Thiên Long Bát Bộ

Chương 16: Bể Ái Nổi Phong Ba




Ðoàn Chính Thuần nghiêng đầu tránh cái tát của Dao Ðoan Tiên Tử, bỗng nghe “roạc” một tiếng, tay áo Thư Bạch Phụng đứt mất một nửa, Thư Bạch Phụng cả giận quay đầu lại hỏi:- Ngươi muốn giở võ với ta chăng?Ðoàn Chính Thuần nói:- Thư Bạch Phụng mình...Thư Bạch Phụng không đáp, lẹ làng nhảy vọt lên nóc nhà phía trước, rồi thấy bóng bà nhô lên hạ xuống mười lần, đã đi đến hơn mười trượng.Xa xa nghe rõ tiếng Lăng Thiên Lý quát hỏi:- Ai?Thư Bạch Phụng đáp:- Ta!Lăng Thiên Lý nói:- Ôi Vương Phi!Rồi không thấy gì nữa. Thư Bạch Phụng đã đi xa, lẩn vào trong bóng tối.Ðoàn Chính Thuần đứng ngay cán tàn nhìn theo hồi lâu rồi trở vào.Mộc Uyển Thanh sắc mặt lợt lạt, nàng vẫn ngồi yên, không lẩn trốn đi đâu cả.Ðoàn Chính Thuần lại bên, cầm hai tay nàng giật đánh “rắc” một tiếng, khớp xương tay lại in như cũ.Nàng nghĩ thầm: mình đã phóng ám tiến bắn vợ con ông này, không biết ông sẽ hành tội cách nào đây?Bỗng thấy Ðoàn Chính Thuần nét mặt thiểu não, uể oải ngồi xuống ghế, nghiêng bình từ từ rót rượu, rồi uống ồng ộc một hơi cạn cốc, mắt vẫn trân trân nhìn ra phía cửa sổ từ đó Thư Bạch Phụng đã nhảy ra ngoài, tâm trí nghĩ tận đâu đâu. Ông ngồi lầm lì, lâu lâu lại rót cốc rượu khác, nốc ừng ực một hơi hết sạch. Rồi cứ rót rồi lại uống, uống rồi lại rót liên hồi đến mười mấy cốc. Bình này hết rượu ông lấy bình khác ra.Mộc Uyển Thanh thấy kiểu uống rượu của ông kỳ ở chỗ rót cực chậm mà uống lại rất nhanh. Nàng cảm thấy trong dạ mỗi lúc một bồn chồn thêm, sau nàng không nhịn được nữa la lên:- Chắc ông đang nghĩ cách gì cực kỳ thảm độc để hành hạ tôi, xin hạ thủ ngay đi!Ðoàn Chính Thuần quay lại nhìn nàng hồi lâu, rồi tự nói dường như để mình nghe:- Giống quá! Giống quá! Lúc mới trông mình đã nhận ra ngay. Dáng điệu ấy, tính nết ấy!Mộc Uyển Thanh nghe lõm bõm không hiểu, hỏi lại:- Ông nói lảm nhảm gì vậy?Ðoàn Chính Thuần không đáp, đột ngột đứng dậy, giơ bàn tay trái ra, quạt lật về phía sau, chênh chếch sang bên, tiếng gió nhẹ nhàng vi vu nổi lên, thổi tắt phụt một cây đèn nến ở sau lưng. Ông tiếp tục quạt tay phải chệch sang mé bên kia về phía sau, một ngọn đèn thứ hai lại tắt. Cứ kiểu ấy ông quạt một lúc tắt luôn năm ngọn đèn. Mắt ông vẫn hướng về phía trước, bàn tay đưa ra rút về nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, có vẻ ung dung lắm.Mộc Uyển Thanh giật mình hỏi:- Ðây là... là phép “ngũ la khinh yên chưởng”? tại sao ông biết?Ðoàn Chính Thuần vẻ mặt thiểu não, gượng cười hỏi lại:- Sư phụ đã dạy cô phép này chưa?Mộc Uyển Thanh đáp:- Sư phụ tôi bảo tôi chưa đủ căn bản học phép này. Người còn biểu chưởng pháp đó người sống để bụng, chết đem đi chứ nhất quyết không truyền cho ai.Ðoàn Chính Thuần hỏi:-Ô ! Người bảo sống để bụng, chết đem đi chứ nhất quyết không truyền cho ai hả?Mộc Uyển Thanh đáp:- Vâng! Sư phụ tôi chỉ luyện tập lúc vắng tôi mà thôi. Tôi phải trộm ngó đấy chứ.Ðoàn Chính Thuần hỏi lại:- Cô thường thấy bà ta lúc nào có một mình mới luyện thôi hả?Mộc Uyển Thanh gật đầu đáp:- Mỗi khi sư phụ tôi luyện chưởng pháp này là hay lên ruột lắm.Trấn Nam Vương hình như ông còn giỏi hơn sư phụ tôi về môn này.