Thiên Vương II

Chương 34




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****

chapter content

Cậu dựa vào đầu giường suy nghĩ, sau đó bấm xuống một dãy số điện thoại: “Bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói. Tôi tiếp nhận một vụ làm ăn, một người đàn ông muốn tìm đứa con riêng được sinh ra sau khi tái hôn của người vợ trước, cậu cảm thấy có thể vì nguyên nhân gì?”

Đối phương tựa hồ mắng một câu gì đó, kế tiếp mới trầm giọng nói: ”Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?”

“Mười giờ hai mươi chín phút ba mươi lăm giây. Không phải cậu sẽ đi ngủ vào lúc mười giờ rưỡi hay sao?”

“Hai mươi lăm giây chỉ có thể nói mười câu ‘tạm biệt’, kiểu gì cũng không kịp đưa ra đáp án mà cậu yêu cầu!”

Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi có một bộ tem không được xuất bản! Hiện tại kịp chưa?”

Đối phương trầm mặc một hồi, đáp: “Ít nhất có mười khả năng.”

“Xin rửa tai lắng nghe.”

“Một là báo thù. Giống như kiểu ‘tuy rằng chúng ta đã ly hôn, nhưng cô là người phụ nữ của tôi, sao cô dám sinh con với người khác!’, cái này xuất phát từ tâm lý ghen ghét linh tinh này nọ.”

“Hai là gì?”

“Báo ơn. Giống như ‘cảm ơn cô đã tha chết cho tôi mà chạy tới gieo họa người khác, để báo đáp ân nghĩa này, tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho con của cô’.”

“… Ba?”

“Mưu đồ gây rối. ‘Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, cô thế mà chưa từng nói cho tôi biết cô chính là truyền nhân được thừa kế Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, thật sự đáng giận đến cực điểm! Nào, giao bảo vật ra đây, tôi sẽ tha chết cho con cô’.”

“Bốn?” Tư Đồ Sênh có chút đau lòng cho bộ tem của mình.

“Vừa gặp đã yêu thương. ’Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng đôi mắt ngây thơ vô tội của nó đã làm trái tim xúc động vô cùng mạnh mẽ. Nó tựa như một tia sáng vào lúc hừng đông, chiếu rọi thế giới lạnh lẽo như băng của tôi. Hãy để tôi tìm được nó, hạnh phúc mà chung sống với nó cả đời đi’.”

“…” Tư Đồ Sênh mặt không đổi sắc nói, ”Cho cậu một cơ hội nữa. Nếu còn đưa ra đáp án không đáng tin, tôi thu hồi bộ tem.”

“Có lẽ là vợ trước đã xảy ra chuyện gì, ông ta xuất phát từ tâm lý ‘một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm’ cho nên muốn chiếu cố đứa trẻ kia? Hoặc có lẽ là ông ta đột nhiên phát hiện đứa bé kia có thể là con của mình. Mà cũng có lẽ thời điểm ly hôn, người vợ trước đã mang theo một cái gì đó khiến ông ta canh cánh trong lòng. Hoặc…”

“GET OUT!”

“Sao?”

Tư Đồ Sênh hít sâu một hơi, nói: ”Tôi nghĩ rồi, bộ tem này vẫn là đưa cho Thẩm Ngọc Lưu đi. Tôi cảm thấy đáp án của cậu ta đáng tin cậy hơn.”

“… Vậy vì sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi!”

Tư Đồ Sênh nghiêm túc trả lời: ”Vì vào giờ này mà gọi điện thoại, cậu ta sẽ tức giận.”

“Tôi cũng sẽ tức giận!” Thanh âm ở đầu dây bên kia cơ hồ muốn làm cho micro nổ tung, ”Thực sự tức giận!”

Tư Đồ Sênh bình tĩnh nói: ”Tôi đây không ngại cậu tức giận, ngủ ngon!” Nhanh chóng cúp điện thoại, đem lời nói của đối phương nghiền ngẫm lại một lần, loại bỏ râu ria, chắt lọc tinh hoa, cậu phát hiện vẫn có vài thông tin hữu dụng.

Căn cứ vào tài lực và thế lực của Anh Hành Sơn, dưới tình huống đã có tên tuổi cùng số CMT mà vẫn ủy thác cậu tìm người, điều này nói lên rằng người trong ảnh chụp đã mất tích. Điều này cũng có thể giải thích vì sao Anh Hành Sơn lại đưa ra thời hạn ba ngày. Dựa theo câu nói ‘bảy mươi hai giờ vàng giải cứu sau tai họa’, vậy thì thời gian càng ngắn càng có thể đảm bảo an toàn cho người của đối phương. Lại liên tưởng đến lời lẽ thiếu khống chế của Anh đại thiếu khi tìm tới khiêu khích Anh Hạo Hanh, cậu nhận thấy manh mối này tiềm ẩn khá nhiều tin tức có liên quan đến vụ án.

