Thiên Long Bát Bộ

Chương 17: Một Nhân Vật Quái Dị




Chung Vạn Cừu đánh không trúng than thầm: “Thôi chết rồi”. Người y trượt qua Cao Thăng Thái, chỉ sai dịch nửa phân. Kể ra thì võ công Chung Vạn Cừu chưa chắc đã kém Cao Thăng Thái nhưng vì thất cơ một chút thành ra ngực bụng trống trải để bên địch muốn làm gì thì làm. May mà Cao Thăng Thái không thèm hạ thủ.Chung Vạn Cừu vận nội công đứng được xuống đất, đi theo Tần Hồng Miên và Chung phu nhân. Lúc đó hai người đã vượt tường ra ngoài rồi.Cao Thăng Thái đứng thẳng người trên mặt tường, quay ra xá khách, hai tay áo rộng lùng thùng bay phất phới coi rất ung dung.Ông vừa xá vừa nói:- Tôi không thể tiễn chân xa được, xin quý vị miễn thứ.Chung Vạn Cừu đằng hắng một tiếng, suýt nữa tụt quần, y đưa tay ra nắm vội lại được, không thì dơ quá. Bấy giờ y mới biết dây lưng đứt mất rồi. Thì ra lúc đánh sểnh, người y trườn qua phía trên Cao Thăng Thái, đã bị Cao đưa ngón tay lên bấm đứt dây lưng. Ấy là Cao Thăng Thái không muốn tuyệt tình, nếu ông giơ một ngón tay lên chẹn huyệt “Ðan điền” thì Chung Vạn Cừu đã biến thành cái xác không hồn, lăn quay xuống đất.Lại nói đến Hương dược xoa Mộc Uyển Thanh, bàng hoàng vừa ra khỏi phủ Trấn Nam Vương thì gặp Thư Bạch Phụng cùng Chung Vạn Cừu. Hai người cùng lên tiếng gọi nhưng nàng lờ đi không đáp, cứ cắm đầu chạy một mạch. Nàng cũng không biết là mình chạy đi đâu. Ðoái trông dặm rừng bát ngát, không có chỗ nào tạm trú nghỉ chân. Nàng cứ chạy hoài, không biết đã qua bao nhiêu quãng rừng núi hoang vu. Chạy cho đến lúc trời rạng đông thì người nàng mệt nhoài, hai chân bủn rủn, không chịu được nữa, đành phải dừng bước, tựa vào gốc cây than rằng: “Ta chết quách đi cho rồi!”. Trong lòng nàng chứa chất bao nhiêu nỗi oán hờn mà chẳng biết trút lên đầu ai cho phải. Nàng tự hỏi:- Oán Ðoàn lang chăng?- Không được! Chàng có phụ bạc gì ta đâu? Vì chàng là anh em cùng cha khác mẹ với ta, nên nỗi trai duyên lỡ kiếp.- Oán sư phụ ta chăng?- Vô lý người là mẹ ruột ta, mười mấy năm trời phải chịu bao nhiêu nỗi cay đắng để nuôi nấng cho ta trưởng thành. ¥n đức trời biển chưa đền, đâu dám oán hận?- Ðến Trấn Nam Vương Ðoàn Chính Thuần thì lại là phụ thân ta. Dù người đối với mẫu thân ta có điều oán hối nhưng biết đâu bên trong còn bao nhiêu nỗi uẩnkhúc mà mình chưa hiểu? Người đối với ta vẻ mặt ôn hoà, đầy lòng từ ái, hỏi ta muốn điều gì sẽ hết sức làm cho được như nguyện để đền bù mười mấy năm qua đã không săn sóc tới. Thế nhưng cái chí nguyện của ta là đặng kết hôn cùng Ðoàn lang thì người không thể làm được. Mẫu thân ta không được cùng người vui đạo, xướng tuỳ chẳng qua chỉ vì mình Thư Bạch Phụng mà ra nên sai ta giết Thư Bạch Phụng. Nàng suy bụng ta ra bụng người: “giả tỷ ta cùng Ðoàn lang vẹn mối lương duyên, hồ dễ ta chịu để yên cho một người đàn bà thứ hai nào đến tranh cướp hạnh phúc của đời ta? Huống chi bà đã bỏ nhà đi tu thì hẳn trong lòng cũng uất hận phụ thân ghê gớm và bà cũng đau khổ vô cùng rồi. Ta phóng hai mũi tên, làm cho đứa con cưng độc nhất của bà bị trọng thương, thế mà bà không thù oán ta thì bà đâu có phải là người độc ác?”.Nàng nghĩ nhiều lắm, càng nghĩ càng tê tái lòng rồi tự nhủ: “Ta phải quên hẳn Ðoàn Dự, từ đây không nghĩ gì đến chàng nữa”. Nói vậy thì nói chứ đâu phải chuyện dễ dàng? Muốn quên chàng trong giây phút cũng không xong. Mỗi lúc tưởng đến hình ảnh khôi ngô tuấn tú của Ðoàn lang lòng nàng lại đau nhói lên như bị đánh một quyền vào giữa ngực. Sau nàng tìm lời giải thích rồi tự an ủi: “Thôi từ đây ta nhìn nhận chàng là người anh ruột rất thân ái là xong. Trước ta tủi phận mồi côi, không cha không mẹ, nay được đủ cả cha lẫn mẹ lại thêm người anh cả rất tử tế, đời ta đâu đến nỗi cô đơn, vậy mà ta còn mua não chuốc