Chương 12: Một ngày vui vẻ
Ầm.. Ầm...
Âm thanh vang dội cả khu rừng, mặt đất chỗ họ đứng, cây cỏ c·hết vì ảnh hưởng từ trận chiến.
Giữa không trung hai người dùng khinh công đối mặt, thanh kiếm va vào nhau ánh sáng lóe lên.
Keng.. keng...
Bây giờ đã qua một canh giờ mà cuộc chiến họ chỉ mới bắt đầu.
Đá Quý hô lớn.
“Ta phải dùng hết chiêu thức để đánh với huynh rồi.”
Chiêu thức được xuất ra là Thập Tự Đá, ảo ảnh hình chữ thập chứa đựng trên trăm viên đá sắc bén lao đến.
Vù.. Xẹt.. Xẹt..
Nó đi đến đâu cắt đứt hết mọi vật cản đến đó, miệng lẩm nhẩm xung quanh Li Máu xuất hiện một kiếm trận hộ thể
Đùng.
Vụ nổ lớn làm chấn động kiếm trận rung lên, bên trong anh ta được bảo vệ hoàn toàn tốt.
Ting..
Đá Quý muốn thắng nhanh nên xuất chiêu thức mạnh mẽ nhất, xung quanh xuất hiện những hư ảnh viên đá tầm đầu người rồi cậu hô lớn.
“Tiếp đá của ta này.”
Chiêu thức này cậu tìm thấy ở trang cuối Đá Không Vạn Thức, một sức mạnh vượt trên tất cả, cậu đã thử một lần trước đó, tên nó được gọi là Đá Thần Thịnh Nộ.
Bên này, bốn người bọn họ thấy nhiều viên đá xuất hiện lạ thường, thắc mắc nói với nhau.
“Trời ơi! Kia là gì vậy! Tính chơi mưa đá à! Chơi vậy ai chơi lại.”
“Ha ha! Đại ca ném đá hắn ta đi! Đập hắn ra bã.”
“Hả? Kia là kĩ năng gì vậy?”
“Theo ta thấy chiêu này là một đại chiêu, nếu ta bằng đẳng cấp cậu ta thì không biết ta có dám tiếp không.”
Bọn họ mãi chăm chú nhìn mà không chú ý đến một chú sói lén lút chạy về phía sau, khoảng cách bọn họ hai trăm mét, nhe răng cười trong im lặng.
Trước đó nó từng thử qua, bị lãnh hậu quả của việc đứng xem, khuôn mặt nó toàn vết sưng.
Nhìn sang bên Đá Quý, Linh Khí bắt đầu tuôn ra ngoài, mỗi lần xuất chiêu này đều trôi hết Linh Khí, trên không trung những viên đá lần lượt xuất hiện bao phủ khắp một khoảng không gian.
Bầu trời dần dầm tối lại, viên đá thay nhau chen chút mà xuất hiện.
Cảm giác chẳng lành, Thiên Quyền quay lại không thấy Tiểu Ảnh, tìm xung quanh thì thấy nó đứng ở phía xa, cậu ta thắc mắt tại sao nó lại chạy đến đó, người đi chung với Đá Quý đầu tiên là nó, vội vàng la lớn rồi chạy.
“Mọi người! Chạy.”
Ba người còn lại cảm giác không ổn quay người mà chạy.
Li Máu thấy không ổn hét lớn.
“Đá Trận hộ thể.”
Đá Quý lúc này tung ra một Thập Nhị Đá Trận để bảo vệ mình.
Bùm.. Ầm..
Bụp.. Bùm..
Ầm.. Ầm..
Mưa đá rơi xuống va vào Kiếm Trận, Đá Trận, cây cối và rất nhiều thứ khác tạo nên cảnh tượng thật hùng vĩ.
Vài nhóm người gần đó ngước nhìn nó mà thắc mắc.
“Này Sư huynh! Kia là gì vậy?”
“Chắc đấy là Thiên Kiếp, ai đó đang đột phá đấy.”
“Không phải đâu! Thiên Kiếp sao có hình những viên đá được.”
“Ta cũng không biết mọi người đừng nên lại gần đó, ta tu vi Trúc Cơ hậu kỳ còn cảm giác sợ nó đây này.”
Một nhóm ở hướng khác cũng lên tiếng.
“Đại ca, kia là vật gì vậy?”
“Ta đoán chắc là một con yêu thú”
“Không phải đâu ta thấy chắc là Trời Phạt.”
Khung cảnh kéo dài khoảng nữa tiếng đồng hồ.
Một khoảng đất trống trong khu rừng Hóa Tinh, bầu trời trong xanh, ánh sáng chiếu xuống dưới đất, những lỗ nhỏ bằng đầu người xuất hiện, không tưởng tượng được một sự tang hoang, đổ nát, cây cối xung quanh như bị tàn phá, khắp nơi đều là hình hài viên đá gây ra.
Đá Quý ngồi trong Thập Nhị Đá Trận hồi lại Linh Khí, bên trong một Kiếm Trận khác là một chàng trai b·ị t·hương nặng trong tình trạng hồi lại Linh Khí.
