Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Vân Thạch

Chương 14: Ném Đá




Chương 14: Ném Đá

Thủy Ngư tiến đến gần hai mét, nó chuẩn bị ăn lấy cậu, bất ngờ xuất hiện một bóng ảnh trước mặt nó quát.

“Hừ! Súc Sinh dám hại con ta. C·hết!”

Bên này bờ sông Thiên Quyền với Diệp Vân nhìn thấy một bóng ảnh hiện lên và Thủy Ngư tách làm hai nữa.

Máu bắn khắp người Đá Quý, bóng ảnh biến mất, cả hai chạy đến bên cạnh dìu cậu đứng dậy hỏi.

“Đại ca, vừa nãy là ai đã cứu huynh vậy?”

“Hai huynh, muội thấy một bóng ảnh hiện lên, Thủy Ngư bị chia hai mảnh là sao?”

“Đấy là cha ta, ông ấy chỉ xuất hiện khi ta gặp nguy hiểm thôi.”

“Đại ca, cha huynh cảnh giới gì vậy, đệ thấy cha huynh chưa làm gì mà g·iết được Huyết Yêu Thú tam cấp rồi.”

“Cha ta cảnh giới Nguyên Anh, ông ấy hiện tại chỉ còn một tàn hồn nên không ở ngoài lâu được.”

Thiên Quyền với Diệp Vân nghe xong bất ngờ thốt lên.

“Hả? Tàn hồn mà mạnh như vậy?”

Thiên Quyền nghĩ một hồi rồi vừa nói vừa cười.

“A! Cha đệ cũng mạnh không kém, Ha Ha!

Điệp Vân thắc mắc lên tiếng.

“Hai huynh, cảnh giới Nguyên Anh là gì thế? Họ mạnh lắm ư?”

Thiên Quyền nói cho Diệp Vân nghe về đẳng cấp Nguyên Anh mạnh đến đâu, cô ấy trầm trồ khen ngợi, thầm mơ ước tới cảnh giới cao.

Trong đ·ống đ·ổ n·át gần đó Tiểu Ảnh lò mò đứng dậy, nó bị ăn một cú rất đau, chân của nó đứng lên khụy xuống.

Đá Quý quay lại nhìn nó lòng đau xót xa nói với Diệp Vân.

“Tam muội, muội đến đỡ Tiểu Ảnh lên đi, chúng ta cùng nhau thu hoạch mỏ này rồi tu luyện.”

Diệp Vân nghe xong, bước đến dìu Tiểu Ảnh đứng lên, nó vui vẻ liếm vào mặt cô.

Hai canh giờ sau, trong một hang động sâu vào bên trong của thác nước, ba người với Tiểu Ảnh đang ngồi trên một mảnh đất ở giữa dòng nước.

Bọn họ nhắm mắt mà tu luyện, trước một mỏ Tinh Thạch hạ phẩm.

Bên trong không gian Đá Thần, cậu đang trò truyện với cha mình.

“Cha! Dạy thêm cho con vài chiêu đi, còn nữa sao cha ra tay trễ vậy, làm cho con b·ị đ·ánh học máu luôn rồi này.”

“Con à! Tàn hồn này của cha, không biết còn chịu được bao lâu nữa, cho nên cha chỉ giúp con lúc cần thiết thôi, Linh Khí trong thân thể ta dần hao hụt rồi.”

“Hả? Vậy cha sẽ tan biến ư?”

“Đúng thế! Vậy nên cha cố gắng giữ lại Linh Khí và để giúp con học thêm kĩ năng.”



Cả hai luyên thuyên thì bên ngoài có tiếng gọi, cậu chào cha mình và rời khỏi không gian, mở mắt lên tiếng.

“Mọi người đã đột phá rồi ư?”

Bốn tiếng trước, cậu không hấp thu mỏ Tinh Thạch hạ phẩm này và nhường cho ba người họ.

Trải qua thời gian tu luyện mỏ Tinh Thạch ước chừng khoảng hơn ngàn viên hạ phẩm tương đương với khoảng hơn mười viên trung phẩm, nó bốc hơi chỉ còn lại một mảnh bột trắng, hai người họ lên tiếng.

“Đại ca, đệ đã lên Khí Luyện tầng chín rồi!”

“Muội thì đột phá tận hai cảnh giới đó nha là Khí Luyện tầng ba! Hi hi!”

Tiểu Ảnh vẫn là lục cấp Tinh Yêu Thú, số lượng mỏ tinh thạch này bị hai người họ hút hết, nó chỉ được có tí tẹo.

“Mọi người chuẩn bị hành lý và lên đường thôi.”

Cả ba gật đầu bước theo cậu ra bên ngoài thác nước, ánh sáng dần hiện lên trước mắt họ, vừa ra đến cổng hang động, không khí trong lành bên ngoài làm cho mọi người cảm giác thoải mái, Thiên Quyền tươi cười quay sang Tiểu Ảnh.

