Chương 9: Phụ Thân
Ở một nơi nào đó, một cậu bé xuất hiện bất chợt ở đây mà không hề hay biết.
Đá Quý nhìn lại trên tay đau khổ, khóc, hận, thù toàn bộ nỗi đau hiện lên trên khuôn mặt, không thể tự g·iết bản thân mình để bồi thường cho họ, cậu rống lên để xoa bớt nỗi buồn.
A...a...
Một canh giờ sau cậu chôn cất t·hi t·hể Dạ Hồng, ngồi cạnh ngôi mộ tu luyện, không nghỉ ngày đêm, cảnh giới không ngừng tăng. Một tia khói đen từ viên đá trên chiếc vòng cổ cậu đeo thoát ra bên ngoài xâm nhập vào tâm trí cậu, cậu bị khói đen khống chế, xuất hiện tâm ma càng ngày càng lớn.
Linh Khí xung quanh cậu không còn là màu trắng nữa, một màu đen thăm thẳm với khuôn mặt cười và giận dữ.
“Hắc Hắc! Giết! Giết hết!”
Tâm Ma mở mắt lao thẳng vào khu rừng gần đó.
Tiểu Ảnh may mắn thoát c·hết, vừa rồi nó đi kiếm ăn, khi quay lại đã không thấy cậu đâu.
Bìa ngoài khu rừng, Linh Thú cấp thấp bị hắn không ngừng đuổi g·iết, đến cả khu rừng chấn động chỉ vài ngày Tinh Linh Thú nhất đến lục cấp không còn lại mấy con.
Cây cối tan nát, đổ gãy không còn nguyên vẹn như ban đầu, khu rừng bị Tâm Ma diệt vong gần hết số lượng cấp thấp.
Hắn bắt đầu đi vào sâu hơn, bắt gặp Kim Ngao Huyết Linh Thú cấp một, hung hăng mà lao vào chiến đấu với nó.
Ầm.. Ầm..
Cho dù hắn một tay bị phế và yếu hơn Kim Ngao, nhưng hắn được trạng thái cuồng nhiệt không biết đau là gì, chỉ chém g·iết cho đến khi thanh kiếm bắt đầu mòn hơn rồi gãy nát.
Răng.. Rắc..
Giết được được Kim Ngao nhưng hắn cũng phải trả giá, toàn thân đều có v·ết t·hương, trên mặt máu bắt đầu chảy xuống, rơi vào viên đá được khảm trong sợi dây chuyền.
Ting..
Âm thanh vang dội khắp khu rừng, trước mặt hắn là một tàn ảnh người trung niên lơ lửng trên mặt đất, nhìn cậu với nỗi lòng xót xa.
“Ta là Đá Cương, cha của con đây, con làm sao lại ra nông nỗi này?”
Không nói gì hắn chỉ biết tung quyền đấm cước đá vào tàn ảnh, sức lực bắt đầu cạn kiệt, mệt mỏi và lăng đùng ra đất.
Bịch..
Tàn hồn cha cậu cảm thấy có lỗi khi rời bỏ cậu từ sớm, cũng vì tu vi mất đi mới gặp kiếp nạn năm đó, ký ức như ùa về với ông.
...
Đỉnh núi Vĩnh Hằng là một vùng đất thần bí, bị tách biệt với thế giới bên ngoài. Nơi đây các đám mây bao phủ cả vùng trời dẫn đến bóng tối âm u, ánh sáng đều nhờ vào những tia cực quang phản chiếu. Khung cảnh những tòa kiến trúc cổ xưa bao quanh một khối tượng đá to lớn hình người với khuôn mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt thanh kiếm hướng xuống đất, trong chuôi kiếm khắc một viên đá ẩn chứa nguồn sức mạnh hủy diệt.
Bên dưới bức tượng thấp thoáng bóng dáng đám người ăn mặt kiểu quần áo giống nhau, họ đứng thành từng hàng bàn tán, âm thanh vang vọng đi rất xa, hướng họ nói xấu là chàng trai được hai tên hộ về dẫn đến.
Tiến tới tất cả mọi người anh ta quỳ xuống, dáng vẻ lo lắng ngước nhìn các vị trưởng bối.
Khoảng 5 năm về trước, chàng trai vì muốn trốn ra thế giới bên ngoài nên đã lấy trộm thần vật từ cha mình, ở đó anh ta học được những thứ mới lạ và chìm đắm trong tình yêu. Cứ ngỡ tương lai sẽ tốt đẹp nào ngờ vài năm sau bị người trong tộc bắt về.
Nơi đây cách biệt với thế giới bên ngoài bằng những cánh cổng truyền tống. Muốn khởi động nó cần phải sử dụng Đá Thần, gia tộc tổng cộng có mười bốn viên phân chia từng người cấp cao nắm giữ, trong tay mười hai vị trưởng lão với gia chủ mỗi người một viên, viên cuối cùng nằm trên tượng Thần.