“Ba ngày, năm trăm vạn.”

Mặc dù vẫn còn cách mục tiêu một năm phải kiếm được một tỷ rất xa, nhưng tiền thì vẫn là thịt a!

Cậu vỗ vỗ lên mặt tấm hình, chia sẻ những thông tin khác cho La Mật.

Sáng ngày hôm sau, La Mật liền đặt một xấp tư liệu trên mặt bàn của cậu.

Vợ trước của Anh Hành Sơn sau khi ly hôn thì cùng với chồng mới sinh một đứa con trai tên là Chu Duy Ân, người Mỹ gốc Hoa, năm nay mười sáu tuổi. Hiện tại thiếu niên này đang theo học ở một trường tư thục tại Mỹ, vào ngày lễ Mother’s Day liền về Trung Quốc thăm người thân, đến nay vẫn chưa trở lại.

Tư Đồ Sênh lật lật xấp tư liệu mà La Mật thu thập được, một tấm ảnh chụp bất chợt từ giữa đống giấy tờ rơi ra, vừa lúc lọt vào tay của cậu.

Trong ảnh là một cậu bé ngũ quan sắc nét, tóc đen mắt đen, da trắng nõn nà, xinh đẹp đáng yêu. Nhưng người này hoàn toàn không giống Anh Lệ Cần, trái lại, đôi môi và sống mũi lại có chút giống Anh Hạo Hanh, nói đúng hơn là, giống Anh Hành Sơn.

“Cậu ta ở tại khách sạn Sheraton, nhận phòng ngày mười một tháng năm, dự tính ngày hai mươi ba tháng sáu sẽ trả phòng. Chẳng lẽ cậu ta đặc biệt về nước nhân dịp tết Đoan Ngọ?” La Mật lật tới trang tư liệu tiếp theo.

Tư Đồ Sênh kẹp tấm ảnh vào trong văn kiện, thấp giọng nói: “Ngày hai mươi mốt tháng sáu là Ngày của cha.”

Khuôn mặt La Mật ngay lập tức phóng đại trước mắt cậu. Cô nàng hạ giọng hỏi: “Có phải anh đã biết cái gì hay không?”

Tư Đồ Sênh không đáp mà hỏi ngược lại: “Tư liệu về cha mẹ của cậu ta đâu?”

La Mật nói: ”Mẹ của cậu ta tên là Chu Dự Trinh, ông ngoại là giảng viên đại học S, bà ngoại là người dẫn chương trình của đài truyền hình thành phố S. Khi vừa tròn hai mươi hai tuổi, dưới sự sắp đặt của cha mẹ, Chu Dự Trinh gặp mặt, kết hôn với Anh Hành Sơn, một năm sau đó liền sinh ra Anh Lệ Cần. Hai mươi sáu tuổi bởi vì tình cảm tan vỡ, hai người bọn họ ly hôn, bà ta để lại con trai cho Anh Hành Sơn nuôi dưỡng, còn mình thì xuất ngoại du học. Vào năm hai mươi chín tuổi, bà về nước tổ chức hôn lễ lần thứ hai, song rất mực kín đáo, chú rể là người Mỹ. Từ đó về sau, bà luôn sống ở Mỹ với chồng, cho đến năm ba mươi sáu tuổi, gặp phải tai nạn giao thông rồi qua đời. Sau này, Chu Duy Ân thường xuyên về nước thăm ông bà ngoại. Ba năm trước đây, bởi vì ba của Chu Duy Ân qua đời, cậu ta mới về sống với cô. Cũng trong năm đó, dưới sự sắp đặt của ông bà ngoại, Chu Duy Ân quen biết với Anh Lệ Cần.”

Anh Lệ Cần và Anh Hạo Hanh, cùng cha khác mẹ.

Anh Lệ Cần và Chu Duy Ân, cùng mẹ khác cha.

Anh Hạo Hanh và Chu Duy Ân… Khác cha khác mẹ.

Quan hệ thực là rối rắm.

Tư Đồ Sênh nói: ”Có ảnh chụp của cha cậu ta không?”

La Mật lắc đầu: “Người đàn ông ấy rất ít khi về Trung Quốc, thời điểm kết hôn cũng không chụp ảnh cưới, chỉ biết tên là Ryan.”

Tư Đồ Sênh gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, nói: “Thời gian và địa điểm Chu Duy Ân xuất hiện lần cuối?”

La Mật trả lời: ”Chín giờ sáng ngày mười tháng sáu, khách sạn Sheraton. Trước khi rời đi, cậu ta đã từng cầm một tấm bản đồ tới hỏi nhân viên lễ tân về tin tức ở huyện Z, dự tính đi ngắn hoa sen ở Công viên Bốn Mùa. Có muốn tôi đi xem thử không?” La Mật hưng trí bừng bừng.

“Công viên Bốn Mùa đang trong quá trình sửa chữa.”