Bốn người kia than vãn đau nhức.
“Ui da! Đau quá! Đại ca, sao huynh không nói sớm để đệ còn chạy chứ.”
“Ngươi ra tay nặng quá! Ta không dám c·ướp đồ ăn của ngươi nữa đâu.”
“Ôi! Khuôn mặt quý giá của ta.”
“Trời ơi! Mặt ta, tay ta sưng hết lên rồi.”
Cả bốn người họ, người nào, người nấy mặt, mũi, tay, chân đều bị ảnh hưởng đá đập trúng mà sưng lên.
Chiêu thức mới sử dụng nên cậu không muốn gây c·hết người, chỉ g·ây t·hương t·ích bên ngoài.
Tiểu Ảnh ở bìa ngoài chạy vào với vẻ mặt vui vẻ, đầy đắt ý, lần mò đến bên cạnh Đá Quý nằm xuống.
Trong Kiếm Trận Li Máu thở dài, tuy bề ngoài anh ta không sao nhưng bên trong nội thương nghiêm trọng, còn Kiếm Trận không phải là một vòng tròn hoàn chỉnh, nó bị những khối đá đập trúng, ảo ảnh Thanh Kiếm bị gãy nát chỉ còn lại vài cây.
Anh ta đưa tay thu Kiếm Trận về, đưa kiếm cắm xuống đất làm điểm tựa để đứng lên.
“Ta thua tâm phục khẩu phục! Nếu có cơ hội chúng ta lại đánh thêm một trận nữa, bây giờ ta b·ị t·hương nặng rồi. Ba người các ngươi theo ta quay về Thành nào.”
Bọn họ bước đến dìu Li Máu, Đá Quý mở mắt lên tiếng.
“Ta cũng đã dốc hết sức rồi, ngươi cũng khá lắm dám đỡ chiêu này của ta, hẹn một ngày tái ngộ.”
Bóng dáng bốn người đi ra khỏi khu rừng và mất hút.
Thiên Quyền mặt mũi bầm tím, sưng tấy bước tới nói.
“Đại ca, huynh chơi xỏ đệ, nhìn xem huynh đã làm gì đệ này.”
Đá Quý nhìn mặt, tay, chân cậu ta đều in vài hình viên đá trên đó thầm cười.
“A! Nhị đệ ta cũng đâu biết uy lực của nó lang rộng đến thế, ta tưởng Tiểu Ảnh nó kéo đệ đi rồi chứ.”
Tiểu Ảnh vẻ mặt trêu tức Thiên Quyền, nó le lưỡi hai mắt trợn tròn, nhìn thấy nó làm vậy cậu ta tức tối lao đến đánh.
“Ngươi dám trêu ta! Ta đánh! Ta đánh!”
Trong khu rừng Thiên Quyền đuổi theo Tiểu Ảnh mệt mỏi la lớn.
“Tiểu Ảnh, ngươi mà không đứng lại, ta không cho ngươi ăn thịt nướng đâu.”
Nó nghe xong bước chân hình như chậm lại, suy nghĩ có nên đứng lại không, vì được ăn nó chấp nhận chịu trận.”
Tiểu Ảnh vừa đứng lại, bị Thiên Quyền tức tối tóm lấy, cột lại treo lên một cành cây gần đó.
Nó bị treo lơ lưng nước mắt chảy xuống, cảm giác vừa bị lừa.
Tiểu Ảnh nhìn sang Đá Quý vẻ mặt cầu khẩn, thấy nó như vậy cậu không đành lòng.
“Nhị Đệ! Tha cho nó đi! Nó khôn lắm đấy.”
Thiên Quyền nhìn nó tức tối.
“Hừ! Hừ! Ngươi giỏi lắm dám chơi ta, ngươi còn dám chơi ta nữa không?”
Tiểu Ảnh bị treo lư lửng lắc đầu lia lịa, vừa được thả xuống nó vội chạy sang Đá Quý, hai chân trước bám chặt lấy chân cậu, vẻ mặt lo lắng cầu khẩn.
Cậu tươi cười vuốt ve lông trên mình nó.
“Đệ ấy không bắt ngươi nữa đâu, đừng sợ.”
Thiên Quyền dương dương tự đắc cười hắc hắc, giơ nắm đấm hù nó.
Tiểu Ảnh nghĩ đến cảnh cậu ta nướng con Hầu Tinh lúc nãy đã sợ rung người.
Nghỉ ngơi xong cũng mất hai giờ, dưỡng thương xong xuôi, bọn họ tiếp tục lên đường.
Hôm nay bọn họ đi cả ngày rồi nhưng toàn gặp Yêu Thú cấp thấp với Thảo Dược.
Cả buổi chiều cậu ngồi xem Thiên Quyền điều chế độc dược, chế độc thuộc tính rất mạnh, làm cho những con Yêu Thú cấp thấp bị hành sống dở c·hết dở.
