Chương 5: Rừng Hoa Linh
Sáng sớm trước cổng phía nam tường thành to lớn, một ngày mới người ra người vào tấp nập làm việc, một đám năm người tập hợp bên dưới cổng, chàng trai lớn tuổi nhất lên tiếng.
"Mọi người chuẩn bị đầy đủ chưa, chúng ta xuất phát thôi." Nói xong bước chân qua cổng thành, chàng trai mở đường tiến bước vào khu rừng.
Theo sau là một cô gái với ba chàng trai đang trò truyện rôm rả.
"Lý Mạch huynh, nhớ vài bữa nữa mua cho ta cái đồng hồ cát ở quán kế bên tiệm ta mua v·ũ k·hí hôm trước nha."
"Được thôi, đệ cũng phải giúp ta gửi quà tặng cho Y nữ bên hồ hôm trước chúng ta nghe ca hát."
"Tiền thì cháy túi, ở đó mà mua với tặng" Chàng thanh niên cao to lực lưỡng tung ra câu nói thẳng thừng.
Khu rừng phía nam Tần Thanh Thành được gọi là Hoa Linh, biên giới giữa Nhân tộc và Yêu tộc, ở đây Thảo Dược, Linh Dược khá nhiều và dày đặc.
Ngày đầu nhóm người bọn họ chỉ đi ven bìa rừng, gặp được vài cây Thảo Dược, ngày thứ hai họ thu hoạch hai cây Linh Dược cấp một và một cây cấp hai, may mắn họ không hề gặp Linh Thú nào.
Ngày thứ ba họ bắt gặp một con Sói Đỏ, quan sát cảnh giới nó nằm ở Tinh Linh Thú cấp bảy, rất nhanh nó đã bị tiêu diệt nhanh chóng bằng kĩ năng kiếm kĩ mạnh mẽ từ Bạch Trung, thu được vài lớp da, hai cái sừng cái chiếc đuôi còn nguyên vẹn.
Mọi người cùng nhau chế biến thịt dùng làm thức ăn, tu luyện nâng cao tu vi, cảnh giới bình cảnh đã lâu, cậu ăn thịt có chứa linh khí nồng đậm vào bỗng chốc gia tăng cực hạn.
Cậu đạt Luyện Khí tầng ba trước sự nghỡ ngàng của bốn người, chỉ ăn một ít thịt Linh Thú mà có thể tăng tu vi lên một bậc.
"Chúc mừng đệ" Bọn họ đồng thanh nói.
Cuối đầu cảm ơn mọi người ban cho, nhờ bọn họ cậu mới đạt được cảnh giới này.
Ánh sáng vụt tắt, đêm nhanh chóng đến, bọn họ tạm dừng chân ở gần hồ nước trong xanh tươi mát và lấy vật dụng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bóng tối chìm ngập trong khu rừng hiện lên ánh sáng mập mờ từ một khóm lửa được bao quanh bởi năm người, âm thanh họ trò chuyện rôm rả.
“Ước mơ ta rất đơn giản chỉ cần du ngoạn khắp mảnh đất Đại Lục rộng lớn này còn mọi người thì sao?”
“Phong Tam ta muốn mau chóng nâng cao thực lực để trả thù.”
“Trời! đâu ai như Lý Mạch ta cần gì nhiều ngoài mỗi mong ước cưới được nương tử đẹp.”
Bạch trung thấy không còn sớm lên tiếng nhắc nhở họ.
“Ngày mai chúng ta sẽ vào sâu hơn, bây giờ mọi người nghỉ sớm đi nào.”
Bóng tối tan đi, ánh sáng vượt lên chiếu khắp nơi, bọn họ cất bước vào sâu hơn. Đi được một canh giờ trước mặt mọi người xuất hiện bãi đất trống, bất ngờ Lý Mạch thốt lên.
Kim Điểu!
Theo cuốn sách cổ nói đến Kim Điểu thuộc loại sống trên không trung, chúng thường ngủ trên mặt đất vào ban đêm, tu vi rất cao. May mắn trước mặt bọn họ chỉ là một con thuộc bậc hai Huyết Yêu Thú tương đương với Trúc Cơ trung kỳ.
Bạch Trung lao vào tung chiêu mạnh nhất, linh khí tụ thành hình con ngựa lao đến.
Vù.. Phập..
Ảo ảnh Kiếm Pháp đâm thẳng vào chân Kim Điểu làm máu nó không ngừng chảy, đau đớn mà rống lớn.
Ó.. Ó..
Nó xòe đôi cánh to khỏe, phóng hàng ngàn chiếc lông vũ cứng cáp, sắt bén, tựa như những thanh ám khí lao tới.
Vù.. ùu..
