Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Vân Thạch

Chương 4: Tần Thanh Thành




Chương 4: Tần Thanh Thành

Bóng xế chiều chiếu rọi khung cảnh một tòa thành to lớn đứng vững giữa khu rừng, xa xa bóng dáng cậu bé bước chân hồn nhiên đi đến. Cậu dừng lại ngước nhìn tòa thành mà trầm trồ khen ngợi.



“Wow! Cao quá! Đẹp thật! Mọi thứ thật hoành tráng!” Xem ra cậu đến sớm hơn dự định.



Lo chăm chú ngắn nhìn khắp nơi, cậu bước qua cánh cổng mà không hề chú ý đến hai hộ vệ đứng gác.



Thấy vậy hai hộ vệ gác cổng bước ra chặn lại, đưa tay ra hiệu nói.



“Này nhóc, biết đây là đâu không? Lộ phí phun ra nào.”



Xung quanh mọi người đều biết tính cách hai tên gác cổng này chỉ biết thở dài.



Theo quy định ra vào thành không cần thiết phải nộp lệ phí nhưng hai tên đó vẫn muốn thu để chúng tiêu sài.



Lần đầu tiên đi xa, ngoài đọc sách ra cậu rất ít giao tiếp, còn về tiền bạc cậu không rõ giao dịch như nào, thắc mắc hỏi lại.



“Ơ? Hai vị thúc thúc, có gì nhầm lẫn ở đây không. Tại sao lại phải mất phí khi ra vào thành cơ chứ? Với lại cháu chỉ mới mười tuổi lấy đâu ra Tinh Thạch để đưa mấy thúc.”



Nhìn cách ăn mặc trên người cậu hai tên hộ vệ khinh thường nói.



“Hừ. Già trẻ lớn bé chúng ta không tha một ai cả, không có Tinh Thạch thì miễn vào bên trong.”



Từ xa có tiếng xe ngựa đi tới, bề ngoài hoa văn lộng lẫy hào hoa, kiểu dáng hệt như Gia Tộc nào đó.



Người cầm dây cương bước xuống đi ngang qua cậu và tiến đến hai hộ vệ gác cổng cười nói.



Haha..



Âm thanh khá nhỏ, cậu không thể nghe thấy được gì ngoài những tiếng cười.



Chàng trai nói xong quay người trở về chiếc xe ngựa, lần này hắn mới chú ý đến cậu chợt thốt lên.



“Ồ, tiểu tử này thật lạ, tuổi còn nhỏ thế này mà đã là Luyện Khí tầng hai!”



Tấm vải trong xe ngựa động đậy, từ bên trong một cô gái vén tấm vải ra bước xuống, đi tới cậu đưa tay xoa đầu đo độ cao.



“Ôi, nhóc này lùn quá, cao chưa tới một mét!”



"Hả?" cậu đưa tay gãi đầu trầm tư suy nghĩ bản thân chỉ mới mười tuổi, muốn vào thành khó vậy sao?



Tiểu tử này muốn vào thành, cô đoán ra được bởi vừa rồi hai tên hộ vệ có chặn lại làm khó.



“Nhóc muốn vào thành không? Nếu muốn thì theo bọn ta, ra vào không tốn Tinh Thạch đâu.”



Nghe có vẻ hấp dẫn, cậu không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu ngay tức khắc, làm hai tên hộ vệ gác cổng bực tức, vẻ mặt khó diễn tả nên lời. Bởi họ biết đám người này là ai và không muốn đắc tội nên cúi đầu đợi cậu đi qua mới dám ngó mặt lên nhìn.



Khi đám người họ rời đi xa, một tên với vẻ mặt cau có lớn tiếng chửi thề.



“Thằng nhóc c·hết tiệt, đừng để ta gặp lại."



Tên còn lại khuyên ngăn hắn “Ngươi đừng nghĩ bậy, không thấy nó đi theo ai à. Bỏ đi, dù sao cũng có vài viên, chúng ta tìm người khác vậy.”



