Chương 3: Rừng Trúc Mai
Về thông tin huyết mạch Khối Đá vẫn là một ẩn số, bởi rất ít người sở hữu, trong sách cổ cũng không hề có thông tin nào về nó, duy chỉ có những thứ kiểm tra huyết mạch mới biết được. Mọi người xem nó là phế mạch từ xưa đến nay, không có cách nào đột phá cảnh giới Trúc Cơ, kèm theo sức mạnh đột phá rất yếu.
Quay về căn nhà nhỏ, cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ thắc mắc hỏi mẹ mình về huyết mạch Khối Đá.
“Mẫu Thân, con không thể tu luyện ư, tại sao vậy ạ? Con thấy mình hấp thu Linh Khí cũng bình thường cơ mà.”
Hiểu được tình trạng buồn bã từ con mình, Thanh Lai cố gắng giải thích.
“Đúng vậy con vẫn có thể tu luyện mà cảnh giới Trúc Cơ thì không thể nào đột phá.”
Không biết làm cách nào để giúp con mình được vui lên, mẫu thân cậu chợt nhớ ra trước đó tướng công mình có để lại một hộp nhỏ dặn dò "Khi hai đứa nhỏ đủ tuổi khảo hạch mà một trong hai không được nhận thì hãy mở ra". Mẫu thân cậu vội vàng đi vào bên trong lấy nó đặt lên bàn gỗ mở lời.
“Đây là quà cha con để lại trước khi mất, mẹ từng hỏi qua bên trong là thứ gì nhưng làm thế nào ông ta cũng không nói. Bảo mẹ đợi đến lúc bọn con không được nhận vào môn phái rồi hẳn mở.”
Nắp chiếc hộp cũ kĩ được bật lên, bên trong xuất hiện một sợi dây chuyền mỏng manh được làm từ cây leo có độ bền rất cao, ở giữa được đính một viên đá xanh ngọc tinh tế, lấp lánh ánh sáng. Cậu thò tay vào lấy nó ra đưa lên cổ cài nút thắt, nắm lấy mặt đá lắc lư như một cái chuông, mặt mày hớn hở khoe khoang.
“Wow! Đẹp quá! Mẹ ơi xem con nè.”
Bề ngoài cô tươi cười nhưng thực chất trong lòng thầm trách mắng chồng mình, cho rằng anh ta là một kẻ tồi chỉ để lại mỗi một món đồ cho con trai mình mà cô thì lại không.
"Biết vậy năm ta không đi theo chàng" Nghĩ thế thôi chứ đối với cô mà nói cuộc sống bây giờ đã trải qua rất nhiều màu sắc rồi, nhờ năm đó gặp được anh ta mới may mắn sống sót, cuộc gặp gỡ này cũng được xem như là duyên số trời định.
Từ khi khảo hạch về mọi người trong thôn ai ai cũng biết cậu là phế mạch, ba mẹ đám trẻ trong thôn luôn không cho con mình đến gần cậu và giữ khoảng cách. Không có ai chơi chung ngày nào cậu cũng ở nhà phụ giúp mẫu thân làm việc vặt vãnh.
Buổi sáng trong khi đợi mẫu thân đi ra ngoài bán thảo dược mua thức ăn về, cậu luyện tập kiếm pháp trước sân khi mệt mỏi hay nói chuyện với đám chim chóc và chăm sóc thảo dược trồng quanh nhà. Nhờ vào đám thảo dược nên hai mẹ con cậu không lo về tiền bạc.
Giữa buổi cậu phụ giúp mẹ nấu cơm và chuẩn bị thức ăn, tới trưa cơm nước no nê cậu ngồi thiền hấp thụ linh khí, xế chiều ra ngoài sân tiếp tục luyện kiếm.
Ban đêm cậu ngồi bên ánh đèn đọc sách, khung đèn được các thợ rèn chế tạo ra từ các mảnh nham thạch bao bọc Linh Khí bên trong và ánh sáng được giữ liên tục.
Thời gian cứ như vậy mà trôi đi, chẳng mấy chốc ngày tháng lại qua, năm thứ nhất nhanh chóng hết, năm thứ hai cũng vụt mất.
Hai năm sau.
Một ánh đèn thắp sáng khắp căn phòng, thấp thoáng bóng dáng Đá Quý mon men theo bức tường để mở cánh cửa giống như một k·ẻ t·rộm.