“Ha ha! Tiểu Ảnh huynh đệ, ta hứa sau này sẽ cho ngươi ăn thật nhiều, nhớ tìm cho ta vài thứ đồ tốt nhé!”

Biểu cảm của nó không cần đồ ăn ngon mà chạy đến ôm chân Diệp Vân, cậu ta bất ngờ, bước đến ôm cô bé nói.

“A! Cái này không được, muội ấy là của ta, không cho ngươi đâu.”

Diệp Vân bị ôm đỏ mặt, tức giận đánh, kéo tai của cậu ta lên.

“Hứ! Ai là của huynh! Huynh nói lại muội xem.”

Thiên Quyền đưa tay lên trời nói lớn.

“Thiên Quyền ta xin thề! Đời này sẽ theo Diệp Vân, Quyết không nuốt lời, Mãi mãi chỉ yêu một mình nàng.”

Tiểu Ảnh bước tới dùng chân đập nhẹ vào chân cậu ta, đưa chân còn lại chỉ vào cô ấy.

Đá Quý hiểu ý nó lên tiếng.

“Ý Tiểu Ảnh là thế này, đệ phải bảo vệ muội ấy và cho muội ấy hạnh phúc, nếu không nó sẽ đánh đệ, nhất định đệ phải nhớ lời thề đấy, không được nói suông đâu nghe chưa.”

Tiểu Ảnh biểu cảm gật đầu, Diệp Vân vui vẻ bước tới ôm nó.

“Ôi! Tiểu Ảnh, ngươi thông minh vậy, nếu sau này huynh ấy dám ức h·iếp ta, ngươi giúp ta đánh huynh ấy nhé.”

Thiên Quyền cười khổ bây giờ cậu ta biết được người đối phó với mình là một chú sói, nó lại rất thông minh, cậu ta quyết định phải mua chuộc nó, giả bộ cuối xuống vuốt ve bộ lông.

“A! Tiểu Ảnh Huynh đệ, sau này huynh sẽ gọi Tứ đệ nha. Đại Ca hay huynh cho nó gia nhập làm Tứ đệ đi?”

Thêm một thành viên vẫn tốt hơn, Tiểu Ảnh vui vẻ chạy nhảy xung quanh như là một chú chó mừng chủ vừa về.

Thiên Quyên khuôn mặt mỉm cười, bản thân chỉ dùng một câu mà thu phục được nó.

"Ha ha! Ta tài giỏi quá!"

Vài ngày sau trong khu rừng, một nhóm người chiến đấu với Kim Tượng to lớn, chân nó dậm xuống đất gây ra chấn động ầm ầm.



Cây cối xung quanh đổ nát, mặt đất rung chuyển những dấu chân của nó có ở khắp nơi, nó rống lớn khiến cho đám người đó phải che tai mình lại.

Hầm.. Gầm..

Một cô gái khoảng mười bảy tuổi lên tiếng.

“Mọi người tập trung đánh vào đầu nó.”

Xung quanh năm người gật đầu lao lên, trận chiến rất căng thẳng, từ xa một nhóm khác đi xuyên qua đám cỏ rậm rạp, bóng dáng nhóm người Đá Quý xuất hiện.

Bọn họ tìm tinh thạch cả hai ngày nay mà không có gì ngoài những con Tinh Yêu Thú nhất đến tam cấp và vài cây Thảo Dược, Linh Dược cấp một.

Họ nghe thấy tiếng động lớn nên đến xem, phía trước mặt cậu là một nhóm có sáu người vây đánh vào đầu Kim Tượng Huyết Yêu Thú tam cấp, cả hai bên chiến đấu ngang tài ngang sức.

Nhóm người cậu thảo luận về trận chiến trước mặt.

“Đại ca, con Kim Tượng này da nó thật dày, bọn họ đánh thế mà nó chỉ b·ị t·hương ngoài da, huynh thấy bọn họ có thắng không?”

“Ta không biết, nếu một mình ta đấu tay đôi với nó chắc chắn sẽ thua.”

“Theo muội thấy là chúng ta nên ngồi đây xem bọn họ đánh nhau thôi.”

Nhóm người đó tung chiêu đâm vào mắt Kim Tượng, tiếp đến chân, đánh đến đất đá bay tứ tung.

Ầm.. Ầm.. Rầm..

Keng.. Phập.. Ầm..

Trận chiến kéo dài một giờ đồng hồ mà vẫn chưa xong, hai phe đều b·ị t·hương, tuy nhiên Kim Tượng bị nặng hơn máu nó rơi khắp mặt đất, nhưng nó vẫn mãnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều.

Đá Quý suy nghĩ hồi lâu quay sang nói.

“Hai người, Ta có trò này hay nè, muốn xem thì đi lụm đá tới đây.”