“A?”

Tư Đồ Sênh nói: “Theo dõi Anh Lệ Cần. Trong số những người quan tâm tới Chu Duy Ân, Anh Lệ Cần là người đặc biệt nhất. Chuyện cô định làm, Anh Lệ Cần chắc chắn sẽ thử một lần. Vô luận Chu Duy Ân là chủ động mất tích hay là bị động mất tích, chỉ cần có tin từ trong nước, Anh Lệ Cần nhất định là người đầu tiên nhận được, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ là được rồi.”

La Mật lại hỏi: ”Toàn bộ khoảng thời gian ba ngày đều dùng để ôm cây đợi thỏ? Cái này căn bản là quá lười biếng rồi.”

“Cô định dùng ba ngày để tiến hành tìm kiếm trong phạm vi toàn quốc?”

“Lãnh thổ nước ta quá rộng, rất không thích hợp, tìm ở Mỹ mới dễ dàng.”

Tư Đồ Sênh: ”Gần đây cô đang dự tính mang thai?”

La Mật hỏi lại: ”Anh muốn tài trợ tiền sữa bột?”

“Tôi định khuyên cô hoãn lại một chút.”

“Anh quyết định điều tôi đi Mỹ?” La Mật cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Tư Đồ Sênh nói, tình ý sâu xa: ”Đi Mỹ ba ngày, vậy thì ngoại trừ uống cà phê, cũng chỉ có thể đi thăm nhà vệ sinh công cộng một chút mà thôi. Sinh con sẽ ngốc ba năm (*), với chỉ số thông minh của cô hiện tại, sinh xong e rằng vọt thẳng tới số âm luôn mất.”

(*) Sinh con sẽ ngốc ba năm: vốn là một câu để chỉ sự hao tổn cả tinh thần và thể xác của người phụ nữ sau quá trình mang thai và sinh nở

La Mật vỗ mạnh lên bàn một cái, ”Tôi muốn nghỉ đẻ! Tạm biệt!”

Tư Đồ Sênh nhìn theo bóng dáng nổi giận đùng đùng của cô nàng, gọi với theo: “Nghỉ thai sản nhiều nhất là mười tháng, cô xác định muốn nghỉ bắt đầu từ bây giờ?”

La Mật quay lại: “Chẳng phải anh nói sinh con sẽ ngốc ba năm sao? Ta muốn nghỉ ba năm.”

Tư Đồ Sênh gật đầu: “Có thể, chỉ cần bệnh viện chứng thực cô sinh ra Na Tra.”

“…”

La Mật đi rồi, Tư Đồ Sênh ấn vào nút gọi lại trên điện thoại. Tiếng bíp dài báo hiệu đầu dây bên kia đang đổ chuông vang lên năm lần thì liền bị người ngắt máy. Cậu liếc mắt xem thường một cái, vắt hai chân lên mặt bàn, bấm vào một dãy số khác, lần này điện thoại nhanh chóng có người nghe.

“Cậu quấy rầy thời gian thưởng thức phong cảnh ven sông Seine xinh đẹp của tôi.” Thẩm Ngọc Lưu cười mà như không cười, nói.

“… Ở Pháp bây giờ là năm giờ sáng.”

“Tôi đang chạy bộ buổi sáng.”

Tư Đồ Sênh hỏi: ”Là kiểu chạy thể dục vung cánh tay xoạc rộng chân sao?”

“Không phải ôm cánh tay khép cẳng chân à? Trong suy nghĩ của tôi, loại tư thế này hình như là dùng để lăn đường.”

“Tôi đang nghĩ bài thể dục buổi sáng của cậu là Thái Cực.”

“Đó là bài tập qua loa có lệ của tôi tập cho cậu xem thôi.”

Tư Đồ Sênh sợ đề tài càng kéo càng xa, vội vàng nói vào trọng điểm: “Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”

“Ồ, để tôi nhớ lại bước thứ nhất của Thái Cực.”

Tư Đồ Sênh sớm đã quen với kiểu đùa giỡn của Thẩm Ngọc Lưu, tiếp tục nói: “Bảo Trần Dược giúp ta điều tra một người Mỹ.”

Thẩm Ngọc Lưu có phần kinh ngạc: “Nếu trong hai chúng ta có một người mắc chứng hay quên của tuổi già thì nhất định không phải là tôi. Trần Dược là cậu giới thiệu cho tôi, hiện tại cậu lại muốn tôi giúp cậu liên hệ?”

“Hôm qua chúng tôi nảy sinh một bất đồng nho nhỏ.”

“Mức độ của bất đồng là… A - liếc mắt đưa tình, B - ác mồm đấu khẩu, C - cả đời không nhìn mặt, D – cậu chết thì tôi sống, E - thành quỷ cũng không tha.”

“Giận dỗi cúp điện thoại.”

“Thế thì chính là ‘cả đời không nhìn mặt’.”