Chương 7: Hắc Dạ Thành
Nữa năm từ khi Đá Quý bước chân vào thành và không hề rời khỏi đây.
Hiện tại cậu đã mười một tuổi, tu vi đạt Luyện Khí tầng bốn còn Tiểu Ảnh thì lớn hơn một chút.
Nơi cậu dừng chân là một gia tộc có tiếng, được thành chủ ưu ái phong làm Tướng Quân Tân Dạ, họ giỏi về kiếm trận, trong các trận chiến với Ma Tộc góp phần đẩy lui quân địch rất lớn.
Khuôn viên gia tộc Tân Dạ, ngồi trên chiếc ghế đá cậu quan sát chàng trai múa kiếm trước mặt mình.
Đường kiếm đó vung mạnh về phía khối đá.
Vù..
Linh Khí dao động xuất hiện hình ảnh hư ảo bán nguyệt to lớn phá vỡ khối đá tang tành.
Ầm..
Chàng trai tên Dạ Đông là con cả, tuy chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã nắm giữ hoàn toàn kiếm pháp gia tộc.
Tài nguyên tu luyện ở đây tương đối ổn định nhưng không bằng Môn Phái.
Chưa dừng lại ở đó Dạ Đông múa thêm một đường kiếm lưu loát như dòng thủy triều, tung chiêu Phi Dạ Ảnh lên thanh gỗ.
Xẹt..
Đường kiếm nhanh như tia chớp mà thanh gỗ không có giấu vết hư tổn nhưng chỉ vài giây sau đã nứt toác.
Đá Quý đưa cánh tay b·ị t·hương lên cố gắng hoan hô cỗ vũ.
“Dạ Đông, kiếm pháp huynh giỏi quá! Giá như ta có thể luyện thì tốt biết mấy.”
Dạ Đông bước đến vỗ vai.
“Ngươi cố gắn dưỡng thương đi, tay còn chưa khỏe hẳn không luyện được đâu.”
Nhìn lại cánh tay bị phế, cậu căm hận nhớ lại lúc đó.
Nữa Năm trước sau khi cậu vào Hắc Dạ Thành không may va phải Long Khánh, hắn gần mười chín tuổi nhưng vẫn ở Trúc cơ sơ kỳ, ỷ vào gia thế cha mình, hắn ra tay rất tàn bạo, đến Thành Chủ cũng nhịn gia tộc hắn ba phần.
Cho dù cậu xin lỗi rất nhiều lần mà vẫn b·ị đ·ánh, sau đó hắn nhìn trúng Tiểu Ảnh và muốn bắt nó đi nhưng cậu ra sức bảo vệ.
Tu vi không bằng dám hộ vệ hắn dẫn theo, cuối cùng cậu b·ị đ·ánh gãy tay.
Khi sắp bị phế thêm một tay nữa thì Dạ Đông bước ra ngăn cản, đưa cậu về phủ Tướng Quân dưỡng thương.
Bực tức trong người, miệng cậu lẩm nhẩm "thù này nhất định phải báo" nhưng bây giờ cậu không làm được gì hắn. Tu vi cậu rất kém, khoảng cách với bọn họ như ếch ngồi đáy giếng.
Từ bên ngoài đi vào là nhị thiếu chủ Dạ Tinh, tính khí nóng nảy không ưa cậu.
“Này ngươi làm gì đó, Ca Ca ta cứu ngươi không phải chỉ để ngồi không, khôn hồn thì mau làm việc đi.”
Một tiểu cô nương khoảng mười một tuổi, bên trong chạy ra tức giận nói.
“Nhị ca, Đá Quý b·ị t·hương sao làm việc được?.”
Hai bên không ai thua ai cũng nói cả nữa tiếng đồng hồ.
“Nhị Ca, nếu b·ị t·hương thì huynh có làm việc được không?”
“Hắn b·ị t·hương ta mặc kệ, hắn muốn ở lại đây thì đi làm việc, phủ ta không nuôi kẻ ở không đâu.”
Ngày nào cũng nghe hai người này đấu võ mồm với nhau cậu cười khổ.
“Thôi được rồi Dạ Hồng tiểu thư, ta đi làm việc là được chứ gì, hai người đừng nói nữa.”
Dạ Tinh nhị thiếu chủ mười ba tuổi, tu vi đạt Luyện Khí tầng bảy, tính khí nóng nảy hay đi gây chuyện bên ngoài, nhiều lần đụng chạm Long Khánh nhưng có Dạ Đông can ngăn.