Chiếc xe ngựa có hoa văn trán lệ được Tinh Linh Thú Bạch Mã kéo đi vào thành, khoảng vài phút sau mọi người mới bắt đầu chú ý đến nó.



“Ơ, kia có phải là xe ngựa của Kiều Gia không, ai bên trong thế nhỉ? Người bên trong có vẻ như rất sang trọng, chắc hẳn là một người nào đó rất có tiếng tăm!”



“Kiều cái đầu ngươi, người cầm dây cương là Bạch Trung đứa con yêu quý của Bạch Thực nằm trong Bạch Gia mới đúng. Ta nghe nói bảy năm trước với huyết mạch Phi Mã truyền thuyết, hắn được một vị trưởng lão Phi Kiếm Tiên thu nhận làm đệ tử và đưa đến Đế Đô tu luyện. Công nhận khuôn mặt đó ngày càng giống cha hắn.”



“Ta đoán chắc là ai đó của Gia Tộc Kiều đấy! Hồi đó ta cũng đi xem, tới tận ba vị trưởng lão đến thành chúng ta thu nhận đệ tử nhưng người còn lại là ai thì ta không biết.”



Giữa đám người một cô gái xinh đẹp chen chúc vào đám đông, nhìn thấy vẻ đẹp của Bạch Trung mà thốt lên.



“A! Đẹp trai quá! Anh ta là ai vậy, cảm giác tu vi cũng rất cao. Lấy được về làm tướng công cũng không tệ!”





Người đứng kế bên nghe xong liền quát mắng.



“Hừ, mơ tưởng hão huyền, ngươi ở đó mà mơ tiếp đi. Hắn ta là Bạch Trung đã có hôn ước với Kiều Tuyết. Ta nhắc nhở ngươi nhỏ tiếng một chút, ở đây có rất nhiều người, cẩn thận bị nghe được là không ổn đâu.”



Bạch Trung cưỡi trên lưng Bạch Mã được mọi người khen, mặt mày hớn hở tươi cười nói.



“Chào mọi người, đã bảy năm trôi qua nơi đây thay đổi nhiều quá, nhiều cô nương xinh đẹp ta chưa hề thấy qua.”



Bên trong có tiếng nói vọng ra dằn mặt.



“Hừ! Huynh ở yên cho ta, không muốn b·ị đ·ánh thì đừng lên tiếng. Đợi về đến Gia Tộc xem ta xử lý huynh thế nào.”



Người phát ra âm thanh đó không ai khác ngoài Kiều Tuyết, suốt quá trình từ Đế Đô quay về gặp gỡ không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, nhờ có sự quản thúc mới về thành nhanh hơn.



Ba vùng biên giới giáp ranh với Nhân Tộc có nguy cơ tiềm ẩn sụp đổ rất cao, điều khó khăn nhất cần phải giữ vững binh lực cho các Thành.



Hoàng Tộc đưa ra quyết định xây dựng một nơi tu luyện Hóa Tài Nguyên ở bảy Thành Trì do Thành Chủ và các Gia Tộc điều khiển.



Nhằm tạo lên binh lực bảo vệ thành, không cho phép người của Môn Phái đến chiêu mộ đệ tử trừ khi được Hoàng Tộc cho phép.



Tần Thanh Thành trừ các Gia Tộc lớn nhỏ ra còn lại đa số đều là tán tu.



Hóa Tài Nguyên được xây ở giữa trung tâm thành, bên trong chứa đựng nhiều thứ liên quan đến tu tiên, mọi người chỉ cần thu hoạch những thứ có giá trị từ bên ngoài để đổi lấy tài nguyên hay Công Pháp, Kiếm Pháp nhiều món khác.



Các cuốn sách ở đây thuộc Hắc Sắc, bên trong Gia Tộc mới có Bạch Lôi, trên nửa là Lửa Tuyền chỉ nằm trong Môn Phái, may mắn có thể tìm thấy ở những nơi bí ẩn nào đó.



