Thiên lái xe chở Tuyết về nhà. Cô ngồi bên ghế phụ không thèm nói chuyện với anh. Chốc chốc cô lại bị Thiên khều vào chỗ bị thương khiến cô cáu kỉnh mà liếc xéo anh một cái, xong rồi lại quay vào màn hình điện thoại mà nhắn tin với Linh. Cô vẫn chưa thể liên lạc với bạn mình. Càng nghĩ cô càng cảm thấy kì lạ, trước đây dù Linh có bận thế nào cũng sẽ trả lời cô, hai người dường như nói chuyện mỗi ngày với đủ thứ chủ đề.
Thiên vẫn còn vương vấn nụ hôn ban nãy, đó là vì Tuyết chủ động hôn anh. Thiên đã chớp thời cơ mà dây dưa một lúc mới chịu buông cô ra. Thiên nghĩ nếu biết thế thì anh đã nói ngay khi lần đầu gặp cô. Anh lặng lẽ nhìn đôi môi đang hơi sưng tấy của Tuyết mà lòng vui như mở hội. Có lẽ đây sẽ là bước tiến mới của cả hai.
“Này, anh có lái xe cho đàng hoàng không thế. Làm gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”.
“Anh vẫn đang lái xe mà”. Thiên hờn dỗi thanh minh.
Tuyết nhìn thái độ ngang ngược đó mà không thèm chất vấn với Thiên. Nhưng mà ban nãy anh ta xưng là “anh” sao. Anh ta đổi xưng hô khi nào vậy? Ai cho anh ta đổi chứ? Tuyết định bật lại thì xe về tới nhà. Cô đành điều chỉnh tâm trạng rồi kiếm cớ trả thù sau.
Xe chú Nghị đi phía sau cũng vào theo trong sân. Ông nhanh chóng xuống xe để mở cửa cho Tuyết. Con Mễ vẫn theo thói quen mà chạy ra đón. Hai người chủ chủ tớ tớ mà cùng vào nhà, bỏ lại Thiên đang lui cui, hai tay xách đùm đề nào túi nào giỏ.
Lúc về thì có đi ngang qua siêu thị, Tuyết bảo muốn vào mua ít đồ nên Thiên đã chiều ý, nào ngờ cô tiểu thư này lại mua sắm quá ư là nhiều thứ, nào thực phẩm nào rau củ, khiến anh phải biến thành sào treo đồ như thế này đây.
“Ba, mẹ, anh Hai, Ngọc, con về rồi”. Tuyết cất giọng lanh lảnh chào cả nhà.
Bà Ngà chạy ra ôm lấy con gái, còn Ngọc thì đỡ lấy túi xách cho chị. Ông Phú và Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc Tuyết ra khỏi nhà thì hai người bọn họ cứ thấp thỏm không yên. Bà Ngà nhìn về phía sau Tuyết thì thấy Thiên cúi chào, trong khi đang tay xách nách mang, lỉnh kỉnh các túi liền vội gọi bà Hồng và con Đậu đến phụ mang vào bếp.
Kỳ thấy Tuyết về cùng Thiên đã cảm thấy khó hiểu, con bé này có khi nào về cùng người lạ đâu, huống chi Thiên chỉ mới gặp 1-2 lần. Nhưng trong lòng Kỳ lại nhen nhóm một niềm vui nho nhỏ, dù là chuyện gì thì thấy em mình có thể hoà đồng trở lại khiến anh rất nhẹ lòng. Hơn nữa Thiên lại là bạn chí cốt của anh. Nếu phải nói làm mai cho hai người anh cũng đồng ý.
Kỳ nhìn mặt Thiên thấy hai đường băng keo rõ to thì ghé tai hỏi nhỏ. “Chuyện gì đấy?”.
Thiên chỉ nhỏ giọng đáp lại. “Kiệt tác của em gái cậu đấy”.
Kỳ trố mắt nhìn anh, rồi lại nhìn sang cô em của mình. Đúng là con bé này không gây chuyện không chịu yên mà. Tuyết quay sang thấy Kỳ đang nhìn mình bằng ánh mắt trách cứ thì hất mặt đỏng đảnh rồi nhún vai đi vào bếp.
“Mẹ, hôm nay con muốn nấu mì hải sản, hôm nay con phải ăn mừng vì vừa thoát một kiếp nạn”. Cô to nhỏ với bà Ngà.
“Được, được, mẹ nói dì Hồng phụ con”.
“Em phụ chị Ba nữa”. Ngọc cũng tranh phần. Hai chị em dắt díu nhau cùng ra phía sau.