Dạ Hồng tam tiểu thư mười một tuổi, tu vi Luyện Khí tầng năm, tính cách thích tiêu tiền, thích Tiểu Ảnh, hay tranh nhau với nhị ca mình.
Chăm chỉ làm việc quét dọn, cậu suy nghĩ về tu vi mình, bản thân hấp thu Linh Khí rất nhanh nhưng mỗi lần muốn đột phá lại rất khó khăn, Trong phủ cậu cũng được chia một ít tài nguyên tu luyện.
Bản thân rất biết ơn Thành Chủ, quyết định sẽ cố gắn tu luyện sau này báo đáp.
...
2 Năm Sau.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cứ vậy mà Đá Quý ở lại đây thêm hai năm, trong hai năm cậu vẫn không hề ra khỏi phủ.
Rừng Bóng Đêm khắp nơi âm u mờ ảo, gần lãnh thổ nhân tộc lúc này xuất hiện linh khí dao động, trên mặt đất từ từ trồi lên một cánh cổng lớn, bên trong cánh cổng toát ra Linh Khí cực mạnh.
Binh lính thăm dò do Thành Chủ phái đi, họ tiến tới gần trong đó một tên thốt lên
Linh Tiên!
“Phát hiện mới...Nhanh về báo Thành Chủ.”
Vụt..
Tiếng gió từ nhóm người dùng khinh công lướt qua những nhánh cây.
Hôm đó tiếng động Ma Thú Ầm Ầm phát ra từ trong khu rừng làm rung chuyển mọi thứ.
Ngày hôm sau, trước cổng thành phía Bắc hàng ngàn người đứng chen nhau để nghe Thành Chủ thông báo.
Xung quanh tiếng bàn tán.
"Ta vừa nghe tin, trong khu rừng bóng đêm xuất hiện một cổng kì lạ."
"Linh Khí nồng đậm, chắc chắn là Linh Tiên trong sách cổ rồi."
“Ê, như ta thấy thì mọi người dưới tu vi Trúc Cơ là đừng nên vào.”
“Chứ gì nữa, kiểu như bọn Luyện Khí cảnh vào chỉ c·hết sớm thôi, nghe nói trong đó yêu thú cấp cao rất nhiều.”
“Theo như ta thấy là ta phải đi vào xem thử có c·hết cũng không tiếc cái mạng này ha ha ha!”
“Thôi ta ở nhà chăm vợ chăm con cho lành này, không lại c·hết bên trong vợ con ta ai lo?”
“Lo mà nghe nói đi kìa mấy ba.”
Đứng trên cao Thành Chủ lên tiếng.
“Mọi người nghe rõ, bên trong khu rừng Bóng đêm, hiện tại đã mở ra cổng truyền tống vào nơi tu luyện. ta cảm nhận được Linh Khí rất nồng và nhiều truyền thừa đang đợi các vị.”
Mọi người nghe xong, ai nấy thi nhau lên đường, người muốn vào cánh cổng phải độ tuổi dưới hai lăm.
Tin tức về xuất hiện cánh cổng từ trong rừng bóng đêm, nhanh chóng lan truyền đến ba Môn Phái và nhiều Gia Tộc lớn nhỏ, họ đều cho đệ tử đến nơi này lịch luyện.
Bây giờ Đá Quý đã mười ba tuổi, một cánh tay bị phế, đứng trong đám người phủ Tướng Quân, tu vi đạt Luyện Khí cảnh tầng năm, kế bên là Tiểu Ảnh nay đã lớn hơn cậu, tu vi nó nằm ở tam cấp Tinh Yêu Thú tương đương Luyện Khí tầng ba.
Mọi người trong phủ cũng rất bất ngờ về sự thăng cấp đáng kể của cả hai trong hai năm, không ai tin cậu là Huyết Mạch Khối Đá, còn có Tiểu Ảnh ăn rất khỏe, lớn nhanh không tả nổi.
Thiếu chủ Dạ Đông mười tám tuổi tu vi Trúc Cơ trung kỳ, Nhị công tử Dạ Tinh mười lăm tuổi tu vi Luyện Khí tầng chín, Tam tiểu thư Dạ Hồng mười ba tuổi, tu vi Luyện Khí tầng bảy.
