Thiên Long Bát Bộ

Chương 15: Phép Lăng Ba Vi Bộ Kỳ Tuyệt




Ðoàn Dự nói:- Tôi ưng thuận như vậy nhưng xin nhắc lại: nếu ông muốn thu tôi làm đồ đệ, phải lần lượ t hạ hết được các vị sư phụ tôi để tỏ rõ võ công ông giỏi hơn tất cả, vì có thế tôi mới thờ ông làm thầy được.Nam Hải Ngạc Thần đáp:- Ðược lắm! Mi toàn nói chuyện vẩn vơ. Tha hồ cho mi muốn xoay cách nào thì xoay cũng không lại được ta đâu.Ðoàn Dự trỏ phía sau Nam Hải Ngạc Thần mỉm cười nói:- Một trong các vị sư phụ tôi đang đứng sau lưng ông đó.Nam Hải Ngạc Thần tưởng sau lưng mình có người thật quay ngoắt lại.Ðoàn Dự thừa cơ tiến lên một bước, đưa tay thọc vào huyệt “đào đạo” giữa lưng Nam Hải Ngạc Thần.Phép điểm huyệt này tuy không đúng cách thức của con nhà võ nhưng “đào đạo” là một trong các huyệt trọng yếu nhất của con người, Nam Hải Ngạc Thần lại nghe lồng ngực mình đột nhiên dường như bị tắc nghẽn thì ra tay trái Ðoàn Dự đã nắm được sau lưng lão và ngón tay chàng bấm đúng vào giữa huyệt “Y xá”.Nam Hải Ngạc Thần giật mình vội vận nội công chống đỡ nhưng hai huyệt trọng yếu đã bị kiềm chế, đồng thời nội lực dùng vào việc giải phóng hai huyệt đạo này cũng bị kiềm chế luôn. Lão hết sức bình sinh đem nội lực ra phản ứng lại một cái tức thì toàn thân nhũn ra như sứa.Ðoàn Dự chỉ có việc nhấc mình lão cao một chút cho đầu chúc xuống, chân giơ lên rồi hất mạnh một cái là lão phải té nhào. Cái đầu nhẵn thín đập xuống đất đánh “bịch” một tiếng. May mà nền nhà trải đệm nên lão không đến nỗi bị thương. Có điều một tay võ công lừng lẫy tiếng tăm mà nay bị thư sinh Ðoàn Dự đẩy ngã khiến lão thẹn quá hoá giận. Lão liền dùng miếng “Lý ngư đả đình” vụt dậy, giơ tay trái ra chụp xuống Ðoàn Dự.Những người ngồi trong Hoa sảnh đều là tay võ nghệ cao cường không ai ngờ một gã thư sinh yếu ớt như Ðoàn Dự làm cho Nam Hải Ngạc Thần phải một phen điên đảo. Mọi người chưa hết kinh hãi, ngơ ngác về cái té của Nam Hải Ngạc Thần bỗng thấy lão lại hùng hổ giơ tay ra chực nắm lấy Ðoàn Dự.Ðoàn Chính Thuần toan ra tay phản ứng, đã thấy Ðoàn Dự bước trệch sang bên. Bộ pháp của chàng rất là kỳ cục, chỉ bước lờ vờ một cái mà tránh khỏi bàn tay nhanh như chớp của Nam Hải Ngạc Thần, làm cho Ðoàn Chính Thuần buột miệng trầm trồ khen ngợi:- Kỳ tuyệt! Thật là kỳ tuyệt!Nam Hải Ngạc Thần lại đưa bàn tay ra chụp xuống. Ðoàn Dự không chống đỡ chi cả, bước tiến lên hai bước, thế là Nam Hải Ngạc Thần lại vồ hụt.Nam Hải Ngạc Thần đánh hai đòn không trúng vừa ngạc nhiên vừa cáu giận, lại thấy Ðoàn Dự đứng lù lù trước mặt, cách mình không đầy ba thước lão tức quá gầm lên một tiếng đưa cả hai bàn tay ra chụp thẳng vào bụng Ðoàn Dự.Bảo Ðịnh Ðế, Ðoàn Chính Thuần, Dao Ðoan Tiên Tử, Cao Thăng Thái thấy thế đánh vô cùng hiểm ác đều la lên:- Phải cẩn thận đấy!