sầu thì thật là một đứa điên rồ”. Khốn nỗi con người đã mắc lưới tình, tơ tình tuy mỏng manh mà càng rút càng chặt. Khi ở trên núi Vô Lượng ròng rã bảy đêm ngày, nàng trông ngóng Ðoàn Dự đã mòn con mắt, phương trời đăm đăm, rễ tình đã ăn sâu vào tâm khảm, không thể nào nhổ lên được nữa.Mộc Uyển Thanh đang nghĩ ngợi liên miên thì vẳng bên tai bì bòm sóng vỗ, ầm ầm nước reo, nàng càng đi vào chỗ tuyệt vọng, chí muốn tự tử đã bắt đầu nẩy nở. Nàng đi về phía có tiếng sóng vỗ nước chảy phát ra, quanh hết một trái núi thì sông Lan Thương mông mênh hiện ra trước mắt. Nàng dừng chân lẩm bẩm: “Ta chỉ nhẩy xuống đây một cái là hết mọi điều phiền não”. Nàng bèn men theo sườn núi xuống tới bờ sông.Mặt trời vừa lên, ánh triều dương chiếu xuống mặt sông rực rỡ như vạn con kim xà đang nhảy múa, cảnh sắc trước mặt cực kỳ tráng lệ. Nghĩ đến chuyện nhảy xuống sông nàng cảm thấy tiêng tiếc không còn được nhìn bức phong tuyệt mỹ của tạo vật. Nàng đang đứng trơ như phỗng, làn sóng tư tưởng nổi lên cuồn cuộn, thì mắt nàng chợt trông thấy một người ngồi trên phiến đá cách đó chừng vài chục trượng. Người này ngồi như pho tượng, không nhúc nhích, mình mặc áo bào màu xanh thẳm lẫn với mầu đá núi. Vì thế mà người đó đã đến ngồi từ bao giờ nàng không hay biết.Mộc Uyển Thanh nhìn hồi lâu, trong bụng kinh nghi tự hỏi: “Dường như là một cái tử thi”. Từng giết người như ngoé nên đối với xác chết, nàng chẳng chút ghê rợn. Tính hiếu kỳ thúc đẩy nàng lại gần xem thì ra một ông già, râu chùng đến giốn, sợi nào cũng đen nhánh, mắt mở thao láo, chăm chú nhìn dòng nước.Mộc Uyển Thanh buột miệng nói: “A không phải xác chết”. Nàng nhìn một lúc nữa, thấy cả con người lão vẫn trơ trơ, mắt vẫn đờ ra như không có hào quang, rõ ràng không phải người sống. Nàng lại tự hỏi: “Hay đúng là xác chết?”. Nhìn lại thấy mắt tử thi dường như có chút tinh thần, sắc mặt còn hơi tươi. Nàng để tay lên mũi không rõ ra người đã tắt thở mà cũng không thấy hơi thở. Nàng lại sờ vào mặt vào cổ, thấy lúc lạnh lúc ấm, để tay lên ngực thấy trái tim như ngừng đập.Mộc Uyển Thanh rất lấy làm kỳ lẩm bẩm: “Con người này thật là quái dị, bảo y là xác chết thì dường như y còn sống, bảo y là người sống thì lại hình như là kẻ chết rồi.Bất thình lình có tiếng người nói:- Ta vẫn sống đây mà.Mộc Uyển Thanh giật mình quay đầu nhìn lại phía sau thì chẳng thấy ai. Bãi sông bát ngát toàn sỏi đá, không có chỗ nào ẩn núp được. Nàng vẫn chăm chú nhìn người kỳ quái đó cho đến lúc có tiếng vọng lên, cũng chẳng thấy y há miệng, nhếch môi. Nàng lớn tiếng hỏi:- Kẻ nào dám cả gan trêu trọc cô nương đó? Mi không sống yên lành được đâu.Nàng vừa nói vừa bước giật lùi lại, quay lưng ra phía dòng sông, đảo mắt nhìn ba mặt bỗng nghe có tiếng đáp:- Thế mà ta vẫn yên lành đấy!Mộc Uyển Thanh càng kinh ngạc vì chẳng thấy bóng một ai, ngoài con người quái dị ngồi đó. Nhưng người này mồm miệng ngậm chặt mà sao vẫn có tiếng người? Nàng quát hỏi:- Ai nói đó?Vẫn có tiếng đáp lại:- Mi nói đó chứ ai?Nàng tức quá, hỏi gay gắt:- Nhưng kẻ nói với ta là người nào?Có tiếng đáp:- Chả có người nào nói với mi hết.Nàng xoay mình rất nhanh mà trông tuyệt không thấy bóng người nào cả thì biết chính là lão mặc áo bào xanh ngồi đó tác quái, liền mạnh dạn tiến lại, vừa lấy tay sờ môi lão vừa hỏi:- Phải chăng ngươi đã nói với ta vừa rồi?Vẫn có tiếng đáp:- Không phải!Mộc Uyển Thanh tay vẫn sờ miệng lão mà chẳng thấy máy môi chi hết, nàng lại hỏi:- Rõ ràng có tiếng đáp lời ta, sao lại bảo không có?Tiếng nói đó đáp:- Ta không phải là người, ta cũng chẳng phải là ta. Trên đời này không có ta nữa.Bấy giờ thì quả Mộc Uyển Thanh sợ lắm, mình sởn gai ốc. Nàng tự nghĩ: “chẳng lẽ ma quỷ trêu mình?”, rồi nàng hỏi:- Mi
data-ad-slot="8346126209">