Hai năm trước mọi người đều khinh thường cậu, để chứng minh mình không phải là phế mạch, hằng ngày vào giờ này cậu đều ra ngoài tu luyện. Nhờ vào sự nỗ lực cố gắng không kể ngày đêm mà khoảng cách tiến tới cảnh giới Luyện Khí tầng hai được rút ngắn.
Mọi chuyện dường như có ai đó biết tất cả nhưng chỉ im lặng quan sát, hóa ra hằng ngày vào giờ này mẹ cậu chỉ giả vờ ngủ.
Thanh Lai nhìn về phía cánh cửa vừa khép lại, không thể ngờ được đứa con trai thứ của mình chăm chỉ tu luyện như vậy suốt hai năm trời ròng rã.
"Ai nói nó là phế mạch, phải gọi là Tiên Mạch!"
Cô thật vui mừng khi sinh ra đứa con giống y hệt chồng mình với tốc độ tu luyện nhanh hơn người thường gấp mấy lần.
Trước sân Đá Quý điên cuồng hấp thu nguồn Linh Khí lơ lửng giữa không trung, sau vài hơi thở cậu đứng lên cười nói.
“Haha! Bọn họ nói ta là phế mạch, ta không tin.”
Cậu cúi xuống nhặt thanh kiếm lên, vận dụng Linh Khí hợp nhất với kiếm pháp tạo ra một nhát chém hình chữ X lao thẳng vào một thân cây gần đó.
Rầm...
Âm thanh v·a c·hạm mạnh mẽ rung động mặt đất, cậu tiến tới phía trước kiểm tra và phát hiện nhát chém X xuyên qua thân cây không còn phần lõi, nó minh chứng cho việc cậu vừa lĩnh hội được Kiếm Pháp hoàn mỹ.
Kiếm Pháp mà cậu luyện tập có tên Phán Xét thuộc tính Hắc Sắc, đưa linh khí hội tụ vào lưỡi kiếm, giữ chặt thân kiếm dùng lực chém hai đường chéo cắt nhau tại trung tâm, một đường kiếm hình chữ X đâm thẳng về phía trước.
Một phần trong cuốn ghi chép "Truyền Thuyết Vĩ Thần" có nói đến Công Pháp, Kiếm Pháp, Băng Pháp.
Thuộc tính: Hắc Sắc, Bạch Lôi, Lửa Tuyền.
Khả năng lĩnh hội: tiểu thành, đại thành và hoàn mỹ.
Ưa thích tốc độ Kiếm Khách, cậu chăm chỉ tu luyện về Kiếm Pháp nâng cao cảnh giới tới Luyện Khí tầng hai.
Trong tay cầm cuốn Kiếm Pháp Linh Hệ Mộc thuộc tính Hắc Sắc cậu thầm cười khổ.
"Trời ơi! Khác Linh Hệ thì làm sao mà học đây?"
Thế là cậu đưa nó cất tạm vào trong túi quần, tiện tay lấy luôn hai cuốn sách ra xem.
Xem hai cuốn sách cậu phát hiện nhiều trang nói nôm na về Đại Lục không rõ ràng, trong lòng tò mò muốn tìm hiểu những thứ đó là gì nhưng cậu cần phải xin phép mẹ mình.
Thanh Lai đang dọn dẹp trong nhà bỗng thấy đứa con bước vào nên thắc mắc hỏi.
“Hôm nay con nghỉ sớm vậy? Không tu luyện nữa à, mọi ngày đến giờ ăn mới vào cơ mà?”
Trong lòng cậu đã đưa ra quyết định chắc chắn nên mở lời.
“Mẹ ơi, con muốn ra bên ngoài tìm hiểu và khám phá khắp nơi trên Đại Lục này.”
Nghe con mình nói làm cô bất ngờ, không tin được chỉ mới mười tuổi đã muốn đi chu du khắp thiên hạ, trong lòng cô không đồng ý nhưng lại sợ tính cách nó lại giống cha, một lời không từ mà biệt, cô gượng miệng nói ra khác tiếng lòng.
“Thôi được, con muốn đi trước hết phải hứa với mẹ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Sau này dù gặp khó khăn gì không thể trải qua thì cứ quay về đây.”
Niềm vui cho một hành trình dài sắp được bắt đầu, vẻ mặt cậu vui cười hứa hẹn.
“Vâng ạ. Con sẽ cố gắng để thành một người tài giỏi và tự chăm sóc cho bản thân.”
