Chương 8: Linh Tiên
Vài ngày sau họ tiếp tục đi về hướng đông nam, nhiều lần họ gặp Linh Dược nhất đến tam cấp.
Sau nhiều ngày lịch luyện, mọi người lang thang ở đây cũng hơn nữa tháng.
Hiện tại trước mặt họ là một nhóm người của Thiết Kim Tiên, những người này đang ngồi nghỉ ngơi.
Nhìn thấy ca ca mình Đá Quý chạy đến kêu lớn.
"Ca Ca, ta ở đây."
Đá Phi quay lại bất ngờ nói:
"Đệ, sao đệ lại ở đây, còn mẹ thì sao?"
Đá Phi bước đến đánh lên đệ đệ mình và lắng nghe mọi chuyện Đá Quý đã trải qua.
"Ca Ca, huynh ở Môn Phái học được gì hay không."
"Có, rất nhiều! Huynh cũng chưa học hết mấy bộ tu thể công pháp nữa."
Mọi người giới thiệu làm quen với nhau.
Đá Phi mười lăm tuổi tu vi trúc cơ sơ kỳ, Tam Kỳ mười bảy tuổi tu vi trúc cơ sơ kỳ.
Hổ Phong mười tám tuổi tu vi Trúc cơ sơ kỳ.
Hồng Linh nữ mười tám tuổi, tu vi trúc cơ sơ kỳ.
Nguyệt Sinh hai mươi tuổi, trúc cơ hậu kỳ.
Biết được mọi chuyện Đá Phi cảm tạ người phủ thành chủ đã giúp đỡ đệ đệ mình trong thời gian qua.
"Đá Phi ta, đa tạ mọi người đã giúp đỡ đệ đệ ta, sau khi ta về môn phái sẽ cảm tạ."
Tức giận tay đệ đệ mình bị phế, hận không thể đ·ánh c·hết bọn người đó.
"C·hết tiệt, ta mà thấy hắn ở đâu là đập què chân hắn."
Hai nhóm người tụ tập hàn huyên và cùng nhau lên đường.
Bọn họ đi khoảng hai ngày, nhìn thấy phía trước là một đầm lầy, ở giữa có một cây Linh Đài là Linh Dược tứ cấp.
Bọn họ cũng nhau lên tiếng.
"Linh Đài!"
Nhìn bề mặt của cây Linh Đài như hoa sen mới nở, chiết lá mỏng manh, thân của nó màu đỏ, ánh hồng phát sáng lung linh.
Khi bọn họ tiến đến bên bờ, trong đầm lầy lúc này sôi lên và suất hiện vòng xoáy cạnh họ.
Ục.. Ục..
Bất chợt Tiểu Ảnh gầm gừ vào mặt hồ, Đá Quý nhận ra có cái gì đó nguy hiểm bên dưới vội hô lớn.
"Ca Ca, mọi người mau tránh ra phía dưới có Linh Thú."
Cả đám lập tức lui ra vài mét, từ trong hồ lao lên là một con ếch khổng lồ cao khoảng một trượng, mình của nó đỏ như máu, hai mắt hỏa diễm bảo quanh.
Bọn họ đồng thanh nói.
"Là Hỏa Cóc Kim Đan."
Hỏa Cóc kêu lên Ộp.. Ộp..
Sự chênh lệch của hai bên khá lớn mọi người đang chuẩn bị rút. Bọn họ mà không chạy là ăn hành còn hơn con Linh Miêu lúc trước.
Bất ngờ phía cánh phải của họ, xuất hiện một đám người lạ mặt thuộc Phi Kiếm Tiên bước đến.
Người cầm đầu trong nhóm khoảng hai mươi lăm, hắn bất ngờ chỉ vào cây Linh Đài.
"A.. Vận may của Kiếm Đinh ta không tồi, hôm nay thấy được Linh Dược cấp bốn."
Vẻ mặt của hắn cười âm hiểm, lần này đi vào bên trong Linh Tiên thu nhập không tệ, về Môn Phái sẽ có thể tiến bộ không ít.
Kiếm Đinh vui vẻ cười.
“Ha ha ha! Gia tăng tu vi!”
Hắn nhìn vào Hỏa Cóc hét lớn.
