có chút khó chịu.” Dứt lời, cậu giữ nguyên tư thế, nhưng lại âm thầm vận lực phòng khi đối phương đột nhiên gây khó dễ, một cước đá mình ngã xuống.
Đáy mắt bất chợt lóe sáng, Anh Hạo Hanh nói: ”Hiện tại tôi muốn tới huyện Z, cậu lái xe đi.”
Tư Đồ Sênh ngạc nhiên: coi những lời mình vừa nói là vô nghĩa sao?
Anh Hạo Hanh tiếp lời: “Đều là đàn ông con trai, đi nhờ xe một chuyến thì có làm sao vậy? Đừng dây dưa lằng nhằng!” Bốn chữ ‘dây dưa lằng nhằng’ còn đặc biệt được anh nhấn mạnh, tự hồ mang theo một chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Bước ra khỏi thang máy, Tư Đồ Sênh đi vào ga ra ở dướng tầng hầm, ”Anh đến huyện Z làm cái gì?”
Anh Hạo Hanh đương nhiên bám theo sau lưng cậu: ”Ngắm sen.”
“Người không chung đường, không thể hỗ trợ lẫn nhau. Xin mời bắt xe, cám ơn.” Tư Đồ Sênh thấy đối phương nghi hoặc nhìn mình, liền giải thích, ”Tôi vừa mới xem xét bản đồ và tin tức một chút, Công viên Bốn Mùa ở huyện Z đang trong quá trình sửa chữa, tuyệt không mở cửa trước tiết thanh minh.”
Anh Hạo Hanh hỏi: “Vậy cậu đi làm gì?”
Tư Đồ Sênh cười nói: ”Hình như từ đầu tới giờ tôi chưa từng nói tôi muốn đi huyện Z?”
Cậu đích xác chưa hề nói qua, đây là điều Anh Hạo Hanh đoán ra được sau khi nghe nhân viên lễ tân nói Tư Đồ Sênh một mình ở tại căn phòng mà Chu Duy Ân đã từng thuê. Ngay sau đó, Anh Hạo Hanh hỏi: “Cậu tính toán đến đâu rồi?”
Tư Đồ Sênh ôm ngực: “Anh muốn nghe về tôi, hay là về Chu Duy Ân?” Vừa bắt gặp cậu xuất hiện tại nơi này liền đoán ra cậu muốn đi huyện Z, rõ ràng Anh Hạo Hanh cũng chú ý với Chu Duy Ân không ít, không biết anh ta và việc Chu Duy Ân mất tích có liên quan gì hay không.
“Gọi tên thân thiết như vậy làm cái gì?” Anh Hạo Hanh bất mãn.
Gọi thẳng tên thì là thân thiết?
Tư Đồ Sênh cảm thấy mình đã quá già đến mức không theo kịp tư duy của lớp trẻ nữa rồi. Cửa xe vừa được mở ra, Anh Hạo Hanh lập tức tranh trước mà ngồi vào ghế phụ lái. Tư Đồ Sênh nhìn vào bộ dạng đương nhiên của đối phương, bất đắc dĩ nói: “Anh để lại mẹ anh một mình ở trong khách sạn?”
Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Hai ngày nay chân bà bị sưng không muốn lái xe, tôi chỉ đóng vai trò của mội tài xế mà thôi, bà còn có chuyện riêng của mình.”
Tư Đồ Sênh hoài nghi nhìn đối phương. Nhà họ Anh giàu có như thế mà lại thiếu lái xe? Song người kia đã không muốn nói, mình cũng không tiện hỏi nhiều. Vì thế cậu lên xe, mở màn hình chỉ đường ra, nhập một cái địa chỉ vào.
Anh Hạo Hanh tinh mắt nhìn thấy, lập tức hỏi: ”Không phải cậu nói không đi huyện Z sao?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Tôi chưa nói là tôi muốn đi, cũng không nói tôi sẽ không đi. Tôi chỉ nói là Công viên Bốn Mùa đang đóng cửa.”
Anh Hạo Hanh đảo mắt nhìn thoáng qua, sau đó hạ thấp lưng ghế, nhàn nhã nằm xuống, cũng không hề thắc mắc, Công viên Bốn Mùa đóng cửa vậy cậu còn đến huyện Z làm gì. Tựa hồ như chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ, dù có đi chân trời góc biển cũng không hề hấn gì.