Một cậu bé chỉ mới mười tuổi, lứa tuổi cần phải ở bên gia đình nhiều hơn mà giờ đây cậu phải theo con đường mình chọn, mong ước chu du thiên hạ rộng lớn, khám phá thế giới về truyền thuyết xưa kia ẩn giấu ở khắp nơi.
Vật phẩm mang theo được mẹ cậu chuẩn bị là một thanh kiếm gỗ kèm theo túi nải trên vai. Ở trong đựng lấy vài lọ Dịch Đan, hai cuốn Kiếm Pháp, mấy viên Tinh Thạch, thức ăn, nước uống cho vài ngày và cuốn ghi chép hành trình.
Tạm biệt quê hương với mẹ mình, Đá Quý bắt đầu cuộc hành trình mới. Cậu đeo túi nải trên vai, tay cầm thanh kiếm gỗ men theo đường mòn đi đến nơi gần nhất chính là Tần Thanh Thành.
Đại Lục Vĩ Thần chứa đựng rất nhiều điều kì lạ, trong đó là đám Thú mạnh hơn động vật bình thường rất nhiều và không khác gì người tu luyện.
Hình thái của Thú ban đầu chính là động vật, nhờ cơ duyên chúng mới có khả năng hấp thu Linh khí, Yêu Khí và Ma Khí.
Tổng có ba loại: Linh Thú, Yêu Thú, Ma Thú.
Cảnh giới: Tinh, Huyết, Kim, Hóa, Cốt, Thiên, Thần.
Tinh tương đương Luyện Khí, được chia làm chín cấp, từ nhất cấp đến cửu cấp, dùng thịt chúng chế biến ăn gia tăng Linh Khí.
Huyết tương đương với Trúc Cơ, được chia làm bốn cấp, từ nhất cấp đến tứ cấp, có thêm Tinh Huyết dùng để hấp thu tu luyện cảnh giới.
Kim tương đương với Kim Đan được chia làm bốn cấp, từ nhất cấp đến tứ cấp. Trong cơ thể của chúng có thêm Linh Đan sử dụng giúp gia tăng Linh Hệ, chúng còn có thể nói tiếng người.
Hóa tương đương với Nguyên Anh hóa hình thành người.
Cốt tương đương với Hóa Tiên.
Thiên hay còn gọi là Thánh Thú.
Và cuối cùng Thần Thú.
Yêu thú có năng lực mị thuật cao hấp thụ yêu khí.
Đặc biệt Ma Thú hấp thu ma khí tu luyện với sức chịu đựng rất mạnh mẽ.
Vùng đất Nhân Tộc đa số toàn Linh Thú.
Bọn chúng sống ở khắp nơi trong Đại Lục dưới nước, khắc nghiệt, trên không trung, lòng đất, trên cạn.
Thung Lũng Tây Nam rộng lớn được bao quanh bởi những cánh đồng cỏ xanh ngào ngạt, khắp nơi đều có sự sống, phía xa xa từng ngọn núi nhấp nhô. Cánh đồng cỏ bị con đường mòn cắt ngang, nó nối liền thôn với tòa Thành.
Xung quanh cậu những con động vật ăn cỏ, Linh Thú Bọ Mã Không, Kim Tinh Xạ, Thổ Tinh Câu bay nhảy khắp cánh đồng.
Giữa trưa nắng nóng mồ hôi nhệch nhạt rơi từng giọt trên trán, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh tươi đẹp này đối với ai cũng vậy không thể rời mắt khỏi nó.
Cảnh tượng không khí tươi mát làm cho cậu buộc phải dừng chân lại, ngồi xuống tu luyện mặc cho mọi thứ diễn ra xung quanh như nhà mình.
Thảo Dược nằm lấp ló ở khắp nơi trong cánh đồng, mang theo nguồn tài nguyên Linh Khí phong phú tập trung kéo về bao trùm lấy cậu.
Mọi thứ dần chìm trong tĩnh lặng, âm thanh từng cơn gió ngang qua thì thầm cậu vẫn nghe thấy được.
Xung quanh những con Tinh Linh Thú không dám lại gần, bọn chúng lén lút rời đi nơi có Linh Khí ùa về. Chúng cảm giác được ở đây rất nguy hiểm nên phải cách xa.