Lão già Đại Trưởng may mắn bắt được chàng trai, lời nói nhấn mạnh đến luật lệ.
“Gia chủ, con trai ngài trộm đi thần vật không những thế còn kết hôn với người ở thế giới bên ngoài. Chúng ta cần phải xử phạt nghiêm minh hơn tránh cho người sau tái phạm.”
Ba điều luật cấm gia tộc: Điều một tội danh lấy cắp Đá Thần phạt giam vào cấm điện vĩnh viễn không được tu luyện, điều hai chung sống với người ở thế giới bên ngoài thẳng tay loại bỏ tu vi, điều ba tiết lộ thông tin tộc ra ngoài cả đời b·ị t·ruy s·át.
Nhị Trưởng Lão người được mệnh danh hiền hòa nhất gia tộc, ông từng dạy dỗ chàng trai trong lòng không buông được mở lời khuyên.
“Dù sao cũng là Thiếu Chủ, mọi người nên giảm nhẹ h·ình p·hạt đối với cậu ấy. Ta cho rằng điều đó không ảnh hưởng đến gia tộc.”
Người luôn tranh giành lợi lộc từ cấp trên Tam Trưởng Lão khó chịu lời nói mà phản bác.
“Không được, làm như vậy mọi người trong tộc không phục. Tuy không ảnh hưởng gì đến gia tộc nhưng thiếu chủ phải làm gương cho tất cả mọi người ở đây, nhất định phải phạt nặng.”
Những vị Trưởng Lão còn lại không dám lên tiếng, họ chỉ đành nhìn về phía Gia Chủ.
Xung quanh tiếng hô hào ầm ĩ từ đám người bên dưới.
Xử phạt... Xử phạt...
Ngồi ở giữa Gia Chủ phân vân mà thở dài, cúi xuống nhẹ giọng nói với con mình.
“Chỉ cần con ra điều kiện, đáp ứng nó không là gì đối với ta. Ước muốn sau này của con sẽ đi về đâu ta không thể ép con được.”
Im lặng trong vài giây, Thiếu Chủ ngước nhìn cha mình trở nên cầu khẩn.
“Cha, con xin lỗi, mong cha đừng cấm túc con. Ngoài kia đứa trẻ hai tuổi với hài tử thứ hai sắp chào đời đang đợi người cha như con.” Thiếu chủ cảm thấy có lỗi với gia chủ nhưng anh không còn cách nào khác ngoài chọn lựa trở về bên cạnh nương tử.
Miễn cưỡng thuyết phục đều vô dụng, vẻ mặt Gia Chủ buồn bã bước xuống, hai tay tung thủ ấn về phía con mình lòng đau như dao cắt.
“Ta tuổi tác đã cao, ngoài viên đá này ra không còn món quà nào đặt biệt tặng cho hai đứa cháu. Con hãy giữ lại đi biết đâu huyết mạch chúng giống con.”
Từ giờ phút này anh ta không còn là Thiếu Chủ nữa rồi. Đứng gần đó cô gái khoảng hai mươi hai tuổi, đôi mắt từng nỗi buồn hiện lên bước ra khuyên ngăn.
“Cha, dù sao ca ca chỉ phạm lỗi lần đầu. Xin cha hãy bỏ qua cho huynh ấy.”
Luật lệ đưa ra không thể làm trái, lão ôm lấy cô con gái vỗ về nói với hai tên hộ vệ bên dưới.
“Hai người các ngươi nhớ phải đảm bảo an toàn cho nó.”
Đàm phán sắp tàn cuộc từ đâu chạy vào thiếu niên khoảng tầm mười tám, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi tay chân run rẩy, tiến đến mở lời.
“Ca ca, đừng đi
mà! Ta không ham chơi nữa đâu, mỗi ngày sẽ chăm chỉ tu luyện.”
Giờ đây tâm trí Thiếu Chủ hầu hết đều đặt vào nương tử mình. Chợt nghĩ đến tương lai sau này, anh ta đưa tay vào túi lấy mảnh giấy chuẩn bị từ trước trao cho đệ đệ mình.
Bên trong viết:
“Đệ đệ thân mến, khi đệ nhìn thấy nét bút này là lúc ta rời khỏi đây, ngày tháng sau này đệ phải thay ta bảo vệ mọi người trong tộc. Nếu một ngày nào đó đệ bước ra thế giới bên ngoài hãy đến thung lũng tây nam tìm ta.”
Thiếu Chủ không còn gì vướng bận nữa, dù sao đệ đệ mình sắp mười tám tuổi rồi, có thể gánh vác mọi việc trong Tộc.
Nhiều năm nay Đại Trưởng Lão không ưa gì chức vị gia chủ đời kế tiếp do thiếu chủ nắm giữ, trong lòng lão cảm thấy rất thoải mái vì cái đinh trong mắt được tháo gỡ, vị trí đó chắc chắn lọt vào tay con ông ta. Vẻ mặt lão cười thâm hiểm nhìn xuống quát.