Ðoàn Chính Thuần thở dài đáp:- Phép “Ngũ la khinh thiên chưởng” này chính ta dạy cho sư phụ cô đó.Mộc Uyển Thanh giật mình, không thể không tin được vì nàng thấy sư phụ nàng phải quạt hai ba chưởng đèn mới tắt, chứ một chưởng không xong, đâu có được như Ðoàn Chính Thuần, quạt một cách dễ như không.Nàng lắp bắp hỏi:- Thế thì ông còn là thầy sư phụ tôi... tức tổ sư tôi rồi.Ðoàn Chính Thuần lắc đầu nói:- Không phải thế.Ông lấy tay chống cằm tự nói một mình:-Mỗi khi nàng luyện chưởng là một lần lên ruột, nàng còn bảo chưởng pháp này sống để bụng, chết mang theo...Mộc Uyển Thanh lại hỏi:- Thế thì ông...Ðoàn Chính Thuần lắc đầu ngắt lời bảo nàng đừng hỏi nữa. Một lúc sau ông đột ngột hỏi:- Năm nay cô 18 tuổi rồi nhỉ. Có phải cô sinh vào khoảng tháng 9 không?Mộc Uyển Thanh lấy làm kỳ, giật mình đánh thót một cái hỏi lại:- Ô hay! Sao chuyện gì của tôi ông cũng biết? Ông là thế nào với sư phụ tôi?Ðoàn Chính Thuần tỏ vẻ đau khổ vô cùng, ngập ngừng nói:- Uyển... Uyển con ơi! Ta... nghĩ mà thẹn với sư phụ và con lắm!Mộc Uyển Thanh nói:- Sao vậy ông? Tôi coi ông là người rất hoà nhã, rất tử tế mà!Ðoàn Chính Thuần hỏi:- Sư phụ con không nói tên cho con biết ư?Mộc Uyển Thanh đáp:- Người chỉ biểu là “Vô danh khách”, còn tên chi họ gì tôi cũng không biết.Ðoàn Chính Thuần hỏi:- Bấy lâu nay sư phụ con ở đâu? Tình trạng thế nào?Mộc Uyển Thanh đáp:- Tôi ở với sư phụ mé sau một trái núi cao chót vót, không ai biết tới. Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn thấy người ở đó.Ðoàn Chính Thuần hỏi:- Ba má con là ai? Có thấy sư phụ nói tới không?Mộc Uyển Thanh đáp:-Sư phụ tôi chỉ biểu tôi là một đứa côi cút, ba má bỏ rơi, người thấy ở bên đường, nhặt về nuôi cho đến lúc khôn lớn.Ðoàn Chính Thuần hỏi:- Thế con có giận ba má con không?Mộc Uyển Thanh quay đi không đáp, đưa ngón tay út lên miệng nhấm nhấm. Cử chỉ ngây thơ này khiến Ðoàn Chính Thuần trông thấy luống những đau lòng, nước mắt chảy quanh, tuôn rơi xuống má hai giọt. Mộc Uyển Thanh rất lấy làm kỳ hỏi:- Sao ông lại khóc?Ðoàn Chính Thuần quay ra đằng sau, lau ráo nước mắt rồi gượng cười đáp:- Ta khóc đâu? Hôm nay uống nhiều rượu quá, rượu bốc hơi lên đấy chứ!Mộc Uyển Thanh cãi:- Rõ ràng tôi trông thấy ông khóc mà! Chỉ có đàn bà con gái mới khóc chứ! Ðàn ông như ông cũng biết khóc nhỉ! Tôi chưa từng thấy đàn ông khóc bao giờ, trừ phi là con nít.Ðoàn Chính Thuần thấy Mộc Uyển Thanh ngây ngô, không hiểu việc đời lại càng xót dạ nói:- Uyển con ơi! Ta sẽ đối đãi với con hết lòng từ ái để bù lại những điều lầm lỗi trước. Con muốn điều chi, cứ nói cho ta nghe, ta sẽ ráng làm cho con được vừa lòng.Từ lúc bắn Ðoàn phu nhân, Mộc Uyển Thanh lo lắng vô cùng, giờ nghe Ðoàn Chính Thuần ôn tồn nói vậy, nàng mừng quýnh hỏi:- Tôi vừa phóng ám tiến, định sát hại phu nhân mà ông không thù ư?Ðoàn Chính Thuần đáp:- Ta cũng nghĩ như con: “Ơn thầy đã nặng, lời thầy dám sai”. Những chuyện xích mích giữa đám người trên không can gì đến con. Ta không giận con đâu, có điều từ đây sắp tới con đừng vô lễ với phu nhân nữa nhé!.Mộc Uyển Thanh hỏi:- Thế nhưng rồi sư phụ hỏi đến biết nói làm sao?Ðoàn Chính Thuần nói:- Con dẫn ta về ra mắt sư phụ, để ta giải thích giùm con
data-ad-slot="8346126209">