“Cùng ta lên nào.”
Vút..
Vài giây sau bọn họ đã lao vào, một trân chiến diễn ra ngan tài ngan sức, xung quanh đó rất nhiều lõm do Hỏa cốc nhảy lên, lao xuống, hai bên đánh nhau làm mặt đất rung chuyển.
Xẹt.. Ầm..
Kiếm Đinh nói lớn.
“Hừ, Da nó thật dày, cẩn thận Hỏa cầu của nó.”
Hỏa Cóc há miệng, nhiều lần phung ra quả cẩu lửa làm cháy hết cả khu rừng, bọn người đó ai nấy đều nám đen, sức lực rất mạnh.
Xèo.. Xèo
Thấy hai bên đang căng thẳng, Đá Phi lướt đến hái Linh Đài, chạy gấp quay lại nhóm mình, nói nhỏ với mọi người.
"Mọi người tranh thủ bọn họ đánh nhau chúng ta đi thôi."
Chín người với một chú sói lén rời đi, nơi đây chỉ còn lại hai bên đang đánh nhau kịch liệt.
Ầm..
Khoảng hai tiếng sau, nhóm của Kiếm Đinh cũng tiêu diệt được Hỏa Cóc, mệt mỏi ngồi xuống hồi lại Linh Khí.
Kiếm Đinh nhắm mắt dưỡng thần.
“Minh Hóa, ngươi mau đến hái Linh Đài đem lại đây cho ta.”
Anh ta ngó sang không thấy gì, chỉ có một mảnh trống không vội hét lớn.
“Thiếu Chủ, không ổn nhóm người lúc nãy đã trộm đi rồi.”
Kiếm Đinh mở mắt tức giận.
“Mau.. Nhanh đuổi theo cho ta.”
Nói xong hắn tức tốc phóng đi như bay, những người còn lại cưỡi gió theo sau.
Vù.. Vù..
Tiếng xé gió trong khu rừng, bọn họ chạy nhảy rất nhanh, chỉ trong vài phút đã đuổi kịp bốn người lúc nãy là nhóm Thiết Kim Tiên, đám người này không muốn vạ lây nên tách ra.
Nguyệt Sinh người lớn tuổi nhất trong nhóm đã đưa ra quyết định tách khỏi, đang ngồi nghỉ ngơi bất ngờ nhìn thấy phía sau cây cối rung lên.
Sáu bóng ảnh xẹt qua rồi dừng lại trước mặt bọn họ, Nguyệt Sinh run rẩy lấp bấp nói.
“Mấy.. vị.. huynh... đệ... xin.. tha cho bọn ta, người hái Linh Đài là Đá Phi, bọn họ chạy về hướng Đông.”
Kiếm Đinh cười ha ha nói.
“Được, các ngươi đi đi nhưng phải để lại một tay lại.”
Xẹt..
Đường kiếm lóe sáng, máu bắn tung tóe, dưới đất chính là tay của bốn người họ.
Á.. Á..
Tiếng la thất rung động cả khu rừng, Kha Bảo lên tiếng.
“Thiếu Chủ, đệ thấy cô gái kia được mà để đệ ăn đi.”
Bốc..
Kiếm Đinh đánh hắn.
“Ăn cái đầu ngươi chứ ăn, lo mà đuổi theo đi nhóm kia đi, ở đó còn một cô gái xinh nữa.”
Kha Bảo tỏ vẻ luyến tiếc.
“Tiếc thật! Mau đuổi theo! Ta thèm rồi!”
Bọn họ lại tiếp tục đuổi theo.
Trước đó khoảng vài dặm Đá Quý chạy thục mạng bỗng dưng nghe tiếng thét mà rung người, quay sang hỏi.
“Ca Ca, tại sao huynh lại lấy trộm đồ của họ?”
Đá Phi đáp lời.
“Không phải trộm, mọi người cùng phát hiện trước, ai lấy được thì của người đó thôi.”
Dạ Tinh tức giận mắng.
“Hừ, hai ngươi chỉ giỏi làm vạ lây.”
Dạ Đông ngắt lời.
“Đệ này, dù sao mọi người hiện tại ngồi trên một con thuyền.”
Dạ Hồng gật đầu.