Ðó là miếng “Ðộc long trảo”, một thế võ tuyệt kỹ bí hiểm mà Nam Hải Ngạc Thần khổ công rèn luyện trong mười năm trời với mục đích đánh bại Diệp Nhị Nương để giành giật lấy ngôi thứ hai trong tứ ác về mình. Cũng may mà trong lúc lão điên tiết, mất hết bình tĩnh nên chụp sểnh không thì “con người tương lai của phái Nam Hải” đã vỡ bụng ra rồi.Ðoàn Dự bước sang bên phải một bước rồi lại bước sang bên trái một bước, đoạn lẹ làng chuyển qua phía sau Nam Hải Ngạc Thần, giơ tay lên đập vào cái đầu hói của lão.Nam Hải Ngạc Thần thấy đối phương giơ bàn tay thần xuất quỷ một lên đánh thì chẳng còn hồn vía nào nữa, buột miệng kêu lên: “Mạng ta nguy mất”. Nhưng khi tay chàng đập xuống đến đầu lão, lão cảm thấy tay chàng không có chút nội lực nào cả. Lão đưa tay trái lên đỡ mạnh quá, đánh “roạc” một cái. Mu bàn tay Ðoàn Dự bị năm ngón tay lão cào trúng, rõ năm vết toạc da rướm máu. Chàng vội rụt tay về, đà tay lão hãy còn sức mạnh sướt thẳng xuống làm cho chính cổ lão cũng toạc ra năm vệt chảy máu.Kể ra thì Ðoàn Dự đã tránh xong ba đòn của Nam Hải Ngạc Thần và thế là đã thắng cuộc rồi. Nhưng chàng quên rằng mình chẳng có chút nội công nào, da dĩ máu nóng của tuổi trẻ bốc lên ngùn ngụt nên mới giơ tay đánh xuống đầu lão. Cái đòn vô lực của chàng chẳng những không làm gì được lão mà xuýt nữa còn bị lão túm được tay mình.Chàng đâm ra hoảng sợ chân bước loạng choạng chạy đến núp vào sau lưng phụ thân, mặt cắt không còn hột máu.Dao Ðoan Tiên Tử đưa mắt nguýt chàng, tự nói một mình: “Thằng nhỏ này gớm thật, dám dối cả ta nữa. Bá phụ và gia gia mi đã luyện cho mi những công trình kỳ diệu đến thế mà mi cứ giả vờ như không biết tý gì”.Mộc Uyển Thanh la lên:- Nhạc lão tam! Ngươi đánh ba đòn không hạ được chàng, trái lại ngươi bị té nhào. Còn chờ gì mà ngươi chưa dập đầu nhận chàng làm sư phụ?Nam Hải Ngạc Thần vò đầu bứt tai, thẹn quá, mặt đỏ như gấc chín, ấp úng:- Chưa phải là chuyện ra tay thực sự, chỗ đó bỏ đi không kể.Mộc Uyển Thanh đưa ngón tay lên chọc chọc vào má mình bêu bêu:- Thế mà không biết nhục! Ngươi không lạy chàng nhận làm sư phụ tức là ngươi tự nhận là quân chó đẻ hay sao?Nam Hải Ngạc Thần đáp:- Ta không chịu nhận cả hai thứ.