“Này, hai người các ngươi sao còn chưa đi. Không mau đuổi Thiếu Chủ ra khỏi tộc.”
Hai hộ vệ thấp cổ bé họng không làm gì được ngoài việc tuân thủ mệnh lệnh lập tức đưa anh ta rời đi.
Sau mười ngày đi đường ba người họ đã đến Thung Lũng Tây Nam, hai tên hộ vệ cúi đầu chào tiễn biệt.
“Thiếu Chủ, chúng tôi chỉ giúp được tới đây thôi. Con đường về sau ngài phải tự cố gắng rồi.”
Nói xong hai hộ vệ quay lưng rời đi, còn anh ta quan sát sắc trời đã xế chiều nên vội vã men theo con đường mòn vào thôn. Vài phút sau, anh ta đứng trước cánh cửa ngôi nhà thô sơ đơn giản đưa tay lên gõ cửa.
Cốc... Cốc...
Đợi khoảng vài giây cánh cửa bỗng chuyển động, một cô nương tướng mạo bình thường bước ra hai tay nâng niu xoa dịu cái bụng to tròn, nhìn thấy anh, cô gái lao vào ôm chặt khóc nức nở.
“Chàng thật là một kẻ tồi, không nói lời nào đã rời đi. Có biết th·iếp nhớ chàng lắm không?”
Hơn hai tháng kể từ khi chàng trai bỏ đi, mất đi niềm tin cô gái hằng ngày buồn bã, ăn không ngon ngủ không yên và đến mỗi buổi chiều đều bước ra cổng nhìn về phương xa.
Vượt qua bao khó khăn chàng trai mới nhận thức được cuộc sống này ngoài cô gái ra thì dù có bị phế tu đi anh ta vẫn mãn nguyện.
“Ta biết rồi, là lỗi của ta. Hay là! Tối nay ta bù đắp cho nhé!”
Bực bội lúc này mà còn đùa được, cô gái đánh mạnh lên vai chàng trai cho hả giận. Mất đi tu vi anh ta khác gì người thường, b·ị đ·ánh đau đến nhăn cả mặt, còn cô gái cứ tưởng sức mạnh này không đủ gây sức mẻ cho tu sĩ, chợt nhận thấy Linh Khí xung quanh anh ta đã mất nên vội vã lo lắng dìu vào nhà nghỉ ngơi.
...
Hai ngày sau, ở giữa khu rừng là một cậu bé đang ngủ rất ngoan ngoãn trên đùi của một tàn ảnh.
Linh Khí quanh thân thể Đá Quý đã chuyển sang màu trắng, đôi mắt dần mở, bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt cha mình còn trẻ.
“Cha! Là cha sao? Sao cha lại trẻ vậy ạ?”
Cậu mất trí nhớ nhưng có được vài hình ảnh do mẹ đưa vào trong đầu mình.
Tàn ảnh Đá Cương tươi cười.
“Đây chỉ là một sợi tàn hồn của cha, lúc cha sắp bị loại bỏ tu vi, còn con tại sao lại có Tâm Ma lớn đến thế?”
Cậu kể lại mọi câu chuyện cho cha mình nghe, nỗi buồn những bi thảm mà cậu đã trải qua bấy lâu nay đều hiện lên.
"Tâm Ma nó ham g·iết chóc, một khắc lơ là không thể tưởng tượng được điều gì sảy ra với con mình."
Tàn hồn Đá Cương nghe xong cũng hiểu rõ, cậu là con thứ hai, trong lòng hận chỉ muốn g·iết bọn họ nhưng không thể làm gì vẻ mặt tức tối.
“Con trai! Con muốn mạnh hơn không? Cha sẽ giúp con tu luyện để báo thù.”
Đá Quý hăng hái đáp.
“ Vâng! Con muốn thưa cha, nhưng mà cha tu vi đến cảnh giới nào rồi ạ.”
“Lúc trước thì tu vi ta là Nguyên Anh trung kỳ, nhưng bây giờ tàn hồn này chỉ như Nguyên Anh sơ cấp thôi.
“Nhưng mà cha ơi, mẹ nói con không thể đột phá Trúc Cơ đâu ạ.”
"Đúng rồi Huyết Mạch Khối Đá là phế mạch nhưng con cũng đừng quên. Cha cũng có Huyết Mạch như vậy, Gia Tộc chúng ta là Huyết Mạch của Đá Thần Tiên Tổ. Do đó phải gọi là Thần Mạch và cần có đường dẫn kích phát."
Tàn hồn phụ thân chỉ cách kích phát Huyết Mạch dùng máu cậu nhỏ vào viên Đá Thần được khảm trên sợi giây chuyền, nó sẽ phát ra tinh hoa và kéo Linh Khí tứ phương đến.