Chương 13: Diệp Vân
Cậu ta với Tiểu Ảnh lao lên, Sói Tinh càng thêm tức giận đánh như điên dại, tung toàn bộ chiêu vào đại trận.
Ầm.. Ầm..
Đá Trận rung động phản chấn làm cậu học máu.
“Nhị đệ! Nhanh lên! Ta sắp không chống đỡ được rồi.”
Cô gái nhỏ ngồi ôm mặt khóc lóc, bất chợt bị Thiên Quyền bế lên, đặt trên người Tiểu Ảnh.
“Ha ha! Nương tử! Theo ta nàng sẽ sống.”
Cô ngớ người nhìn cậu ta mà bất ngờ hét lên.
“A! Ngươi là ai? Thả ta ra.”
Cậu ta không nói gì, ôm chặt cô vào người thầm suy nghĩ tự nhiên có được nương tử xinh đẹp, nên phải cảm ơn Đại ca mới được, chỉ trong vài giây họ đã về bên cạnh Đá Quý.
“Đại ca. Chạy thôi.”
Cất kiếm cậu dùng Phi Dạ Hành lướt theo sau, Sói Tinh thoát khỏi kiếm trận, rú to kêu gọi đám sói đuổi theo, chạy mãi chạy mãi, cuối cùng họ mới cắt đuôi được bọn chúng.
Sáng hôm sau, trong khu rừng xuất hiện một dòng nước xanh biếc, Thiên Quyền với một cô gái nhỏ nghịch nước, trên phiến đá bằng phẳng, Đá Quý dưỡng thần tĩnh tâm tu luyện, nằm ngủ bên cạnh là Tiểu Ảnh.
Đôi mắt cậu dần mở ra, lấy trong không gian Đá Thần ra một bức điêu khắc hình con Dạ Linh suy nghĩ giá như muội ấy còn sống, chắc hẳn cũng rất vui vẻ như cô gái kia, cậu có lỗi với cô ấy, quyết tâm trả thù cho mọi người.
Dưới dòng sông hai cô cậu vui đùa cạnh bờ vui vẻ trò truyện.
“Thiên Quyền huynh, sao muội thấy huynh ấy buồn vậy?”
“Huynh cũng không biết? Huynh chỉ mới quen Đại ca hai tuần thôi, huynh ấy hình như là nhớ người yêu hay sao đấy.”
“À, vậy muội có thể đi theo bọn huynh được không?”
“Đợi tí, ta đi hỏi Đại ca đã.”
Cô gái nhỏ tên Diệp Vân mười hai tuổi, tu vi Luyện Khí cảnh nhất tầng, Huyết Mạch Thủy Điệp cao cấp, ngộ tính Ngũ đẳng thuộc Thủy hệ, tính khí vui vẻ hồn nhiên, thích Thiên Quyền, cuồng tu luyện không kém Đá Quý, mười tuổi cô bé mới bắt đầu tu luyện nhưng quá ham mê cảnh đẹp.
Thiên Quyền chạy đến bên cạnh cậu hỏi.
“Đại ca, Diệp Vân muội muốn theo chúng ta, huynh nhận muội ấy làm Tam muội đi.”
Dù sao cô bé không còn nhà để về nên cậu chấp nhận.
“Theo ý đệ đi, chúng ta giúp muội ấy tu luyện nâng cao cảnh giới tự bảo vệ bản thân.”
Cậu ta tươi cười chạy sang Diệp Vân kể lại hành trình hai người họ gặp nhau, tiếp đó họ kéo nhau lên đường tìm Tinh Thạch, hai tiếng lần mò theo sau Tiểu Ảnh, dường như nó phát hiện thứ gì đó quay sang Đá Quý, ôm chân cậu biểu cảm đi theo nó là có đồ.
Men theo con đường mòn nhỏ, Tiểu Ảnh lom khom ngửi mùi tiến tới, ba người họ theo sau lưng nó, Thiên Quyền thắc mắc khó hiểu hỏi.
“Đại ca, huynh tin nó là Thần Thú mò Tinh Thạch sao? Đệ thấy nó đi kiếm ăn thì đúng hơn.”
Diệp Vân cảm giác như không giống tìm báu vật cho lắm.
“Đúng rồi, muội thấy nhị ca nói đúng, chắc là nó đang đói đấy.”
Không ai hiểu nó bằng cậu, rất tin tưởng vào nó mà đi theo không nói gì, cho đến khi trước mắt bọn họ xuất hiện thác nước chảy dữ dội.
Ầm.. Xào.. Rào.. Ục..
Tiếng nước đổ cuồng cuộng, vài giọt nước bắn về phía bọn họ.
Diệp Vân trầm trồ khen ngợi, cảnh sắc tuyệt đẹp vài con Kim Điệp bay quanh họ cộng thêm những bông hoa trắng hồng rạng rỡ, cô vui vẻ chạy vào đồng cỏ gần đó.
“Nhị ca! Xem muội này! Đẹp không!”