Cả ba đi loanh quanh tìm những viên đá đưa cho cậu.

Tiểu Ảnh mang về một viên nằm trong miệng nó, đưa cho cậu rồi nó ngồi xuống vui vẻ xem ném đá.

Chiêu thức Ám Sát Đá được ném ra, viên đá lao về phía Kim tượng trúng vào đầu nó.

Bốp..

Trên đầu Kim Tượng xuất hiện một cục u lên, Thiên Quyền với Diệp Vân ôm đá chạy về, nhìn thấy khối u trên đó mà ôm bụng cười to.

Ha ha ha...

“Đại ca, chiêu đó của huynh là gì thế, dạy đệ được không?”

“Hứ! Có cho muội cũng không học đâu.”

“Chiêu này của ta yêu cầu Huyết Mạch Khối Đá hoặc đệ cầm phải có vài viên đá bên người, nhưng uy lực chỉ g·ây t·hương t·ích thôi không chí mạng được.”

Tiếp đó cậu lấy những viên đá do hai người họ đem về ném liên tiếp vào nó.



Bốp.. Bốp.. Bốp.. Bốp..

Một màng trình diễn ném đá gây r·ối l·oạn, kèm theo những khối u trên đầu Kim Tượng, nó đau đớn mà rống lên.

Gầm.. Ầmmm..

Nhân lúc nó không chú ý, nhóm người kia ra sức g·iết nó, chỉ sau vài phút nó đã ngã xuống.

Ầm..

Khói bụi mù mịt bốc lên, lờ mờ hình bóng cô gái trong nhóm đó bước đến.

“Đa tạ các vị đã ra tay tương trợ, ta là Tin Hạnh đến từ Thành Nam Minh.”

Thiên Quyền thay mặt bước đến nói.

“Không sao, bọn ta rất rảnh nên giúp thôi, đây là đại ca ta Đá Quý, tam muội Diệp Vân và Tứ đệ Tiểu Ảnh.”

Nhóm người đứng sau lưng cô gái lên tiếng.

“Xin chào! Ta là Hầu Ma người chuyên nấu nướng trong nhóm, còn đây Đại Phiêu người chuyên thể tu, Tin Hà xinh đẹp nhất trong nhóm chỉ thua mỗi tỷ tỷ cô ấy (mà nhóm chỉ có hai người là nữ) còn lại là Tứ Khinh và Gia Hải.

Tin Hạnh mười bảy tuổi Trúc Cơ trung kỳ.

Hầu Ma, Tin Hà, Tứ Khinh, Gia Hải mười lăm tuổi, Đại Phiêu mười sáu tuổi đều Trúc Cơ sơ kỳ.

Giới thiệu xong họ tập hợp lại, cùng đem thịt Kim Tượng đi chế biến, phần làm nóng thức ăn đến lúc Thiên Quyền trổ tài nghệ nấu nướng.

Vật tư ăn uốn đã có, bọn họ ngồi vào vừa ăn vừa trò truyện với nhau.

Bọn họ khen Thiên Quyền nấu ăn rất ngon, ai mà theo cậu ta là phúc ba đời, nghe người khác khen mà Diệp Vân đỏ mặt ngại ngùng.

Họ thắc mắc vài vấn đề với Đá Quý, cậu tu vi cao làm bọn họ bất ngờ, không thể tin được chỉ với mười ba tuổi đã đạt Trúc Cơ trung kỳ nhưng lại là phế mạch.

Tu vi họ ai nấy đều cao không kém, mang danh thiếu chủ mà tu vi Thiên Quyền kém vậy cậu thắc mắc.

“Nhị đệ, sao tu vi đệ yếu vậy?”

Thiên Quyền cười khổ.

“Ai da! Đại ca à, đệ lúc trước ham chơi nên không lo tu luyện, đệ chỉ học Luyện Dược và nấu ăn thôi, với lại đệ đâu yêu nguyệt giống như huynh.”

Diệp vân nghe thấy vậy bước đến kéo tai cậu ta.

“Nhị ca, huynh không lo tu luyện, muội bị ức h·iếp thì sao?”

Bị kéo tai đau đớn Thiên Quyền cầu xin tha thứ.

“A đau! Nương tử tha cho ta! Về sau ta cố gắn tu luyện là được chứ gì, còn nữa nhờ ta học nấu ăn, muội mới da dẻ hồng hào và xinh đẹp thế này.”

Cô ấy nghe khen vẻ mặt thẹn thùng thả cậu ta ra.

“Hừ! Lần này muội tha cho huynh, lần sau huynh không cố gắng thì muội sẽ phạt nặng, nhờ Tiểu Ảnh đánh huynh đấy nghe chưa?”

Thiên Quyền đầu gật lia lịa, nhóm người kia với Đá Quý ôm bụng mà cười.

“Ha ha ha! Sau này Thiên Quyền huynh đệ còn ăn hành dài dài.”