Thiên Long Bát Bộ

Chương 14: Ðang Ðêm Ðột Nhập Phủ Trấn Nam Vương




Chu Ðan Thần lắc đầu thưa:- Chu Ðan Thần vốn ở miền biên cương hẻo lánh cõi Nam, kiến văn hẹp hòi nên ít biết đến các bậc tiền bối anh hùng nghĩa hiệp tại Trung Nguyên. Tiểu sinh chắc “Vô danh khách” là một bậc cao sĩ, ẩn dật chốn sơn lâm. Chẳng những tiểu sinh không quen biết, cả cái tên Vô danh khách cũng chưa từng nghe thấy ai nói đến.Trong khi đang trò chuyện chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập.Một người còn ở đằng xa đã lên tiếng gọi to:- Tứ đệ ơi! Công tử bình yên đấy chứ?Chu Ðan Thần lớn tiếng đáp:- Thưa đại ca! Công tử hiện ở đây, vẫn mạnh giỏi như thường.Chớp mắt ba người đã vào đến cửa chùa Thanh Hoa, xuống ngựa. Phu Tiêu Ðiếu, Thái Tân Khách, Ðiểm Thương nông lạy phục xuống đất, làm lễ bái kiến Dao Ðoan tiên tử.Mộc Uyển Thanh ở chốn sơn lâm từ thuở nhỏ cho đến khi khôn lớn, thấy mấy người này thi lễ một cách quá ư thành kính, nàng không hiểu nếp tẻ gì, lấy làm bực mình, nghĩ thầm: bọn này võ công đều vào hạng giỏi, làm sao lại cứ thấy người là lạy lục?Dao Ðoan tiên tử thấy ba người có dáng thất thểu, xem ra thì gã nông phu ở núi Ðiểm Thương bị thương ở má, nửa mặt phải buộc bằng miếng vải trắng. Thái Tân Khách thì mình mẩy có nhiều vết máu. Phủ Tiên Ðiếu tay không lúc nào rời cây cần câu nhưng bị gãy mất một nửa.Tiên tử vội hỏi:- Sao vậy? Bên địch mạnh lắm à? Tư Quy bị thương có nặng lắm không?Ðổng Tư Quy nghe tiên tử hỏi tới, mắt giận muốn nảy lửa, kêu to lên rằng:- Tư Quy này kém cỏi, được Vương Phi có lòng thương xót hỏi đến rất lấy làm xấu hổ.Dao Ðoan tiên tử, vẻ mặt buồn thiu hỏi:- Ngươi còn gọi ta bằng Vương Phi nữa sao? Ngươi quên hết rồi ư?Ðổng Tư Quy cúi đầu xuống bẩm:- Vâng! Xin Vương phi tha tội cho! Thì ra y gọi Vương Phi đã quen miệng không tài nào đổi được nữa.Chu Ðan Thần hỏi:- Còn Cao Hầu lão gia sao không thấy về?Phủ Tiêu Ðiếu Lăng Thiên Lý đáp:- Hầu gia còn ở ngoài cổng, người cũng bị thương không tiện xuống ngựa.Dao Ðoan tiên tử khẽ thở dài một tiếng, nét mặt có vẻ sửng sốt hỏi:- Cao Hầu cũng bị thương à? Có... có nặng không?Lăng Thiên Lý đáp:- Cao Hầu đang đánh nhau dữ dội với Nam Hải Ngạc Thần thì Diệp Nhị Nương ập đến sau lưng. Cao Hầu bị giáp công, không thể chống chọi được cả hai mặt, bị Diệp Nhị Nương đánh một chưởng vào sau lưng.Dao Ðoan Tiên Tử ngần ngừ một chút rồi kéo tay Ðoàn Dự bảo:- Ðoàn Dự con! Mẹ con ta ra xem thúc thúc thế nào?Rồi hai mẹ con chạy ra cửa chùa, bốn gã Ngư, Tiều, Canh, Ðộc theo sau. Mộc Uyển Thanh cũng theo ra.Thiện Xiển Hầu Cao Thăng Thái đang nằm phục trên lưng ngựa, áo rách toạc đằng sau, trên lưng còn rành rành in vết bàn tay.