Ðoàn Chính Thuần thấy bộ pháp của con mình ảo diệu dị thường, chính ông không hiểu về bộ pháp này nhưng cũng khẽ bảo con:- Con đừng có động thủ đánh lão, chỉ nhè huyệt đạo mà điểm vào thôi!Ðoàn Dự rỉ tai đáp:- Con cảm thấy kinh hãi lắm rồi, e rằng không làm nổi nữa.Ðoàn Chính Thuần khẽ bảo:- Việc gì mà phải sợ? Ðã có gia gia đây liệu tiếp tay cho.Ðoàn Dự được cha hứa nâng đỡ, mất hết sợ hãi, đường hoàng bước ra nói:- Nam Hải Ngạc Thần! Ngươi đánh ba đòn không hạ nổi ta! Thôi lạy xuống mà nhận làm sư phụ đi!Nam Hải Ngạc Thần hét lên một tiếng rồi đánh ra một chưởng.Ðoàn Dự rón chân một bước qua mé Ðông Bắc, tránh khỏi một cách dễ dàng.Ðiện lực ở tay lão phóng ra làm đổ gãy các kỷ trà.Ðoàn Dự vẫn bình tĩnh, miệng lâm râm đọc chú: “Sơn địa bác, hoả địa tấn, tiến vô vọng, chuyển trung phu, hoả thuỷ kỳ tế, địa hoả minh di, thoái tổn vị, tà quy đại tráng...”.Những đòn Nam Hải Ngạc Thần đánh tới, chàng vẫn điềm nhiên như không thấy, chỉ nhìn nhận phương hướng, theo đúng bộ pháp, khi tiến chếch lên, khi lui thẳng xuống.Nam Hải Ngạc Thần chưởng pháp đánh ra vun vút mỗi lúc một mau, nội lực mỗi lúc một mạnh thêm như vũ bão làm cho bàn ghế bay tứ tung, bình cốc vỡ loảng xoảng.Rút cục vẫn không đánh trúng Ðoàn Dự được phát nào.Chớp mắt đã đánh đến ba mươi mấy đòn.Hai anh em Bảo Ðịnh Ðế Ðoàn Chính Minh và Trấn Nam Vương Ðoàn Chính Thuần nhìn rõ bộ pháp của Ðoàn Dự chỉ hời hợt, không có lấy một chút sức mạnh mà vẫn chưa biết vị cao nhân nào đã truyền thụ cho chàng lối bộ pháp cực kỳ thần diệu này.Phép bước chân theo 64 quẻ của vua Phục Hy đời xưa. Cách tiến thoái không ai có thể lường được. Nếu cứ lấy thực lực mà đấu với Nam Hải Ngạc Thần thì chỉ nửa đòn chàng đã mất mạng với địch thủ rồi.Nhưng Nam Hải Ngạc Thần đánh thế nào cũng mặc, chàng cứ lên lui theo đúng bộ pháp của mình thôi, nên địch dù mạnh đến đâu cũng không tài nào đánh trúng.Hai anh em Bảo Ðịnh Ðế xem Nam HảiNgạc Thần đánh đến 48 đòn, sắc mặt thoáng lộ vẻ lo lắng, nghĩ thầm: “Giả tỷ Nam Hải Ngạc Thần cứ nhắm mắt đánh bừa, đừng nhìn nhận phương hướng Ðoàn Dự né tránh thì sau thế nào cũng có phát trúng”.Nhưng vẫn thấy Nam Hải Ngạc Thần sắc mặt mỗi lúc một vàng nhạt, mắt mở mỗi lúc một to thêm. Ðòn nào cũng nhằm Ðoàn Dự đánh tới.Một bên Ðoàn Dự cứ theo đúng phương pháp bước tiến, bước lui thành ra lão muốn đánh nhanh đến đâu cũng không trúng được.Nếu cuộc đấu cứ như vậy kéo dài mãi thì dù cho Ðoàn Dự có dữ cho khỏi bị tổn thương đã là may rồi còn muốn đánh ngã đối phương thì đừng hòng
data-ad-slot="8346126209">