Bạch Trung vội vàng đưa kiếm lên đỡ lấy, số lượng những chiếc lông vũ rất nhiều nên vẫn b·ị đ·âm trúng vào vai trái. Từng giọt máu tươi rơi vãi trên đất, cảm thấy nhói đau Bạch Trung vội vã ôm lấy cánh tay.
Kế bên Kiều Tuyết tung chiêu vào chân còn lại của nó, chiêu thức Kiếm Pháp hình thành con Thanh Xà, chứa độc tố gây ăn mòn cao. Kim Điểu bị đốt cháy bên ngoài làn da làm nó đau đớn, vương đôi cánh ý định bay.
Từ xa Phong Tam mạnh mẽ ép kiếm vào người nó dùng chiêu Hắc Hùng Phục Kích đẩy mạnh.
Tu vi nằm ở Luyện Khí tầng chín nhưng sức mạnh Phong Tam tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ.
Ầm..
Cú v·a c·hạm mạnh uy lực khủng kh·iếp làm nó mất thế cân bằng nên ngã ngửa ra nền đất.
Ba người họ lao vào đánh nhau kịch liệt, xung quanh khói bụi bốc lên mù mịt, cuộc chiến kéo dài vài giờ đồng hồ.
Cách đó vài mét Đá Quý với Lý Mạch, hai người họ tu vi kém không thể tham gia ngoài việc ngồi đây khoe khoang.
“Lý Mạch huynh, ta kể huynh nghe. Phi Ca của ta mạnh lắm, hiện tại huynh ấy đang ở Thiết Kim Tiên và được làm nội môn đệ tử.”
“Hừ, Linh Tỷ ta gia nhập Hồng Băng Linh, sắp thành chân truyền đệ tử rồi. Tại ta thích làm tán tu thôi.”
“Hả? Sao huynh biết Hồng Băng Linh là bí ẩn mà?”
“Cái gì huynh cũng biết cả, chỉ có tán gái là huynh không biết thôi ha ha ha!”
Mặt cuộc chiến bên phía kia diễn ra như thế nào, bên này hai người họ thi đua nhau chém gió tới tấp, người nói về tán gái người diễn tả độ hiểu biết sách cổ, còn lại ba người kia ra sức mà chiến đấu với Kim Điểu, trong đó hai người đạt cảnh giới Trúc Cơ.
So với họ hơn hết hai người tu vi thấp hơn một cảnh giới lao vào chỉ có bán mạng.
Gần nữa canh giờ sau, trận chiến mới kết thúc Kim Điểu nằm trên vũng máu của chính nó, v·ết t·hương ở tay Bạch Trung đã ngừng chảy máu.
Kiều Tuyết bước về phía hai người đang cười nói vui vẻ, gõ nhẹ lên đầu Đá Quý nắm lấy tai Lý Mạch kéo lên quát.
“Bây giờ là lúc nào rồi? Cả hai còn ngồi đây tám chuyện hả?”
Xoa xoa đầu cậu quay lại nói.
“Đau quá, Kiều Tuyết tỷ sao lại đánh ta? Ủa mọi người g·iết c·hết Kim Điểu rồi ư?”
Lý Mạch bị kéo tai đau đớn đứng dậy cầu xin.
“A! Tha cho ta đi.”
Bên đó đã xong rồi, cô mà không đến gọi hai ngươi thì đợi đến khi nào họ mới chịu ngừng nói chuyện, cả ba người quay lại nơi Kim Điểu c·hết.
Bọn họ chia nhau hấp thu Tinh Huyết lấy từ Kim Điểu tu luyện, tiếp đó lại đi săn đuổi Yêu Thú cấp thấp.
Trong nhiều ngày đi săn bọn họ gặp nhiều Linh Thú cấp thấp với thu nhập số lượng không nhỏ Thảo Dược và vài cây Linh Dược cấp thấp.
Năm người họ tụ tập dưới một hang động, Bạch Trung đã thám thính thành công, phát hiện trong này có một con tam cấp Huyết Yêu Thú Kim Ti sắp tấn cấp tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, còn có cả thạch nhủ, vài xác động vật và tu giả, cộng thêm một cây Huyết Mạch Quả.
Huyết Mạch Quả là Nhị cấp Linh Dược có hai tác dụng: Thứ nhất dùng chung với Tinh Huyết Thảo để chế tạo Huyết Mạch Đan, thứ hai sử dụng trực tiếp gia tăng đẳng cấp có nguy cơ bạo thể mà c·hết.
Cả năm người bắt đầu đi vào, bên trong động tối om xung quanh tiếng tách tách nước chảy vang lên.
Vài phút sau, bọn họ đã đến cuối hang động, cảnh tượng trước mặt thật đồ sộ, một con Kim Ti đang nằm trên những sợ dây tơ, xung quanh đó có rất nhiều kén, vài xác c·hết dưới đất và sau lưng nó chính là cây Huyết Mạch Quả họ cầm tìm.
