*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
***** Tư Đồ Sênh bất mãn bấm còi hai cái.
Anh Hạo Hanh thì thầm nói: ”Đừng quậy, tối hôm qua tôi ngủ không ngon.”
Tư Đồ Sênh khởi động ô tô, thuận miệng hỏi: “Đi làm kẻ trộm sao?”
Anh Hạo Hanh đang nhắm mắt nghe vậy thì mở bừng con mắt bất mãn mà trừng đối phương.
Tư Đồ Sênh: ”Nhìn tôi làm gì?”
“Ngày hôm qua cậu không tiếp điện thoại của tôi.” Anh Hạo Hanh lên án.
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Có thể là tín hiệu không tốt, hoặc là không nghe thấy tiếng chuông, mà cũng có khả năng là…”
“Giả vờ tín hiệu không tốt và không nghe thấy.” Anh Hạo Hanh cướp lời nói nốt nửa câu người kia chưa kịp thốt ra.
Tư Đồ Sênh vội hắng giọng một cái, nói: ”Trẫm mỗi ngày bận trăm công ngàn việc…”
“Duy chỉ không để ý tới điện thoại của tôi.”
“… Một câu đầy uy phong lẫm liệt như thế vì sao lại bị anh xem như lời nói của một nhân viên chuyên trực điện thoại a?”
Khóe miệng Anh Hạo Hanh khẽ nhếch lên một cái.
Tư Đồ Sênh chuyển đề tài nhanh như lật sách, vội hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Anh Hạo Hanh trả lời: ”Không phải ba tôi muốn cậu trong vòng 3 ngày phải tìm được người sao? Tôi nghĩ cậu cần trợ giúp tìm chút tư liệu.” Dừng lại một chút, song anh không thấy ánh mắt nóng rực của Tư Đồ Sênh phóng tới như trong tưởng tượng, vì thế quay người đi, đưa lưng về phía cậu, “Hẳn là tôi đã suy nghĩ quá nhiều.”
Nếu đối phương đã biết, mình cũng không cần che giấu nữa. Mặc kệ Anh Hạo Hanh có vấn đề hay không, cứ để anh ta trong tầm mắt mới là không thành vấn đề nhất. Tư Đồ Sênh lập tức thay đổi biểu cảm, cười làm lành nói: ”Cái này gọi là suy nghĩ chu đáo.”
“Chu đáo đến dây dưa lằng nhằng, khiến người ta khó chịu.”
“…” Tư Đồ Sênh bị câu nói này đập thẳng vào mặt mới biết lời lẽ của mình lúc trước đã làm đối phương để lòng. Vì tư liệu, lại vì một mảnh tâm ý của Anh Hạo Hanh, cậu hạ thấp khí độ bản thân, nói, “Tôi không ăn học ở đại học A, ngữ văn không tốt, dùng từ không biết cân nhắc đắn đo, xin hãy thứ lỗi.”
Anh Hạo Hanh không chịu bỏ qua: “Tôi cảm thấy cậu dùng từ rất tốt, đâm thẳng vào lòng người, vừa hung hăng lại vừa chuẩn xác!”
Tư Đồ Sênh bất đắc dĩ: ”Ông trời có đức hiếu sinh, anh hãy khoan dung và độ lượng.”
Anh Hạo Hanh hừ lạnh một tiếng, nói: ”Nước ta đang đề cao kế hoạch hoá gia đình, khi nên nhẫn khi còn phải nhẫn (*).”
(*) Kế hoạch hoá gia đình: khi nên nhẫn (nhịn) thì còn phải nhẫn (nhịn). Còn chữ ‘nhẫn’ Anh nhị thiếu dùng thì ý là khi nên nhẫn (tâm) thì còn phải nhẫn (tâm)
Tư Đồ Sênh: ”…”
Đường đi huyện Z có một đoạn đang tu sửa, chỉ có thể đi vừa hai chiếc xe, vốn dĩ đã rất chậm, phía trước lại còn có tai nạn giao thông, nên ách tắc vô cùng lợi hại. Tư Đồ Sênh nhìn vào một đoàn xe im lặng tựa như con rắn dài ngoằng đang ngủ đông ở trên đường, xác định chắc chắn không thể dịch chuyển hồi lâu, vì thế đi xuống xe hít thở không khí.
Một bên đường là nhà dân, trong đó có mấy cái cửa hàng: rửa xe, sửa xe, tạp hoá, còn có cả khách sạn.
Tư Đồ Sênh sờ bụng, cảm thấy có chút đói, liền tiến vào tiệm cơm mua vài món ăn, sau đó mang về xe.
Anh Hạo Hanh chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, thấy người kia lên xe liền hắt hơi một cái.
Tư Đồ Sênh nói: ”Cái nghi thức nghênh đón này cũng thực mới mẻ.”
Tư Đồ Sênh đưa một gói to cho anh ta: “Đợi đến huyện Z anh phải mời tôi ăn đáp lễ đấy.”
Anh Hạo Hanh mở nắp hộp ra, phát hiện bên trong chỉ có bò kho tiêu, trứng xào cà chua và khoai tây sợi, ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.