Nhìn vào đồng cỏ Thiên Quyền bất chợt mơ hồ, cô gái nhỏ xinh đẹp đưa tay nâng niu từng bông hoa, những con Kim Điệp chạm vào tay, cậu ta như bị ai đó kêu gọi mình mà lao theo.
Một người một thú nhìn nhau cười khổ, hai người họ cứ thấy cảnh đẹp là lại đâm đầu vào vui đùa, tâm trạng cậu lặng như dòng nước, bây giờ chỉ muốn mau chóng nâng cao thực lực bản thân.
Gọi hai người họ lại cùng đi theo Tiểu Ảnh bước dọc theo thác nước vào bên trong hang động.
Ầm.. Rào..
Tiếng nước bên ngoài đổ xuống vang vọng vào trong, anh sáng mập mờ dần tắt đen, chỉ còn một dòng nước chạy thẳng trong bóng đêm, họ bước vào sâu hơn.
Ting.. Tách.. Tách..
Âm thanh những giọt nước rơi trên nền đất, âm u, lạnh giá, họ đi được vài phút, Diệp Vân lo sợ nói.
“Nhị ca! Muội.. Muội sợ bóng đêm!”
Cô gái nhỏ bị ám ảnh bóng đêm nghiêm trọng, chuyện của ngày hôm trước bây giờ vẫn còn sợ sệt.
“Không sao! Có huynh với Đại Ca ở đây không sao đâu.”
“Nhị Đệ với Tam muội đi cẩn thận bên trong rất trơn đấy, theo sau ta không lại tụt ở sau bây giờ.”
Thiên Quyền sực nhớ mình là hỏa hệ, tìm lấy một mảnh gỗ trong nhẫn trữ vật của mình, đốt thành một cây đuốc để soi sáng, làm ấm cho mọi người, họ tiếp tục đi vào bên trong theo ánh lửa bừng hực, tiếng đốt cháy lốp đốp từ ngọn lửa vang lên.
Nữa tiếng sau, cuối con đường hiện lên ánh sáng nằm ở giữa dòng nước, trên mặt nước có một mảnh đất nhỏ, phía trên nó xuất hiện mỏ Tinh Thạch hạ phẩm, to bằng hai tay ôm lấy, không gian gần đó yên ắng đến lạ thường.
Tiểu Ảnh quay lưng lại, nhắc nhở Đá Quý bên dưới dòng nước có thứ gì đó, nó có thể ngửi ra mùi của động vật.
“Nhị đệ với Tam muội cẩn thận dưới này hình như có Yêu Thú.”
“Ha ha! Phát tài rồi! Đại ca Tiểu Ảnh của huynh thật sự là Thần Thú mò Tinh Thạnh.”
“Wow! Tinh Thạch! Đại ca, Nhị ca, muội thấy Tiểu Ảnh thông minh thật.”Diệp Vân bước đến vuốt ve bộ lông nó, nước mắt nó chảy xuống, đây là cô gái thứ hai vuốt bộ lông của nó.
Diệp Vân bước đến vuốt ve bộ lông nó, nước mắt nó chảy xuống, đây là cô gái thứ hai vuốt bộ lông của nó, nó lại nhớ đến Dạ Hồng, hằng ngày cô ấy chơi đùa với nó, nhưng đã ra đi trong nỗi nhục nhã, vẻ mặt nó giận giữ lạ thường, cô thấy nó khóc rồi giận giữ cùng một lúc hiện lên mà khó hiểu, nó tìm được Tinh Thạch nên vui mới đúng, cô quay sang hỏi.
“Đại ca, Tiểu Ảnh nó bị làm sao vậy?”
Đá Quý đáp lời.
“Nó đang nhớ người quen cũ đó, không sao đâu.”
Chỉ có cậu là biết nó đang buồn, quay sang vuốt lông nó khuyên nhủ.
“Tiểu Ảnh! Ngươi biết chúng ta đã hứa gì không? Theo ta lên lấy Tinh Thạch về tu luyện nào.”
Nó gật đầu đi theo cậu bước lên phía trước để lấy mỏ Tinh Thạch, cả hai nhảy lên mảnh đất ở giữa dòng nước, đứng chưa được vững chắc thì dưới dòng nước ngoi lên một con vật.
Vụt.. Rào..
Trên mặt nước xuất hiện Thủy Ngư to lớn Thiên Quyền sợ hãi.
Thủy ngư thuộc loài cá thường sống trong nước, chúng rất ít khi lên bờ nhưng vẫn có hai chân, thường sinh sống ở vùng nước ấm, vảy cá bao quanh thân thể cứng cáp là lớp giáp bảo vệ chúng khỏi kẻ địch, trên đầu có hai cộng râu rất dài tác dụng thám thính trên bề mặt nước, hai mắt to lớn giúp chúng nhìn rõ đối phương, chiếc đuôi nhanh nhẹn như một cánh quạt gia tăng tốc độ.
“Đại ca cẩn thận là Huyết Yêu Thú tam cấp.”