Bảy năm trước ở đây xuất hiện ba vị Trưởng Lão được Hoàng Tộc cho phép nhận đệ tử, bởi họ nghe nói ở đây có người mang Huyết Mạch truyền thuyết. Ba người họ thu nhận Bạch Trung, Kiều Tuyết và một người nữa làm chân truyền đệ tử.



Trải qua nhiều năm tu luyện, Bạch Trung với Kiều Tuyết quyết định quay về Gia Tộc mình, trên đường đi họ gặp gỡ hai chàng trai.



Trong xe cả bốn người ngồi lặng yên như dòng nước, cậu nhìn thấy không khí ngột ngạt mở lời.



“Chào các vị, ta là Đá Quý, sống tại thôn Cao Ly nằm ở Thung Lũng Tây Nam. Tu vi ta ở cảnh giới Luyện Khí tầng hai, mong muốn ngao du thiên hạ.”



Người ngồi bên trái tên Lý Mạch mười lăm tuổi thuộc tán tu, ở trong nhóm được xem nhỏ nhất. Tướng mạo trẻ trung, điển trai, điềm đạm, cảnh giới thuộc Luyện Khí tầng bảy với sự cố gắn rất nhiều mới đạt được thành tựu như bây giờ. Gặp được hai người kia trong lúc hái thảo dược để đổi lấy tài nguyên tu luyện.



“Ừ, cứ gọi ta Lý Mạch cũng được còn đây là Phong Tam. Huynh ấy ít nói lắm đệ cứ xem như vô hình đi.”



Phong Tam mới mười bảy tuổi nhưng thân thể to lớn như một người đàn ông vạn vỡ, khuôn mặt có vết sẹo cắt ngang cận kề mắt trái với tu vi Luyện Khí tầng chín. Họ gặp nhau ở khu rừng Tây Sơn Đô, hắn gia nhập nhóm nhưng do tính cách im lặng làm mọi người lo sợ.



Gia tộc giàu nhất ở Thành không ai khác ngoài Kiều gia nổi tiếng về mặt kinh doanh phát triển các mặt hàng dành cho người tu luyện, khoảng mười năm trước họ từ một gia tộc nhỏ yếu nhất Thành nhưng chỉ trong vòng ba năm đã vươn lên chiếm cứ vị thế thứ hai. Trong căn phòng lớn gia tộc, sự lộng lẫy và giàu có ở đây chẳng khác gì cung điện, xuất hiện một ông lão râu tóc bạc trắng, đưa tay vuốt lấy chùm râu tưởng nhớ quá khứ.



...Đế Đô hai mươi năm về trước, sảnh chính sự cung điện Hoàng Thất, một âm thanh vang lên làm tất cả mọi người lo sợ.



Rầm.



"Hỗn láo, ngươi dám xem thường trẫm ư? Người đâu, tước toàn bộ gia sản và chức vị của hắn. Trẫm muốn xem xem từ hai bàn tay trắng hắn sống thế nào."



Rất nhanh hai tên hộ vệ hoàng gia đã tiến tới vị trí lão đứng, xung quanh đám quan văn võ thì thầm to nhỏ.



"Thôi xong, Lão Tố này quá lỗ mãng, Hoàng Đế tính nhầm một chút mà hắn dám bắt lỗi."



"Hừ, Lão tưởng mình có được tài quản lý ngân sách Hoàng Gia rồi muốn ngông cuồng ư. Giờ thì sao? Tài sản bị tịch thu, không có địa vị tiền bạc xem lão sống thế nào."



"Ông bạn tôi ơi, hoàng đế tức giận như thế này ta nào dám nói giúp ông."



Lão bị kéo qua mặt từng người, ai nấy đều quay lưng đi không dám bước ra ngăn cản, dù là một bước thôi cũng đủ để đời đau khổ...



“Gia Chủ, chúng tôi nhìn thấy Tiểu Thư về rồi!” Bất ngờ lão ta bị mấy tên hộ vệ từ ngoài chạy vào đánh thức.



Ông ta đứng bật dậy, bất ngờ thốt lên.





“Thật ư? Các ngươi theo ta ra đón nó.”