Nhiều lần Đá Quý bị trúng độc từ các con vật cấp thấp, đều nhanh chóng được cậu ta cấp cho vài bình giải độc, tuy nói là độc cấp thấp nhưng trúng phải khi không có giải độc nhẹ thân thể ảnh hưởng, nặng thì tu vi không thăng tiến.
Đa số mọi người không đem theo giải độc, họ sẽ tránh những con có độc tính ra.
Sắc trời dần tối Thiên Quyền đi chuẩn bị bữa ăn, bóng đêm buôn xuống, ánh sáng một ngọn lửa hừng hực b·ốc c·háy trong khu rừng.
Hai người họ ngồi cạnh đống lửa trò truyện.
“Đại ca, chúng ta tối nay ngủ ở đây có sao không, ở đây là rừng Yêu thú đấy?”
“Không sao đâu, ta vừa mới bố trí Thập Nhị Đá Trận rồi, không có con Yêu Thú nào bước vào đại trận mà có thể thoát ra đâu. À cơ mà đại trận của ta còn yếu, đừng gặp Yêu Thú trên cảnh giới Huyết Yêu Thú tam cấp là được.”
“Hả? Huyết Yêu Thú tam cấp phá được, Huynh tự tin vậy, lỡ đâu có thật thì sao?”
“Đệ à, chúng ta đang ở bìa ngoài khu rừng, Huyết Yêu Thú tam cấp nó không rảnh mà sang đây đâu.”
Từ cảnh giới Kim Yêu Thú chúng có thể điều khiển một đội quân Yêu Thú cỡ lớn, có thể nói tiếng người, trí thông minh của Yêu Thú không thể lường trước được, bọn chúng còn có những kĩ năng làm mê muội đầu óc, tâm trí địch thủ, khó đối phó hơn Linh Thú.
Tiểu Ảnh là Yêu Thú, không biết từ đâu mà nó lại lạc đến khu rừng đó, cậu thật may mắn khi sỡ hữu nó, không nghĩ ra được tại sao nó lại lợi hại như thế.
Hai người bắt đầu đi ngủ, trên trời một màu đen thăm thẳm, gần đó một con Sói Tinh Huyết Yêu Thú tứ cấp sắp tiến hóa, nó dẫn dắt bầy sói săn đuổi cô gái nhỏ khoảng mười hai tuổi.
Gia đình vừa bị nó g·iết, bây giờ chỉ còn lại mình cô, vừa chạy nước mắt cô gái vừa rơi ướt đẫm trên áo.
“Hu hu! Cha, mẹ, tại sao lại bỏ con.”
Hú.. Hú..
Nằm ngủ ở cạnh cậu Tiểu Ảnh bỗng nhiên nghe tiếng sói tru mà thức dậy, nó tỉnh táo dùng chân trước gọi cậu.
Khi thấy cậu mắt sắp mở nó lại chạy sang Thiên Quyền nhe răng suy nghĩ trả thù, nhất định đánh bằng được.
Hai chân nó đập bóp bóp vào mặt cậu ta, Thiên Quyền bật dậy la lớn.
“Trời sập! Trời sập!”
Thiên Quyền vừa nói vừa nhìn trời, mọi thứ không có hiện tượng lạ gì, quay sang thấy Tiểu Ảnh đứng đó cậu ta tức tối đưa tay định đánh nó, chợt Đá Quý bước đến ngăn cản.
“Nhị đệ, hình như nó nghe thấy gì đó? Tiểu Ảnh ngươi dẫn bọn ta đi xem xem.”
Hai người thu dọn đồ đạc rồi đi theo nó, khoảng năm phút sau trước mặt họ xuất hiện một bầy sói, điều khiển bọn chúng là một con Sói Tinh Huyết Yêu Thú tứ cấp đầu đàng, chúng bị nhốt bên trong đại trận của cậu với một cô bé ôm đầu khóc sướt mướt.
Không t·ấn c·ông được con mồi Sói Tinh tức giận đập phá, hú lên dữ dội, cả đàng hú theo vang khắp cả kh rừng.
Hú.. Hú..
Hú.. Hú.. Hú..
Thấy hình ảnh đó Thiên Quyền lên tiếng cười khổ.
“Đại ca, huynh nói ở đây không có Huyết Yêu Thú tam cấp, nó lại quá đúng luôn, đấy là tứ cấp sắp tiến hóa đó trời ơi.”
Xem xét tình trạng của đại trận không ổn, nó chỉ còn cầm cự được vài phút, cậu vội nói lớn.
“Nhị đệ, đệ nhìn thấy cô bé ngồi ngay kia không? Đệ với Tiểu Ảnh đưa cô bé về đây, ta cầm cự đại trận, sau đó chúng ta cùng nhau rút.”
Thiên Quyền cười khổ lầm bầm.
"Trời ơi! Tứ cấp! Ta đến Nhất cấp còn bị ăn đập. Vì em gái, ta sẽ làm anh hùng."
Lấy lại bình tĩnh đưa nét mặt tươi cười quay sang “Tiểu Ảnh! Theo ta lên cứu Nhị Tẩu của ngươi nào! Há há!".