“Ca Ca nói đúng, mọi người đừng để b·ị b·ắt.”
Vài phút sau, phập... một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống chặn trước mặt họ, sau lưng nhóm người Kiếm Đinh vẻ mặt ai nấy đều tức giận.
“Ha ha ha! Chạy đi, xem các ngươi chạy được đến đâu.” Kiếm Đinh cười phá lên.
Kha Bảo vẻ mặt đê tiện liếm môi nhìn chằm chằm Dạ Hồng.
“Đại Ca, để lại con Bạch sói kia cho ta nhé, ngăn họ lại để ta ăn cô gái kia.”
Cảnh giới khác nhau một trời một vực, Minh Hóa lao đến trước mặt Dạ Tinh đè bẹp dưới chân hắn.
Kha Liễu lưới đến vui đùa với Dạ Đông, cậu ta tung chiêu nào cũng đều bị cô ta phá như kiểu mèo vờn chuột.
Xẹt.. Ầm..
Hai người còn lại, mỗi người khống chế Đá Quý và Đá Phi.
Bọn hắn lựa tu vi mà phân chia làm cho nhóm cậu không tài nào đứng dậy được, Kiếm Đinh vui vẻ.
“Bảo đệ, cho bọn họ xem đệ ăn cô gái ấy là như thế nào, nhớ ăn xong chừa phần người khác nữa nhé.”
Không gian yên tĩnh, tiếng nói của họ vang lên làm cho bốn chàng trai như đứng hình.
Kha Bảo bước đến bắt lấy Dạ Hồng, tu vi yếu hơn hắn nên không thể phản kháng, Tiểu Ảnh muốn bảo vệ nhưng lại bị đá văng sang Đá Quý.
Thời gian cứ như chậm lại theo nhịp thở của mỗi người trong nhóm Đá Quý.
Xẹt...
Âm thanh từng mảnh áo bị xé rách, nước mắt Dạ Hồng từng giọt và càng lúc nhiều hơn rơi xuống đất.
“Không! Mọi người cứu muội.” Cô gái la thất thanh cầu cứu về hướng huynh đệ mình.
Đám người Đá Quý đứng đơ như một khúc gỗ, ai nấy đều cảm giác mình thật vô dụng, không đủ sức để phản kháng.
Kha Bảo lúc này vui sướng chỉ còn biết thỏa mãn cơn dục vọng của mình cười.
“Ha ha! Vui quá! Thật sảng khoái!”
Bốn người căm hận vô cùng nhưng chỉ đành vô lực, nhìn cô bé bị vũ nhục, sự tức giận đến nổi Dạ Tinh không kiềm chế được hét lớn.
“Các ngươi không phải là con người, đồ súc sinh, nhất định sẽ c·hết không toàn thây."
Nghe câu chửi bới như nước đổ xuống sông, bởi không việc ác nào nhóm Kiếm Đinh không làm, vẻ mặt hắn cười khinh bỉ.
“Ha ha ha! Bọn ta làm sao mà c·hết? Ngươi nói thử xem.”
Đá Quý biết dù có chửi như thế nào tu vi bản thân không bằng người ta thì sẽ chấp nhận c·ái c·hết sớm hay muộn, thế giới này thực lực vi tôn.
Chỉ mất vài phút Kha Bảo đứng lên chỉnh đốn lại trang phục, hắn có vẻ thích thú và quay lưng lại dương oai.
Dạ Hồng ức hận nhìn thấy hắn không chú ý, quần áo xộc xệch tay với lấy thanh kiếm dưới đất lao đến.
“Ngươi đi c·hết đi!
Phập..
Dạ Hồng đâm mạnh vào nhưng tu vi cô không cao nên v·ết t·hương có vẻ nông.
Kha bảo sơ ý b·ị đ·âm vào lưng, hắn tức giận quay lại đá vào hông Dạ Hồng, cầm thanh kiếm dưới đất lên hét lớn.
“Con nhóc này, ngươi muốn c·hết!
Hắn lao đến đâm thanh kiếm vào bụng cô gái đang nằm dưới đất.
Phập..
Đã thỏa mãn hắn rút kiếm bước đi về phía Kiếm Đinh.