Trong xe lắc lư Đá Quý vén tấm vải lên, đôi mắt cậu nhìn mọi thứ xung quanh hời hợt loáng thoáng, phát hiện các sạp lớn nhỏ nằm hai bên đường. Cậu nghe mọi người nói ở đây sắp mở phiên chợ đêm, đi một hồi lâu bọn họ dừng xe trước một quán trà lớn với tên gọi Khải Hoàn Tiêu, ngoại trừ Bạch Trung với Kiều tuyến có việc phải về gia tộc, ba người còn lại bước xuống đi vào trong thuê lấy một căn phòng và hẹn nhau hai ngày sau gặp lại ở cổng phía Nam.



Khuya đến, cả thành náo nức đón phiên chợ đem, ánh đèn lập lòa khắp nơi, người dân đông đúc, các chủ tiệm thay nhau chào hàng, người mua tấp nập vào xem.



Trong một căn phòng của tần hai quán trọ, bóng dáng Đá Quý đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng, thao thức không ngủ được, cậu rất nhớ mẫu thân với ca ca mình.



Từ ngoài tiếng bức chân tới gần cửa, âm thanh gõ cửa cóc cóc vang lên kèm theo lời nói.



"Quý đệ, đi ngắm chợ đêm với bọn ta không."



Hai người họ vừa mới từ dưới lầu uống trà bàn chuyện tu luyện, thấy cậu cứ ngồi ở trong phòng một mình nên họ rủ cậu đi ngắm chợ đêm.



"Có, đợi đệ chút" Nói xong cậu quay đầu lại chạy tới giường khoác lên mình cái áo ấm bông do mẹ đan cho.



Cả ba cùng nhau xuống lầu, vừa bước ra khỏi cửa đập vào mắt cậu là một phong cảnh hoàn toàn khác hẳn thôn nhỏ, có ánh đèn đường, nhà cửa cao lớn, vải lụa gấm vóc treo khắp nơi trang trí lộng lẫy, người dân ăn mặt quần áo bóng loáng phản chiếu ánh đèn, mặt mày ai ai cũng hớn hở ngước nhìn bầu trời. Cậu ngẩn cao đầu há hốc mồm chữ o mắt chữ ô, trên không trung vài vị cao nhân phi kiếm bay lơ lửng hướng về phí dòng sông.



Ba người họ chạy theo sau mấy vị cao nhân, đứng bên bờ sông rất nhiều người hò reo theo tiếng đàn từ đâu đó du dương tới, vài tiếng hét lớn chói tai.



"Li Nhã Y"



"Nhã Y"



"Đàn Tiểu Y"



"Ca Y"



Hầu hết tất cả các tên gọi đều nói về cô nương tên Y, Lý Mạch biểu cảm say mê hai mắt như bị hút hồn, nhìn chăm chăm vào con thuyền đầy màu sắc ẩn hiện trên sông.



Từ bên trong bước ra một cô nương đeo mạng che mặt, hai mắt long lanh màu nâu lam, khoác trên mình bộ áo choàng vải trắng xóa, đôi tay mềm mại lướt nhẹ qua dây đàng.



Tưng...



Nhịp điệp mở đầu mang theo âm thanh đơn.



"Xa... Hỡi người



Một lời hứa khi xưa chẳng còn đâu



Chàng chỉ cần một bước giẫm lên không trung



Thì có thể độ kiếp phi thăng trở thành Tiên



Ta ngước lên bầu trời cao bao la mịt mù



Ngó xuống dưới trần gian lắm tai ương



Đại lục này hoàn toàn trống vắng



Khi chàng nói vài câu



Thì quá khứ vỡ tan thành từng mảnh rồi tan biến



Lắng nghe những câu nói, ta hoang mang che dấu đi



Ta không muốn



Cuối đầu nhìn bóng tối xa xăm



Chỉ đơn giản là đợi chàng ôm lấy ta



Ta không muốn





Chàng giẫm nát quãng thời gian tươi sáng



Mà chúng ta đã phải trải qua ấy



Lắng nghe hay chàng nhắm mắt bỏ qua nó



Ta không muốn



Bên trái là nỗi đau



Còn bên phải thì nước mắt.



