Sau bữa ăn, Tuyết dắt Thiên lên sân thượng hóng mát. Sân thượng này của nhà cô có thể nhìn trọn phong cảnh của thành phố lúc về đêm, lại còn có thể nhìn thấy bờ sông, nơi mà những ánh đèn rực rỡ từ đèn đường, đèn xe đến đèn của những cao ốc, đèn led từ những biển hiệu quảng cáo của quán xá, tất cả đang thay phiên nhau lấp lánh dưới nền trời đen tuyền. Khung cảnh này hết sức diễm lệ.
Nhưng đáng buồn là Tuyết chỉ nhìn thấy một màu đen xám. Cô biết phía xa có đèn đóm đủ màu, nhưng có lẽ cô đã dần quên đi chúng lộng lẫy ra sao, bắt mắt dường nào. Cô chỉ chăm chú phóng tầm mắt ra xa. Hít thở không khí thoáng đãng của những cơn gió mát.
Thiên lặng lẽ đứng cạnh cô. Anh chống tay mình vào lan can và ngắm nhìn thành phố.
“Khó chịu không?”. Thiên chợt hỏi.
“Vì điều gì?”. Tuyết thẫn thờ đáp.
“Mắt của em”. Thiên chỉ đáp gọn lỏn. Anh định nói thêm vài câu nữa nhưng lại thôi.
Tuyết không đáp, cô chỉ khẽ lắc đầu. Tâm trạng của cô đang rất tốt. Cô cũng đã quen dần với hoàn cảnh này. Thiên nhìn cái lắc đầu của cô mà ngờ vực. Liệu rằng nó là tỏ ý không sao, hay thật sự đã quá chán nản mà chấp nhận sự thật tàn nhẫn. Thiên như cảm nhận được sự buồn bã của Tuyết, cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
“Tôi không thường lên đây ngắm cảnh đâu. Tôi sợ tối. Nó như mấy thước phim kinh dị đen trắng vậy. Nếu không có người đi cùng thì tôi không đi làm gì”. Tuyết thổ lộ.
“Mỗi khi ở một mình trong không gian tối là tôi lại tưởng tượng có mấy thứ quái dị sẽ xuất hiện, chẳng hạn như mấy lúc thấy được vong hồn. Tôi không phân biệt được là do mình tưởng tượng ra hay là chúng thật sự tồn tại. Tôi thường tự trấn an là mình chỉ nhìn gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính, tự mình dọa mình. Đại loại là chẳng có gì đặc biệt.
Cho đến hai năm đổ lại đây, khi tôi biết chúng thật sự là gì thì càng dễ mất bình tĩnh. Không chỉ đêm về mà ngay cả ban ngày tôi cũng có thể nhìn thấy. Linh tính mách bảo tôi chúng là một thực thể tồn tại. Tôi bắt đầu khó ngủ, trằn trọc và lo lắng nhiều hơn.
Còn đôi mắt này, những lúc tôi cố gắng muốn nhìn rõ một vật là lại nhức kinh khủng, có khi lóa mờ đi, rồi kéo theo là cơn đau đầu bất chợt. Tôi đã cố đọc nhiều sách, cũng đã gặp nhiều bác sĩ, chữa trị không ít phương pháp, nhưng nhận lại chỉ là sự bực dọc, khó chịu.
Tôi không muốn thất thế. Tôi không muốn thua. Tôi không muốn cứ sống trong hoang mang nữa. Nhưng tôi càng hy vọng thì lại càng thất vọng, nên cũng quá nản lòng rồi.
Thiên, anh có hiểu điều này không?”.
Tuyết nói rất nhiều, từng lời đều chứa đựng đầy ắp xót xa, bi thương, lại có phần bất lực. Thiên im lặng lắng nghe. Anh choàng tay mình bao quanh cô lại vì thấy cơ thể cô lại run rẩy khi kể lại những hồi ức kinh hoàng của mình, cả chi tiết dấu tay đen quỷ dị kia nữa.
Sao mà Thiên không hiểu cơ chứ. Vì chính bản thân anh cũng từng như vậy, thậm chí cũng đang như vậy. Đó là khi anh phát hiện thân phận Quỷ Vương của mình, là khi anh biến đổi thân quỷ, và mỗi khi thấy bản thân hóa quỷ anh cũng đã rất hoảng loạn.
Đó còn là khi anh bị hành hạ vào ngày trăng tròn, nỗi ám ảnh giết chóc, nỗi day dứt vì hại chết người nhà, những tội lỗi cứ dằn vặt về đêm. Đến cả việc nếu ban ngày anh ở trạng thái con người quá lâu thì đêm đến anh sẽ đau nhức dữ dội, điên loạn bộc phát.
So với Tuyết thì Thiên cũng không khá hơn. Cả hai đều có những nỗi đau chỉ có thể giấu kín mà khó giải bày với người khác, cũng không ai giúp được. Mọi thứ cứ luẩn quẩn trong vòng xoáy của sự kinh sợ tột cùng.
Tuyết quay người nhìn vào ánh mắt của anh mà thỏ thẻ. “Thiên, tôi muốn được sống. Anh sẽ giúp được tôi mà, đúng không?”. Thiên trong trạng thái con người điềm đạm như thế này thật sự mang lại cho Tuyết có cảm giác an toàn, tin tưởng. Cô có thể thoải mái nói ra những âu lo trong lòng mình. Anh nhìn người con gái đang rưng rưng mà khẽ gật đầu.
“Tuyết, em đã rất kiên cường. Từ bây giờ em sẽ không một mình nữa. Anh sẽ đi cùng em”.
Thiên nhỏ giọng trấn an. Anh lúc này đã ôm trọn lấy cô. Anh rất muốn nói thêm rằng cho dù cô có ký khế ước với anh hay không thì anh cũng nguyện lòng bảo vệ cô tới cùng. Nhưng trớ trêu một điều là nếu không có sự thỏa thuận đó thì Quỷ Vương không được phép tùy tiện can dự vào số mệnh và nhân quả của con người.
“Được rồi, cảm ơn em đã có thể nói rõ với anh. Bây giờ chúng ta vào nhà thôi, trời tối sẽ lạnh hơn, em mặc mỏng manh thế này không khéo lại bị cảm đấy”.
Tuyết định bật lại nhưng cơ thể run như cầy sấy của cô đã ngăn cô lại. Hai người họ đi xuống nhà. Thiên sợ mắt cô không nhìn rõ sẽ khó bước bậc thang nên có ý muốn bế cô nhưng Tuyết đã đánh chan chát vào tay của anh. Cô chỉ mới mềm lòng một chút là anh lại thừa cơ mà giở thói lưu manh rồi.
Tuyết tiễn Thiên ra chỗ bãi đậu xe. Anh hẹn cô chiều mai tan làm có thể ghé văn phòng. Anh sẽ bắt đầu từ chi tiết của vụ dấu tay đen vì có lẽ đây là manh mối có nhiều thông tin nhất. Thiên bảo Tuyết nếu được thì cũng nên đưa Linh cùng đến. Dù sao thì cô ấy từng trải qua những chuyện linh dị, bản thân cũng là một pháp y, lại có bát tự thuần âm nên cũng muốn nghe thêm ý kiến từ cô ấy. Tuyết gật đầu tán thành.