Rích..
Kim Ti nhìn thấy loài người trước mặt, nó giận giữ kêu lên rồi lao đến.
Bạch Trung đưa kiếm ra đỡ móng vuốt nhọn hoắt từ chân của Kim Ti, nhưng uy lực nó quá mạnh làm cho anh ta bị hất văng.
Thấy vậy Kiều Tuyết chạy đến đỡ Bạch Trung, còn Phong Tam lao tới cầm chân nó, chỉ có ba người tham chiến.
Đá Quý với Lý Mạch nhìn nhau nói.
“Ôi, tu vi của hai chúng ta thấp thảm thương, lại phải ngồi xem rồi.”
Hai bên đánh nhau kịch liệt, Kim Ti phung tơ khắp động nhưng đều bị ba người họ chém đứt.
Cuộc chiến trong tình trạng cân bằng của hai bên, đúng lúc này Kim Ti quay lại rồi lao về phía cây Huyết Mạch Quả.
Thấy vậy Bạch Trung la lớn:
“Mọi người chặn nó lại, đừng để nó ăn Huyết Mạch Quả.”
Nhưng đã quá muộn, Kim Ti lúc này đã ăn Huyết Mạch Quả vào, mình của nó bắt đầu đỏ lên, Linh Khí xung quanh tụ về lao vào nó.
Vù..
Bạch Trung lao đến tung chiêu Phi Kiếm Nhất Kích đâm vào thân nó.
Keng...
Thanh kiếm trong tay anh ta rung lên làm bản thân tê dại mà hét lớn.
“Không ổn, mọi người tranh thủ bây giờ là lúc nó sắp đột phá, chúng ta rút lui nhanh nào.”
Vài phút trước, Đá Quý đứng sau lưng mọi người, đột nhiên nhìn thấy một hòn đá rất đẹp, ưng ý nó cậu bước đến thò tay nhặt lên nhưng điều bất ngờ là xung quanh những viên đá tương tự lóe sáng?
“Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra?”
Ngay lúc nguy cấp, Bạch Trung thở hổn hển lui về, nhìn thấy Đá Quý đứng trên những viên đá phát sáng mà hét lớn.
“Truyền Tống Trận, tiểu đệ nhanh rời khỏi đó.”
Vụt...
Ánh sáng lóe lên, vụt tắt trong vài giây nhưng cũng đủ để đưa Đá Quý biến mất khỏi đây.
Bốn người họ vừa chạy ra ngoài, ngước nhìn về phía hang động tối tăm, Kiều Tuyết thở dốc mở lời.
“Bạch Trung sư huynh, Truyền Tống Trận đó đi đâu vậy, huynh biết không?”
Thở dài trong tình huống vừa rồi xảy ra quá nhanh, Bạch Trung vô phương cứu chữa.
“Ta cũng không biết nữa, bây giờ chỉ nhờ vào sự cố gắn với may mắn của cậu ấy tự vượt qua thôi, chúng ta mau quay về thành nào.”
Bọn họ trở về Thành sử dụng lấy những thứ đã thu nhập bên trong khu rừng và cần tu luyện thêm.
Còn Đá Quý hiện tại đang ngơ ngác nhìn khắp nơi và không biết bản thân mình đang ở đâu?
“Đây là đâu? Ta đang ở đâu đây?”
Trên trời, xung quanh là một màu đen thăm thẳm, tiếng hú, tiếng rung động của khu rừng vang lên.
Ầm.. Ầm..
Cậu chỉ biết đứng yên, run sợ, chân đã mềm nhũng, thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, Đá Quý lấy lại bình tĩnh mà ngồi xuống, bụng cảm thấy đói, mò tìm trong tay nải, bên trong chỉ còn lại hai cái màn thầu, cuốn Kiếm Pháp Phán Xét, Kiếm Pháp Linh Hệ Mộc, nhật ký hành trình.
Cậu lấy cuốn nhật ký ra viết vài câu vào.
"Hành trình Đá Quý, mười tuổi là lúc ta bắt đầu đi du ngoại, ngày đầu tiên ta vào Tần Thanh Thành, làm quen được bốn người.. Bọn ta đi vào rừng Hoa Linh, cùng họ chiến đấu ta học được rất nhiều điều, ngày cuối cùng chúng ta bước vào hang động và ta bị Truyền Tống Trận đưa đến đây, ta không biết đây là đâu?".
Viết xong cuốn ghi chép, cậu vứt nó vào tay nải và tiếp tục lên đường trong bóng tối, cho đến khi mất dần ý thức, chìm trong giấc ngủ dài.