Tư Đồ Sênh hỏi: “Muốn ăn thịt?”
Anh Hạo Hanh ủy khuất trả lời: “Vừa rồi nằm mơ, mơ thấy cậu nấu.”
Tư Đồ Sênh nói: “Cho nên mới có câu gọi là mơ mộng hão huyền a.”
Anh Hạo Hanh: “…”
Hai người bọn họ chen chúc trong xe để dùng bữa, trái lại vẫn cảm thụ được hương vị thơm ngon. Tuy rằng Anh Hạo Hanh đòi ăn sườn lợn kho tàu, thế nhưng lúc gắp đồ ăn lại vô cùng nghiêm túc. Hai người nhanh chóng tiêu diệt ba hộp đồ ăn và hai cặp lồng đựng cơm.
Anh Hạo Hanh dùng giấy ăn lau miệng, nhìn hàng xe cộ thật dài nói: “Khi nào mới có thể đi được?”
Tư Đồ Sênh thấy rất nhiều người ở trong những chiếc xe ở bên cạnh cũng lục tục xuống xe đi dạo hoặc mua đồ, thuận miệng nói: “Phỏng chừng còn phải chờ một lát.”
Anh Hạo Hanh lại hắt hơi một cái.
Tư Đồ Sênh xuống xe vứt hộp thức ăn, khi trở về trong tay đã có thêm hai cái khăn tắm: “Thân là đàn ông, đừng hy vọng người khác cởi áo làm chăn cho anh đắp, lần sau nếu muốn ngủ nhớ tự chuẩn bị một cái thảm cho mình.”
Anh Hạo Hanh hỏi: ”Bạn bè cũng không cởi?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Bạn bè càng không cởi.”
“Vì sao?”
“Sợ không cẩn thận liền cởi thành bạn trai luôn.”
Lời Tư Đồ Sênh thuận miệng nói ra, lại khiến Anh Hạo Hanh rơi vào trầm mặc.
Sự trầm mặc bất ngờ diễn ra khiến bầu không khí trong xe có phần xấu hổ, Tư Đồ Sênh âm thầm hối hận vì đã lỡ lời, đang nghĩ làm sao nói thêm mấy câu chọc cười cho qua chuyện, lại thấy Anh Hạo Hanh thản nhiên nói: ”Vậy còn phải xem đối tượng.”
Lời này không dễ đối đáp, vì thế Tư Đồ Sênh hàm hàm hồ hồ mà nói: ”Đúng vậy, phải xem đối tượng.”
“Giống như tôi đây cũng là một đối tượng rất tốt.” Anh Hạo Hanh nghiêng đầu nhìn cậu.
Tư Đồ Sênh cũng vừa vặn quay sang.
Anh Hạo Hanh vuốt vuốt tóc, bày ra một tư thế vô cùng đẹp trai và lãnh khốc.
Tư Đồ Sênh nói: “… Làm người hẳn là nên có chút cầu tiến, thân là một cậu ấm giàu có, tại sao suốt ngày chờ đợi người khác cởi quần áo cho anh? Anh nên tự lực cánh sinh, dốc lòng phấn đấu, dốc tâm kiên trì mà cởi quần áo cho người khác mới phải nha!”
Anh Hạo Hanh không nói hai lời tức thì cởi áo khoác ném lên người Tư Đồ Sênh, sau đó hắt xì một cái kinh thiên động địa.
Tư Đồ Sênh nén cười, cầm lấy cái áo đang phủ lên người mình: “Đằng sau mấy chữ ‘tự lực cánh sinh, dốc lòng phấn đấu, dốc tâm kiên trì’, tôi cảm thấy có thể thêm vào tám chữ ‘vì người quên thân, vì dân quên lạnh’.”
Anh Hạo Hanh hừ một tiếng, quấn khăn tắm tiếp tục ngủ.
Tư Đồ Sênh đắp áo khoác của người kia ngủ gà ngủ gật, không bao lâu sau đã bị tiếng còi của xe sau đánh thức, đoàn xe rốt cục bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Trải qua một hồi ách tắc này, khi Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh tới được huyện Z đã là buổi chiều. Cậu chọn một khách sạn ba sao cách Công viên Bốn Mùa không xa để dừng chân – đây là một trong những khách sạn tốt nhất của vùng này.
Tư Đồ Sênh nói: ”Nếu Chu Duy Ân đến huyện Z, hơn phân nửa sẽ ở tại nơi này.” Dứt lời, cậu liếc mắt nhìn sang Anh Hạo Hanh một cái, hiển nhiên có ý thăm dò tư liệu mà anh ta đang nắm trong tay.
Anh Hạo Hanh nhún vai, tựa hồ như không hiểu.
Tư Đồ Sênh lại nói: ”Chu Duy Ân đã mất tích nhiều ngày như vậy, nhà các anh có báo cảnh sát không?” Trong lòng cậu đương nhiên biết đáp án là không, thế nhưng vẫn muốn hỏi.
Anh Hạo Hanh trả lời: “Người nào đó sợ nếu báo cảnh sát, con búp bê kia sẽ bị người đập vỡ.”