Ta không muốn



Nhìn chàng rời đi



Trong tầm mắt ta



Ta không muốn



Chàng biến mất



Thì có thể sống bên nhau đến cuối đời..."



Ting...



Say, đấy chính là trạng thái lúc này của cậu và mọi người xung quanh.



Âm thanh vỗ tay "Bốp...Bốp"



"Hay... Hay lắm"



Cô gái quay lưng bước vào trong con thuyền, để lại dư âm cho mọi người bên ngoài hò reo.



Vài phút đám đông rời đi, trời bắt đầu xoe lạnh, đã khuya nên mọi người đều ra về nghỉ ngơi.



Cậu theo hai người về quán trọ, ngủ một mạch đến sáng mai.



Sáng hôm sau, cậu được Lý Mạch dẫn đi dạo xung quanh thành, xem các sạp bày bán v·ũ k·hí, đan dược, đồ dùng, vật phẩm.



Cậu để ý một thanh kiếm bạc có giá bốn viên hạ phẩm Tinh Thạch, nhìn lại thanh kiếm gỗ trên tay mình thở dài "Ta phải đổi một thanh kiếm mới thôi" Cậu bỏ tay vào túi nải lấy tinh thạch ra mua kiếm.



“Lão bản ơi, ta lấy thanh kiếm này.”



Mua xong thanh kiếm, túi cậu cũng nhẵn nhưng vẫn vui vẻ xem những thứ khác. Hai người đi cùng cậu cũng mua được vài món cần thiết như Đan Dược, Thảo Dược và Linh Phù.



Ba người họ tiếp tục tiến về Hóa Tài Nguyên, trung tâm tu luyện ở thành nơi đa số tán tu tập hợp. Lý mạch cần trao đổi các vật phẩm săn bắt và hái lượm được trong khu rừng.



Đi theo sau hai người họ, cậu như một đứa trẻ từ nông thôn lên thành, mắt liên tục đảo quanh, nhiều thứ lạ lẫm chưa từng thấy, tiệm rèn, tiệm thuốc, tiệm quần áo, tiệm đồ ăn, quán trà, tiệm sách, khu đấu giá, tiệm đồ cổ,.. Ở thôn do suốt ngày ở nhà không ra ngoài, cậu cảm thấy khung cảnh bên ngoài rộng lớn và nhiều thứ cần khám phá học hỏi.



Họ đi một mạch đến tòa nhà to lớn, trước cổng có đề một biển báo.



"Đời người ngắn ngủi nỗ lực cầu Tiên"



Bên trong sảnh ba bốn mươi người đứng từng khu vực, khu công pháp dành cho người tu luyện thân thể, khu kiếm pháp, khu dược liệu, khu đan dược, khu phù chú, khu pháp bảo và kiếm, khu mua bán xác tứ chi thú.



Theo chân Lý Mạch tới khu mua bán xác tứ chi thú, đứng sau lưng cậu thấy anh ta cầm một cái sừng ra trao đổi với người thu mua, tranh cãi về giá cả không hợp lý.



"Sừng Linh Thú Gác Tê không tới năm hạ phẩm tinh thạch sao" Lý Mạch không đồng ý với cái giá rẻ mạt này



"Đúng ta chỉ mua với giá này, ngươi không bán thì đi ra còn rất nhiều người đang đợi" Lời nói chắc như đinh đóng cột, người thu mua xua tay đuổi.



Đành chấp nhận với giá này, Lý Mạch rất đau đầu bởi mỗi thành chỉ có một trung tâm Hóa Tài Nguyên, mà khu mua bán xác tứ chi thú rất đặt biệt, không được phép mở bên ngoài, trái lệnh làm giá cả thay đổi sẽ bị phạt rất nặng do triều đình ban hành.



Mua bán xong ba người họ quay về Khải Hoàn Tiêu, dùng bữa rồi cùng nhau lên phòng tu luyện cho đến hôm sau.