Tiếng hét vừa vang đến thì hai bên đã lao vào đánh nhau, Thủy Ngư Huyết Yêu Thú tam cấp tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, so sánh tu vi cậu vẫn thua nó một cấp nhưng có thể tạm thời đối đầu với nó, Tiểu Ảnh lui ra sau đứng gần khối Tinh Thạch, nó cũng không thể giúp được gì, điều kiện địa hình rất bất lợi với cậu, khoảng trống mảnh đất khá nhỏ làm cậu né tránh khó khăn, chấp nhận đánh trực diện với Thủy Ngư.
Hai người đứng bên bờ dòng nước, họ cũng không thể giúp được gì ngoài đứng nhìn.
Thủy Ngư tung chiêu một cơn sóng đập tới cậu tốc độ cũng rất nhanh, tiếp chiêu đó cậu tung ra một đại kiếm chém xuống, đường chém làm sóng nước tản ra hai bên đập vào bờ.
Xào.. Rào..
Chiêu thức không có hiệu quả với cậu, nó quay sang đưa đuôi đập mạnh vào nền đất.
Rầm..
Chấn động mặt đất nơi cậu đứng, vừa tung kiếm chưa kịp thu chiêu đỡ lấy, cậu ăn một cú mạnh vào người, văng vào vách đá gần dòng nước, những viên đá rơi xuống lộp độp trên người cậu, lom khom bò dậy, đứng lên khắp mình đau nhức, ê ẩm, ngoài miệng đã bắt đầu chảy máu.
Hai người đứng bên bờ hét lớn.
“Đại ca, huynh có sao không? Nếu đánh không lại hãy rút đi.”
“Nhị ca nói đúng, huynh quay lại đây đi, chúng ta cùng thoát ra khỏi đây.”
Không được, cơ hội rất ít, cậu phải tu luyện để nhanh chóng báo thù và số lượng Tinh Thạch cần không phải ít, cậu không nói tiếng nào, đưa thanh kiếm trên tay lên trước ngực, lập một đại trận mười hai viên đá ảo ảnh, xoay quanh như lớp hộ vệ, bảo vệ không cho người khác chạm vào, cậu bước đến bên bờ dòng nước.
Đôi tay vẫn mạnh mẽ cầm kiếm lên đối đầu nhưng chân trước run cầm cập, chân sau mềm nhũng, tạo kiếm trận hao tốn rất nhiều Linh Khí, bởi vậy cậu phải nhanh chóng kết thúc nó sau vài đòn đánh.
Thập Nhị Đá Trận t·ấn c·ông.
Mười hai viên đá hư ảnh lao lên đập tứ phía vào Thủy Ngư, đập cho đến khi nó lao xuống nước.
Bốp.. Bốp..
Tạch... Phụt... Ủm..
Máu nó văng tứ tung khắp nơi, mặt nước im ắng như chưa từng có thứ gì nhoi lên, dòng nước thấm đỏ mùi máu, mọi thứ vẫn yên ắng bỗng dưới nước phóng lên tốc độ cực nhanh, phung những tia nước sắc nhọn như những thanh ám khí lao đến.
Phập.. Keng.. Phập..
Trạng thái điều khiển đá trận t·ấn c·ông, cậu không thể đỡ hoàn toàn tia nước, v·ết t·hương bắt đầu xuất hiện khắp người, máu ứa ra rơi xuống mặt đất.
Hộc.. Hộc..
Chân cậu khụy xuống kiếm trên tay cắm mạnh nền đất, kiếm trận bị hủy do thiếu Linh Khí bổ sung, phản phệ nghiêm trọng, miệng cậu phung ngụm máu tươi về phía trước.
Hiện tại cậu không thể đứng lên nổi, nói chi là bước đi, con Thủy Ngư lúc này bò lên bờ.
Lộp bộp, lộp bộp…
Tiểu Ảnh đứng gần lao đến tung chiêu Phong Bạo, cơn gió nhẹ vừa lao tới thì bị Thủy Ngư đập tan, nó vẫn không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước, dùng móng vuốt t·ấn c·ông, chân trước vồ thẳng tới, hàm răng sắc nhọn gầm gừ. Thật đáng tiếc cho nó vì cảnh giới hai bên chênh lệnh quá lớn, nó bị một chiếc đuôi cá đập mạnh vào thân thể.
Ầm..
Tiểu ảnh b·ị đ·ánh văng vào vánh đá, vẻ mặt nó tội nghiệp mà nhất chân cố gắng đứng lên, dù b·ị t·hương nhưng nó vẫn muốn bảo vệ cậu. Một chàng trai thương yêu nó hết lòng, xem nó như người bạn tri kỉ, sớm tối kề bên, giây phút này nó cảm nhận được bản thân nó vừa cứu cậu và hiện tại nó mệt rồi.
Bịch...
Nó ngã ra nền đất, hơi sức không còn nhiều, đôi mắt nhấp nháy liên tục xem tình hình phía bên cậu.