Người nào đó tất nhiên là chỉ Anh Lệ Cần.
Tư Đồ Sênh nhìn ra được, trong chuyện này người lo lắng cho Chu Duy Ân nhất chính là Anh Lệ Cần. Thời điểm Anh Hành Sơn ủy thác cậu tìm người, biểu tình rất thản nhiên, có lẽ không quá để tâm, hoặc là lòng dạ ông ta thâm sâu không thể nhìn ra được.
“Anh trai anh đối với cậu ta rất tốt.” Tư Đồ Sênh cảm khái. Cũng là em trai, thế nhưng Anh Hạo Hanh và Chu Duy Ân lại nhận được hai đãi ngộ hoàn toàn bất đồng.
Tư Đồ Sênh tới trước bàn lễ tân, dùng mỹ nam kế lôi kéo làm quen, khiến cho cô gái trẻ đứng trước quầy đầu óc mơ hồ choáng váng, sau đó bịa ra một lý do để nhờ tra cứu những ghi chép khi Chu Duy Ân vào ở.
Anh Hạo Hanh nhìn cô gái trẻ cười đến cười run rẩy cả người, trong lòng âm thầm đố kị.
Tư Đồ Sênh cầm thẻ phòng chuẩn bị lên lầu, lại thấy Anh Hạo Hanh đang đứng bên cạnh lom lom nhìn mình, không khỏi có chút tâm phiền ý loạn, thế nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: “Cậu ta không ở đây.”
Anh Hạo Hanh nói: “Chắc gì đã là khách sạn này này.”
Tư Đồ Sênh gật đầu: ”Trong huyện Z còn có một khách sạn bốn sao nữa, nói không chừng là ở đó.”
Anh Hạo Hanh liền hỏi: ”Tôi giúp cậu điều tra?”
Tư Đồ Sênh bấm điện thoại gọi cho Anh Lệ Cần: “Trực tiếp hỏi thì nhanh hơn.”
Anh Lệ Cần nhận điện thoại cực nhanh, cơ hồ tiếng chuông mới chỉ vang lên một lần đã bắt máy.
“Hiện tại tôi đang ở huyện Z, muốn hỏi anh một chút…”
“Tôi đang họp, trước hết đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Dứt lời, Anh Lệ Cần trực tiếp ngắt điện thoại.
Tư Đồ Sênh suy nghĩ, lại gọi thêm một cú nữa tới cho anh ta.
Điện thoại vẫn được bắt cực kỳ nhanh chóng, Anh Lệ Cần chặn họng đối phương, vội vàng nói một câu: “Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
Tư Đồ Sênh hỏi Anh Hạo Hanh: ”Trong công ty có tai mắt của anh không?”
Anh Hạo Hanh hơi cong khóe miệng: ”Cậu định giữa lúc hai bên giao chiến còn tìm gián điệp nằm vùng để tra xét tình hình địch nhân à?”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”Có tra được Anh đại thiếu hiện tại đang làm gì không?”
Nghe được lời này, Anh Hạo Hanh cảm thấy rất hợp ý, vì thế nhanh chóng đi thăm dò, sau đó tức thì hồi đáp: ”Giữa trưa, sau khi rời khỏi thì liền không trở về nữa, bỏ bê công việc rồi!”
Tư Đồ Sênh nói: ”Thế là được rồi.”
“… Bỏ bê công việc thì được ở chỗ nào?”
Tư Đồ Sênh gọi điện thoại cho La Mật: ”Anh đại thiếu đi đâu vậy?”
La Mật đáp: ”Về nhà.”
Tư Đồ Sênh nói: “Giám sát chặt chẽ một chút, có thể đã có tin tức.”
La Mật: ”Điện thoại đã gắn máy nghe trộm, nhưng là không hề thu được tin tức gì, ngay cả điện thoại gọi điện chào hàng hoặc tiếp thị cũng không có. Khả năng bọn chúng dùng phương thức nguyên thủy nhất để truyền tin. Sáng hôm nay, thư ký của anh ta đã mang tới một đống lớn văn kiện và thư từ.”
Tư Đồ Sênh nói: “Cô cẩn thận một chút.”
La Mật đáp lời: “Yên tâm, tôi còn muốn nghỉ đẻ đấy.”
Chờ sau khi Tư Đồ Sênh dập máy, Anh Hạo Hanh mới hỏi: ”Làm sao cậu biết có tin tức?”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Nếu thật sự đang họp, không có khả năng chuông điện thoại vừa reo một tiếng Anh đại thiếu liền nghe ngay. Nếu không phải đang họp, căn cứ vào mức độ coi trọng của Anh đại thiếu đối với Chu Duy Ân, không thể thiếu kiên nhẫn mà cắt lời tôi như vậy, lại còn bảo tôi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Anh Hạo Hanh hỏi: ”Cậu có dự định gì không?”
“Mời anh đi ăn cơm.”
Anh Hạo Hanh nhướng mày, “Sau đó?”
Tư Đồ Sênh nói: ”Chuốc rượu.”
Anh Hạo Hanh mỉm nụ cười, khuôn mặt tràn ngập rạng rỡ: “Sau đó nữa?”