Cả bốn người họ đi vào khoảng ba canh giờ, trước cổng xuất hiện ba nhóm người Môn Phái, trong đó một cậu mười lăm tuổi ú tròn, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nếu có Đá Quý ở đây thì cậu sẽ nhận ra đây là ca ca mình Đá Phi.
Ầm.. Gầm..
Cảnh tượng núi cao hùng vĩ, mây lượn lờ trên bầu trời, Linh Thú bay khắp nơi trong khu rừng, những tiếng kêu, tiếng bước chân rung động mặt đất.
Trên đỉnh núi thượng nguồn thác nước, xuất hiện một cánh cổng, từ trong đó bước ra rất nhiều người.
Nhóm người Đá Quý bước ra nhìn say đắm, Linh Khí nồng nàn cảm giác như ở Tiên cảnh, cậu mở lời.
“Mọi người ở đây thật đẹp, ta chưa từng thấy nơi nào như thế này.”
Dạ Tinh khinh thường nói.
“Hừ, kiểu như ngươi đời nào đến được đây.”
Dạ Hồng bước tới bên Tiểu Ảnh xoa xoa lớp lông của nó rồi tỏ vẻ không ưa cách nói chuyện nhị ca mình.
“Hứ, Nhị ca huynh lại nữa rồi.”
Gần đó nhóm người Long Khánh bước đến cười khinh bỉ.
“Ồ, đây không phải là thằng nhóc hai năm rưỡi trước bị Long Khánh thiếu gia phế sao.”
Một cô gái tuổi tầm mười chín, đi song song đám người kia, lên tiếng nói móc.
“Này ngươi bị phế rồi thì ở nhà chơi đi, không lại c·hết ở đây ha ha!”
Không thèm quan tâm bọn họ, cậu vẫn vui vẻ nói cười với mọi người.
“Dạ Hồng, cô thấy nơi đây thế nào đẹp không?”
“Ừ, rất đẹp, ta cũng mới thấy nó lần đầu.”
“Ngươi cứ ở đó mà nhìn đi, bọn họ vào trước hết rồi kìa.”
Nhóm người Long Gia có sáu người.
Long Khánh hai mốt tuổi tu vi Trúc Cơ trung kỳ, Long Diễm mười chín tuổi tu vi Trúc Cơ trung kỳ, Long Liêu mười lăm tuổi tu vi Luyện Khí tầng chín.
Ba người con trai còn lại Long Biên, Long Nguyên, Long Tất, hậu bối Long Gia tu vi họ Trúc Cơ sơ kì.
Bên phía Thanh Tiêu Các có năm người.
Tiêu Mã mười tám tuổi tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Tiêu Mai mười bảy tuổi Trúc Cơ sơ kỳ, Tiêu Dung mười sáu tuổi Trúc Cơ sơ kỳ cả hai đều là con gái.
Tiêu Đỉnh, Tiêu Tham đều mười bảy tuổi là Trúc Cơ sơ kỳ.
Mọi người phía sau cũng không có gì nổi bật đều là tu vi Trúc Cơ, cậu nhìn xung quanh cũng chỉ mỗi mình là tu vi kém nhất.
Trong đây mọi người gọi nó là Linh Tiên, Linh Thú cấp cao rất nhiều yếu hơn Ma Thú, người tu vi dưới Trúc Cơ không dám mạo hiểm.
Mọi người bắt đầu tách ra từng nhóm đi xuống khu rừng, cứ cách hai canh giờ lại có vài nhóm người đi ra.
Sau nữa ngày, mọi người trong nhóm đi về hướng Đông, họ gặp phải một cây Nhân Linh Sâm là Linh Dược cấp ba, cạnh đó là một con Linh Miêu Huyết Linh Thú tam cấp tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ đang nằm ngủ.
Dạ Đông ngăn mọi người lại.
“Đá Quý, tí nữa mọi người đánh nhau với nó, ngươi tranh thủ hái Nhân Linh Sâm rồi cùng mọi người rút.”
Biểu cảm gật đầu ngầm hiểu ý, cậu cất kiếm, ở phủ Tướng Quân cậu học được một bộ Công Pháp Phi Dạ Hành tăng tốc độ chạy.
Đối với bản thân mà nói thì nó là món quà của Thành Chủ ban cho, cậu tu luyện đã sắp đạt tới cảnh giới khinh công.
Linh Miêu nghe tiếng động chợt mở mắt lao đến Dạ Hồng tốc độ nhanh như một tia chớp.
