Lần lượt các anh của Tuyết cũng được gọi vào phòng họp. Tuyết nôn nóng muốn vào nhưng Gia Khang ngăn cô lại. Anh khuyên cô nên bình tĩnh chờ ông sắp xếp, nhưng làm sao cô có thể dập tắt lửa giận trong lòng bây giờ. (D)
Gia Kỳ liền đưa Tuyết về phòng nghỉ, anh nghĩ nên để cô ở cạnh bà Ngà và Gia Ngọc để tâm trạng thoải mái hơn. Tuyết gật đầu rồi đi ra phía sau. Cô thay một bộ đồ thoải mái hơn rồi cùng mẹ và các thím dọn dẹp đồ đạc trong bếp.
Thiên cũng được ông Hưng cho gọi vào phòng họp. Anh được kể sơ qua tình hình cam go hiện tại và theo lệnh ông thì anh sẽ cùng lánh sang nước ngoài cùng các cháu trai khác với lý do đi du học. Vé bay và giấy tờ đều được Gia Khang chuẩn bị trước đó, chuyến bay sẽ đi ngay trong chiều nay. (1)
Hành động gấp rút của ông Hưng khiến cho Thiên không khỏi bất an. Anh biết mức độ phải nghiêm trọng như thế nào mới phải gấp gáp rời đi như vậy. Nhưng anh tin vào sự sắp đặt này nên không có gì phản đối mà nhanh chóng về phòng thu dọn hành lý. Ông Phú, ông Quý, bà Duyên và Gia Khang sẽ tháp tùng bọn họ trong chuyến đi. Vậy là hơn nửa cháu trai Trần gia sẽ rời đi trong hôm nay. (1)
Gia Tuyết cảm thấy bồn chồn mà đi ngược lên nhà trên. Cô thấy các anh họ của mình nhanh chóng thu dọn hành lý thì cũng đoán biết vấn đề.
Cuối cùng, ông Hưng cũng cho gọi cô vào phòng họp. Bà Ngà, Gia Ngọc và các con dâu khác được lệnh sẽ tạm thời về nhà ngoại để đảm bảo an toàn. Riêng Tuyết thì sẽ trở lại đội tuyển, bọn họ cũng đang có lịch lên đường sang Thuỵ Sĩ tu nghiệp, cho Tuyết lánh đi cùng là hợp lý nhất.
Bà Ngà tuy không vui nhưng cũng biết tình thế nguy hiểm lúc này không thể làm khác hơn. Bà ôm Tuyết khóc oà rồi bịn rịn mà buông cô ra để rời đi. Bên ngoài Trần phủ thì người làm công vẫn hô hào cùng nhau dọn dẹp sân nhà sau khi tàn tiệc, bên trong con cháu đã sẵn sàng tư trang.
Ông Hưng cố ý chọn ngay ngày đại lễ này để mọi người nguy trang vào những đoàn xe lân sư rồng mà đi ra sân bay. Hành động vô cùng kín kẽ.
Độ hơn 7h tối, ông Phú gọi điện báo tin bọn họ đã qua cửa hải quan, đang đi lên máy bay, ông Hưng cảm thấy yên tâm phần nào.
Trong nhà giờ đây chỉ còn ông Hưng cùng năm người con trai là Đạo, Nhân, Trí, Tính, Sinh. Cháu trai còn lại là Thịnh, Kiên, Lý, Trung, Trường. Bọn họ sẽ rời đi cuối cùng, sau khi di chuyển được các bác gái về bên ngoại. Tuyết cũng chưa đi, cô lưỡng lự hồi lâu mà không thu dọn đồ đạc.
Gia Thịnh đi lên thấy cô còn chưa xong liền hối thúc. Tuyết nhìn anh mà khoé mắt đã đỏ hoe. Cô chạy đến phòng ông Hưng mà nói ra ý định của mình.
“Con sẽ ở lại. Con sẽ thành hôn cùng cháu trai Huyền Tông Hội”.
Ông Hưng lớn tiếng nạt cô. “Tuyết, con có biết mình đang nói cái gì không hả? Ta đã dạy con như thế nào?”.
“Ông nội, con không muốn cả nhà vì con mà gặp nguy hiểm. Bọn chúng âm hiểm đến nhường nào. Liệu rằng mình lánh đi như vầy thì bọn chúng chịu để yên mà không đuổi theo sao? Chuyện của anh Kỳ cũng là do chúng làm. Con không thể đứng im mà nhìn như vậy”.
“Trần Gia Tuyết”. Ông Hưng gắn lên. Thanh âm chợt vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Ông nhìn cô run giọng nói. “Con phải biết ta cố gắng bao lâu nay là vì điều gì. Chỉ cần con được an toàn thì những thứ khác đối với ta không quan trọng. Con phải nghe ta, nhanh dọn đồ đi, thầy Đình sẽ tới đón con".
Gia Kiên, Gia Lý nãy giờ đứng canh ngoài cổng chính hối hả chạy vào thông báo. Bên ngoài không biết từ đâu có rất nhiều người mặc đồ đen quái gở đang vây quanh. Mắt chúng đỏ lừ, mặt mày dữ tợn, miệng há nanh nhe gớm ghiếc.
Ông Hưng lập tức bảo các con các cháu vào trong lấy kiếm chuẩn bị chiến đấu.