Thiên huých vai Kỳ mà hỏi dò xét. “Em gái cậu biết nấu ăn thật không đấy?”
Tuyết quay ngoắt lườm Thiên một cái. “Này, tôi nghe đấy nhé. Anh cứ ngồi đấy mà chờ đi, xem bổn cô nương trổ tài đây”.
Thiên ngã người ra sofa, nghiêng đầu đáp lại tỏ ý đang trông chờ. Cô như vậy là đang thể hiện sự thân thiết với anh sao. Thật ra đây là cách xin lỗi của Tuyết. Cô thường khi làm sai sẽ không nói lời xin lỗi, cô cho rằng đó là tôn nghiêm mà cô phải giữ. Nhưng sau đó, cứ hễ muốn xin lỗi ai là cô sẽ xuống bếp nấu gì đó ngon ngon mà đưa tới.
Mà phải nói tay nghề của Tuyết rất khá, các món từ Âu đến Á đều không làm khó được cô, nhất là những món đặc trưng của Việt Nam, cô nấu đều rất khéo. Gia vị vừa phải, trang trí cũng bắt mắt. Thức của vùng nào ra vùng đó. Nếu không bận công việc hoặc ngày cuối tuần thì Tuyết sẽ xuống bếp nấu ăn cho gia đình. Cô luôn muốn đem lại cho người thân những bữa ăn ngon miệng đầy dinh dưỡng. Bàn ăn của cô luôn đủ năm món từ khai vị đến tráng miệng và thức uống đi kèm.
Như hôm nay cô sẽ nấu món chính là mì hải sản vị Tom Yum, ăn kèm còn có tempura rau củ, tôm nướng phô mai, xà-lách cá hồi, còn có một ít cá hồi thái mỏng ăn cùng rong nho, thức uống là soda dưa lưới, tráng miệng là pudding chanh dây và trái cây tổng hợp cắt nhỏ. Một bàn ăn thịnh soạn được bày biện, hương thơm thức ăn nhanh chóng lan tỏa khắp không gian khiến cho người ta có cảm giác đói bụng cồn cào.
Tuyết bảo dì Hồng cũng dọn bàn cho những người hầu trong nhà. Con Mễ, con Đậu cũng có phần. Tuy cách khu vực khác nhau nhưng bên nào cũng đều đầy đủ không có phân biệt bên ít bên nhiều. Thậm chí, Tuyết còn bảo dì Hồng lấy nhiều mì hơn ở những phần cho tài xế, bảo vệ, để họ có thể ăn no bụng vì họ cần dùng sức nhiều hơn. Bởi thế mà dù biết tính cô khó chiều nhưng khi nghe tin cô Tuyết xuống bếp thì tất cả đều vui mừng.
Chỉ đạo xong xui thì Tuyết cũng ngồi vào bàn. Cô nâng ly cùng gia đình, miệng nở nụ cười tươi rói. Thiên nhìn cô mà ánh mắt lại xa xăm nghĩ ngợi. Cô tiểu thư này cũng có lúc đầy ấp lòng từ như vậy. Bây giờ nhìn cô khác xa với cái dáng vẻ giận dữ, đanh đá, hễ tí là đánh đá, quát tháo người khác. Dịu dàng, đằm thắm, khéo léo, đảm đang. Đó là tất cả những từ ngữ mà Thiên muốn dùng để miêu tả cô lúc này.
Tuyết nhìn sang Thiên dáng vẻ trông chờ sự nhận xét của anh. Thiên đưa muỗng nước dùng lên nếm thử, rồi lại nếm thêm muỗng nữa, rồi lại ăn một đũa mì, ăn một con tôm. Nhưng Thiên không vội nói, anh thích cái dáng vẻ chờ đợi này của Tuyết nên cố ý nhai thật chậm, rồi lấy thêm một ít tempura, một ít cá hồi.
“Sao hả, được không?”. Tuyết nóng lòng hỏi.
“Rất ngon”. Thiên gật gù tán thưởng.
“Có thế chứ”. Tuyết lại bày ra vẻ mặt kiêu hãnh. Rồi bắt đầu phần ăn của mình.
Cả một nhà vừa thưởng thức đồ ăn, vừa cười nói rôm rả. Không khí này chợt làm Thiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Nó chính là cái khao khát bấy lâu nay của anh. Một gia đình hoà thuận, đủ đầy, bình yên, yêu thương nhau. Đó cũng là lý do khiến anh mong muốn trở thành con người hơn bao giờ hết. Nhưng số phận này lại trêu ngươi anh, giam cầm anh ở thân phận một Quỷ Vương.