Dạ Hồng đang vui vẻ vuốt lông của Tiểu Ảnh, không hề hay biết sau lưng nguy hiểm đang tới.
Dạ Đông bất ngờ tung kiếm sang đỡ.
Keng..
Dư chấn làm cho Dạ Đông lui vài bước, Dạ Hồng quay lại rút kiếm ra khỏi vỏ nói.
“Dám đánh lén ta! C·hết tiệt!”
Dạ Tinh xung phong lao lên tung ra Tinh Dạ Quyền, một nấm đấm lớn lao đến.
Vù..
Tốc độ của Linh Miêu khá linh hoạt, né quyền của Dạ Tinh, rồi lướt tới cào vào tay trái anh ta.
Xẹt..
Dạ Tinh lui vài bước nói.
“Chó c·hết! Nó nhanh quá!”
Ba người họ đang khốn đốn để né tránh móng vuốt của Linh Miêu, không ngừng chịu thiệt hại từ nó, tốc độ nhanh chóng tăng lên.
Đến nhiệm vụ mình, cậu lẫn tránh sang một bên lao đến Nhân Linh Sâm, vài giây sau đã đến bên cạnh nó, cậu đưa tay lên chuẩn bị hái, nghe phía sau Dạ Đông hô lớn.
“Đá Quý, cẩn thận Linh Miêu quay về.”
Tốc độ của Linh Miêu khá nhanh lướt qua mặt họ.
Vù..
Tiếng hô của Dạ Đông vừa cất lên, bóng ảnh của nó đã sau lưng Đá Quý.
Tay cậu đã nắm được cây Nhân Linh Sâm quay đầu lại nhìn, bất ngờ một móng vuốt sắc xảo hiện lên và lóe sáng.
Xẹt..
Trong quá trình bị văng ra, sau lưng của Đá Quý lúc này cảm thấy nhói lên.
Ầm..
Cậu va vào một thân cây lớn gần đó làm nó gãy đôi, đôi mắt lúc này dần khép lại, ánh sáng mờ dần.
Trên tay Đá Quý vẫn giữ chặt cây Nhân Linh Sâm, mọi người chạy đến nhìn thấy sau lưng cậu một vết cào lớn, máu không ngừng chảy.
Dạ Đông lo lắng nói với Dạ Hồng
"Muội đưa cậu ấy lên Tiểu Ảnh rồi trước đi, ta với nhị ca muội cầm chân nó."
Dạ Hồng gật đầu vẻ mặt lo lắng, cô cùng Tiểu Ảnh chạy về phía Nam vừa chạy vừa thở dốc.
Hộc.. hộc..
Chạy khoảng một canh giờ, trước mặt là một con suối, tiếng nước chảy thanh khuyết
Róc.. rách.. ào..
Dạ Hồng ngừng lại bỏ Đá Quý dựa vào một tản đá, lấy ra hai viên Linh Tiêu Đan với Bách Linh Đan đưa vào miệng cậu ấy.
Trong khi chờ đợi hai Ca Ca mình quay lại, Dạ Hồng đi về phía Bắc vài mét, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ mùi máu.
Đá Quý sau khi sử dụng xong hai Linh Đan dần mở mắt, nhìn xung quanh bất chợt ngó về hướng Bắc.
Một cô gái đang ngâm mình trong dòng nước, lành da mịn màng trắng xóa, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, quay sang đánh nhẹ vào Tiểu Ảnh nói.
"Phi lễ chớ nhìn."
Nó lắc đầu tỏ vẻ ta không có nhìn và nằm xuống nhắm mắt, cậu cũng ngồi đó mà tu luyện.
Dạ Hồng bước lên nhìn thấy Đá Quý đã tỉnh từ sớm và đang ngồi đó, khuôn mặt cô ửng hồng, ngại ngùng bước bến ngồi cạnh Tiểu Ảnh.
Nữa giờ sau hai người họ cũng chạy đến, Dạ Tinh lên tiếng chửi bới.
"Chó má thật, con mèo đó nhanh như điện vậy, chân ta mà không nhanh là nằm đó đếm sao rồi."
Vẻ mặt của họ đã mệt mỏi và đuối sức, còn b·ị t·hương không hề nhẹ. Đá Quý đưa lại Nhân Linh Sâm cho Dạ Đông, bọn họ ở lại đó dưỡng thương khoảng vài giờ.