Bữa tiệc diễn ra hơn nửa thời gian thì một nhóm người bận đồ đen bước vào. Bọn họ là Huyền Tông Hội. Dù rằng không ai ưa hội phái này nhưng dù sao trong giới huyền môn thì bọn họ cũng có chỗ đứng. Ông Hưng cũng đã đánh tiếng và thống nhất với những nhà khác sẽ có để họ trong danh sách. Lúc sáng không thấy ông còn tưởng bọn họ không đến, không ngờ lại ghé trễ như vậy.
Ông Hưng cho người chuẩn bị cho họ một chiếc bàn ngay khu trung tâm. Huyền lão gật đầu đáp lễ, đi cạnh ông ta là một cậu thanh niên độ chừng 25-26 tuổi, đoán chừng là cháu trai của ông ta. Họ ngồi xuống dùng bữa như bao người, trông chừng cũng không có ý gây sự hay bày trò nham hiểm.
“Có thấy cô ấy không”. Huyền lão nói với cậu thanh niên bên cạnh.
“Có, rất nổi bật, rất hợp ý”. Bạch Hổ lên tiếng. Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm về phía của Gia Tuyết. Cậu ta chợt lè lưỡi đỏ ngòm mà liếm qua vành môi, để lộ hai chiếc răng nanh bén ngót. (1)
“Thu liễm lại, hôm nay chúng ta đến để thương lượng”. Huyền lão nhắc nhở.
Bạch Hổ hừ lạnh, rồi cậu ta hớp một ngụm rượu lớn như để nuốt trôi cái sự nôn nóng đang trào dâng trong người.
Gần cuối bữa tiệc khách cũng bắt đầu tan, Huyền lão đứng lên đi đến chỗ ông Hưng ôn tồn trò chuyện. Ông Hưng cười hiền mà tiếp lời. Ông giơ một tay chỉ vào nhà khách, ý bảo Huyền lão vào trong nói chuyện. Hai người bọn họ như những ông bạn già đang tán gẫu cùng nhau.
“Gia Hưng, cháu gái của ông đúng là quá xuất sắc, có tài có sắc”.
“Huyền lão, cảm ơn ông đã quá khen, con bé vẫn còn nhiều thiếu sót”.
“Chuyện tôi đề xuất với ông thể nào rồi? Chắc cũng đến lúc đưa ra quyết định rồi chứ nhỉ?”. Huyền lão nói rồi rít một hơi thuốc trong cái tẩu dài.
“Chẳng phải tôi đã trả lời ông rồi sao. Chuyện này không còn gì bàn thêm”.
Giọng ông Hưng đầy quyết đoán và kiên định, tay siết chặt cây gậy trong tay. Huyền lão bất chợt cười lên một tràng dài quái gở. Gương mặt già nua nhăn nheo càng thêm méo mó đến dị thường.
“Gia Hưng, ông quá tham lam rồi. Ta nhắc cho ông nhớ, với tình thế bây giờ chỉ có Huyền Tông Hội mới có thể đảm bảo an toàn cho Gia Tuyết”.
“Tự con bé có thể bảo vệ chính mình, nó không cần đến Huyền Tông Hội”. Ông Hưng đáp lời, uy lực không thua kém.
“Gia Hưng”. Huyền lão chợt gầm lên. “Ông chỉ được chọn một, hoặc là cháu gái ông, hoặc là đứa trẻ đó. Nếu như ông cố chấp thì đừng trách sao ta không báo trước. Đây là cơ hội cuối cùng của ông”.
Không gian căn phòng chợt tràn ngập trong một làn khói tím đen, lạnh lẽo, chết chóc. Những cái đầu lâu trắng hếu xuất ra từ người Huyền lão, chúng bay vòng quanh, hoà cùng làn khói thành một luồng lốc xoáy mà bọc lấy ông Hưng.
Ông Hưng liền nện mạnh cây gậy xuống nền nhà. Một luồng sáng màu vàng toả ra đánh tan lớp khói của Huyền lão. Ông ta bị đánh bật lùi đi vài bước.