Vừa tu luyện xong cậu lại tung ra Kiếm Pháp Phán Xét, đó là thói quen trong hai năm qua chăm chỉ luyện tập. Kiếm gỗ nắm chặt trong tay vung mạnh mẽ về phía trước, uy lực giảm nhiều do v·ũ k·hí tàn vụng, xuất chiêu chỉ có sáu phần thực lực.
Đám Tinh Linh Thú hầu như đều nằm ở Nhất cấp còn lại vài con Nhị cấp, tiếp kĩ năng X này thì chúng không c·hết cũng b·ị t·hương.
Đôi tay cậu nhanh nhẹn đưa đường kiếm vẽ thành hình chữ X, nhắm vào cánh đồng cỏ chém tới.
Vù... Vù...
Xoạt.. Xoạt..
Đường kiếm lao đi như một cơn gió, chém đứt những ngọn cỏ cản đường và lao đến một khoảng cách nhất định thì tan biến.
Để lại cánh đồng b·ị c·hém thành hình chữ V ngược xuyên suốt tới tận cùng xa tít phía chân trời.
Tiếng động lạ làm cho toàn bộ Tinh Linh Thú chạy tán loạn như một bầy kiến mất đi sự chỉ huy của con đầu đàn và không biết đâu là điểm đến.
Tiếp tục lên đường đi về phía trước, cậu vượt qua thung lũng tây nam và tiến vào khu rừng Trúc Mai.
Vừa bước chân vào khu rừng hai mắt cậu trợn tròn mà nhòm ngó xung quanh, hai bên vệ đường là những thân cây phân khúc nằm nghiêng ngã lắc lư như được đám lá mỏng manh du dương.
Khắp nơi đều màu xanh nhìn đến hoa cả mắt, cậu bước theo con đường đi tiếp, đi được vài phút bỗng một bông hoa từ đâu bay tới rơi dưới chân. Cậu cúi xuống đưa tay nhặt lên, hai mắt chăm chú quan sát bông hoa, ở giữa có vết tích nhị hoa in đậm đường nét màu hồng càng cách xa trung tâm màu sắc cũng giảm dần.
"Hoa Đào"
Cậu chợt hét lên, không ngờ cả khu rừng trúc này lại ẩn chứa loài hoa này, cậu từng mơ ước được chạm vào nó khi nghe mẹ mình kể "Ngày hôm đó cả thung lũng bị bóng tối bao phủ, tiếng sét rền vang, khi ánh sáng chiếu rọi khắp nơi báo hiệu cho một ngày mới đến. Trên không trung bông hoa đào theo cơn gió nhẹ nhàng bay qua cửa sổ rồi đáp xuống cánh tay cậu đang yên giấc bên cạnh mẹ mình."
Tên cậu cũng từ đó mà ra, mang theo niềm niềm tin, hy vọng, ước nguyện to lớn của cả hai người.
Hơn ba bốn canh giờ sau, cậu đi được nửa chặng đường nhưng sắc trời tối dần theo thời gian, buộc cậu phải tạm dừng chân ngủ lại ở khu rừng không một bóng người này. Trước tiên phải kiếm vài nhánh cây khô tạo lửa để xua đuổi đám thú rừng hung dữ, loay hoay một hồi cậu tìm được một bó củi khô, đem đến khoảng đất trống đặt xuống.
Đêm đến, cậu ngồi ăn bên ánh lửa hừng hực, nó giúp cậu sưởi ấm cơ thể. Nhìn xung quanh toàn màu đen, cậu lo sợ đám thú hoang hung dữ tới gần mình, bản thân cố gắng thức đến khuya nhưng vì mệt quá nên cậu ngủ th·iếp đi, may mắn là quanh đây không hề có thú hoang nào cả, giấc ngủ của cậu trải dài đến sáng mai.
Hôm sau, cái nắng chói chang xuyên qua tán lá trúc đập thẳng vào mắt cậu, chợt cậu bừng tỉnh hai tay liên tục sờ soạng khắp người xem bản thân có b·ị t·hương ở đâu không.
"Tất cả bình thường."
Thở dài một hơi hú hồn, cậu cho rằng bản thân mình quá coi thường mạng sống lần tới nên cảnh giác tốt hơn.
Lấy gói thức ăn trong tay nải ra, cậu cắn một miếng lớn ăn ngấu nghiến và vội vàng lên đường đến Tần Thanh Thành trước khi trời tối, bởi ban đêm là thời điểm Linh Thú khát máu chuyên rình mò con mồi.