Nhìn thấy nỗi đau đớn đó Dạ Đông mặt mũi toàn nỗi hận, gồng thoát khỏi khống chế Kha Liễu, lao đến nâng đầu muội muội mình.
Khi Dạ Đông thoát khỏi không chế Kha Liễu, dám người đó quay về đứng cạnh Kiếm Đinh, thả lỏng xem đám người Đá Quý làm được gì.
Dạ Hồng thoi thóp nói.
“Ca Ca, xin hãy giúp muội bảo vệ Đá Quý, đưa cho huynh ấy cái này.”
Nói xong trên tay cô xuất hiện viên đá khắc hình một con Dạ Linh.
Dạ Linh (Một con vật dáng vẻ giống với ngựa, có bờm màu lam, sừng trắng, lớp da màu bạch ngân.)
Dạ Đông gật đầu lia lịa.
“Muội phải nhất định phải sống cố gắn lên, huynh sẽ đưa muội về nhà.”
Dạ Hồng vừa nghe ca ca mình nói xong, đôi tay không trọng lực mà buông thả, mắt nhắm lại.
Nước mắt Dạ Đông rơi xuống hét lớn.
“Không! Muội muội! Muội tỉnh lại đi.”
A.. Aaaa..
Tiếng thét vang vọng khắp khu rừng.
Đám kia đứng nhìn tình huống như kiểu cố ý tạo điều kiện, Dạ Đông bước đến bên cậu, đưa thân thể muội muội mình với bức tượng đá Dạ Linh.
“Đá Quý, giúp ta đưa muội ấy về nhà, đây là quà muội ấy tặng ngươi, ta sẽ hoàn thành di nguyện cuối cùng mà một người ca ca nên làm.”
Sau đó hắn lấy kiếm mình ra bỏ một truyền tống phù lên, đây là môn Kiếm Trận bản mệnh, cần thời gian vài giây để thi hành, cơ hội thả lỏng từ đám Kiếm Đinh đủ thời gian khởi động Truyền Tống Kiếm Trận bí truyền thành chủ Hắc Dạ Thành.
“Đá Phi, Dạ Tinh hai ngươi ngăn bọn họ lại, để cho ta đưa Đá Quý đi khỏi đây.”
Dạ Tinh nhìn cậu vẻ mặt có lỗi.
“Huynh đệ, bấy lâu nay ta làm khó ngươi, ta xin lỗi mong ngươi đưa thân thể của muội ấy về nhà.”
Đá Phi đưa Linh Đài cho cậu khuyên nhủ và nhắc nhở.
“Đệ nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ phải chăm sóc mẫu thân.”
Linh Khí dao động bao quanh cậu, tay ôm lấy thân thể Dạ Hồng và Tiểu Ảnh.
Kiếm Đinh thấy thất thường hét lớn.
“Ngăn hắn lại đừng để chạy thoát.”
Vù.. Ầm.. Bịch.. Xẹt..
Chưa đầy vài giây Đá Phi với Dạ Tinh b·ị đ·ánh khốn khổ, máu me khắp người, tay gãy mình toàn thương tích.
Kiếm Trận hoàn thành, xoay quanh cậu trong quá trình truyền tống chỉ định.
Ầm...
Bất ngờ Dạ Đông b·ị đ·ánh văng ra, bên ngoài đánh nhau tung tóe, còn cậu ở bên trong những thanh kiếm đau khổ.
“Không! Mọi người, nếu ta sống sót ra khỏi đây, nhất định sẽ báo thù và g·iết sạch bọn hắn không chừa một ai.”
Lòng đau như dao cắt, nhớ lại từng khoản khắc vui vẻ bên Dạ Hồng, cảm thấy mình nợ Phủ Tướng Quân với mọi người rất nhiều, họ từng giúp đỡ cậu trong hoàn cảnh khó khăn, tu vi bản thân quá yếu kém không giúp được gì, lại phải đem gánh nặng cho mọi người.
Vút.. Hụp..
Truyền Tống Kiếm Trận lóe lên và vụt tắt, nhóm sáu người kia tức tối quay lưng rời đi.
Không gian cuộc chiến rối tung nơi đây, ba chàng trai nằm yên bất động trên mặt đất, máu me khắp người họ.