“Vậy thì ta cũng nhắc lại một lần nữa cho ông nhớ, Trần Gia Hưng này đã quyết thì sẽ không thay đổi. Chỉ cần ta còn sống thì không ai được đụng đến chúng”.
Huyền lão nheo mắt nhìn ông Hưng như đang tính toán gì đó, rồi ông ta đổi nét mặt mà nói như đe doạ, khoé miệng nhoẻn ra nụ cười có chút ranh mãnh.
“Những Quỷ Vương khác đang bắt đầu truy tìm Sứ Giả, ông có tài phép thế nào cũng sẽ không che giấu được mãi đâu”.
Ông Hưng tầng hằng một cái, thu lại linh lực rồi đáp trả. “Ta đã nói rồi, Trần gia đời sau không có Sứ Giả. Bên trên vẫn chưa có tin tức”. (2)
Huyền lão gật gù, ra vẻ thách thức. “Được, được, để rồi xem, ông sẽ còn cứng miệng được bao lâu”.
Thương lượng thất bại khiến cho Huyền lão bực dọc không thôi, mặt ông ta đỏ lên như gấc trong rất dữ tợn . Ông ta nhìn ông Hưng bằng ánh mắt phức tạp. Bọn họ từng là những huynh đệ đồng môn, từng cùng nhau chiến đấu, thế mà bây giờ tất cả chỉ là thù địch.
Tuyết sải bước đi nhanh đến chỗ phòng khách, tay cô cầm trâm bạc chuẩn bị xông vào. Từ lúc thấy Huyền Tông Hội xuất hiện, tâm trạng của cô đã khá căng thẳng. Cô đoán biết bọn họ đến là vì điều gì.
Bạch Hổ cũng đã lẻn đi theo sau Tuyết. Hắn bước vội để đuổi kịp cô. Lúc bọn họ đi đến cửa phòng thì cũng là lúc Huyền lão bước ra. Tuyết suýt chút nữa là va trúng ông ta, cũng may là cô thắng lại kịp.
Cô vẫn biết đây là bậc trưởng bối nên cúi đầu chào nghiêm trang. Huyền lão nhìn cô dò xét. Ông ta chợt nắm lấy tay cô mà nói. “Gia Tuyết à, ta rất mong cháu sẽ trở thành cháu dâu của ta”. Rồi quay sang Bạch Hổ mỉm cười ẩn ý.
Tuyết cảm nhận được một sự u ám toát ra từ chất giọng của ông ta, nhưng cô không dám thất lễ mà giựt tay lại. Bạch Hổ cũng đã đi sát lại gần cô mà nở một nụ cười tỏ ý muốn làm quen.
Cô đưa mắt nhìn người thanh niên bên cạnh mà ngại ngùng, gương mặt thoáng đỏ ửng lại làm cho nét đẹp càng thêm kiều diễm. Cô đang không biết làm sao thoát khỏi tình huống này thì ông Hưng đi ra tới giải vây.
Huyền lão đành cười sảng khoái rồi phất tay bảo Bạch Hổ cùng mình rời đi. Ông Hưng cũng ra dấu cho Tuyết dìu mình vào trong nhà.
Vừa vào đến ghế, ông Hưng đã ngã khuỵu xuống, ôm ngực họ liên hồi, cho đến khi ông phun ra một ngụm máu đen tanh tưởi thì cơn họ mới dừng lại. Tuyết thất kinh nhìn ông mình, ánh mắt đầy tia tức giận.
Ông đưa tay huơ huơ tỏ ý không sao. Lúc nãy dùng lực đánh trả quỷ lực của Huyền lão đã khiến ông bị thương. Ông bảo Tuyết đi ra gọi các bác và ông Phú vào bàn chuyện, còn bản thân cô cũng nên lánh lên trên lầu.
Mọi người vội vàng đi vào phòng họp. Tuyết lên lầu ngồi ở sofa chờ đợi tin tức. Cô cũng đã có quyết định của riêng mình. Nếu người bọn chúng tìm là cô, nếu cô có thể đổi lấy sự bình yên cho Trần gia, thì cô sẵn sàng bằng lòng với mối hôn sự với Huyền Tông Hội.