Ðoàn Dự rảo bước lại gần hỏi:- Cao thúc thúc! Thúc thúc làm sao thế?Cao Thăng Thái ngửng đầu lên nhìn thấy Dao Ðoan Tiên Tử đứng trước cửa chùa, hấp tấp xuống ngựa thi lễ.Dao Ðoan Tiên Tử vội bảo:- Cao hầu đã bị thương, bất tất phải thủ lễ.Nhưng Cao Thăng Thái đã xuống ngựa rồi, loạng choạng té phục xuống đất nói:- Cao Thăng Thái này kính cẩn vấn an Vương phi, bái chúc Vương Phi vạn phước.Dao Ðoan Tiên Tử giục Ðoàn Dự:- Con đỡ thúc thúc dậy đi!Mộc Uyển Thanh trong lòng nghi hoặc nghĩ thầm: ông họ Cao kia võ công ghê gớm là thế, cầm ngọc địch đánh mấy đòn làm cho Diệp Nhị Nương phải hoảng sợ chạy trốn. Chắc ông ta là tay lừng danh trong phái võ lâm, vậy mà làm sao cũng phải kính cẩn mẫu thân Ðoàn lang đến thế được? Còn gọi bà một điều Vương Phi, hai điều Vương Pphi. Hay chàng là con ông Vua nào chăng? Anh đồ gàn này đáo để thật! Chả thấy chút gì tỏ ra là Vương tôn công tử cả.Bỗng lại thấy tiên tử bảo Cao Thăng Thái:- Cao hầu thế là tận tuỵ quá rồi, mời về thành tĩnh dưỡng!Cao Thăng Thái nói:- Xin vâng mệnh! Ðoạn đứng dậy. Mộc Uyển Thanh thấy Cao Hầu sắc mặt nhợt nhạt mà đứng vẫn ra vẻ con người phong lưu, bình tĩnh thì trong lòng kính phục vô cùng. Lại thấy Cao Thăng Thái nói:- Tứ ác cùng vào nước Ðại Lý ta, tình thế rất là nguy hiểm. Xin Vương Phi hãy tạm trở về Vương phủ ít bữa.Dao Ðoan Tiên Tử thở dài nói:- Ta đã có ý định suốt đời không trở về Vương phủ nữa.Cao Thăng Thái nói:- Nếu Vương Phi không về thì chúng tôi có bổn phận phải ở lại bên ngoài chùa này để phòng vệ cho Vương Phi được an toàn.Rồi quay lại bảo gã Nông núi Ðiểm Thương:- Ðổng Tư Quy ngươi kíp về thành trình Hoàng Thượng cùng Vương gia biết.Ðổng Tư Quy dạ một tiếng rồi nhảy tót lên lưng ngựa, toan đi. Tuy gã bị thương khá nặng nhưng chân tay còn mau lẹ dị thường.Dao Ðoan Tiên Tử nói:- Hãy khoan!Bà cúi đầu ngẫm nghĩ. Mọi người đều chăm chú nhìn thấy nét mặt tiên tử lộ vẻ băn khoăn, tựa hồ có điều gì khó giải quyết. ánh nắng đã xế chiều chiếu vào mặt bà trong sáng như châu ngọc, lộng lẫy như đoá hoa tươi. Tuy bà đã đứng tuổi mà tư dung chẳng khác chi cô gái đương xuân. Hồi lâu bà mới ngửng đầu lên uể oải nói:- Thôi ta cũng đành trở về thành vậy, không lẽ để các ngươi vì một mình ta mà phải ở lại đây chịu đựng sự nguy hiểm ghê gớm.Ðoàn Dự mừng quá nhảy lại ôm lấy đầu mẹ reo lên:- Má tốt quá, có thế mới phải là má con chứ!Ðổng Tư Quy nói:- Tiểu nhân xin về thành báo tin trước.Dứt lời gã gia roi cho ngựa bon bon chạy về phía bắc. Lăng Thiên Lý dắt ba con ngựa lại cho Dao Ðoan Tiên Tử, Ðoàn Dự và Mộc Uyển Thanh cưỡi.Cả đoàn người nhắm phía thành Ðại Lý thẳng tiến. Dao Ðoan Tiên Tử, Ðoàn Dự, Mộc Uyển Thanh và Cao Thăng Thái bốn người cưỡi ngựa còn ba gã Lăng Thiên Lý, Tiêu Ðốc Thành (tức Thái Tân Khách) và Chu Ðan Thần ba người đi bộ theo sau.Ðoàn người mới đi được chừng vài dặm, phía trước đã thấy một tiểu đội quân khinh kỵ chạy đến như bay.Lăng Thiên Lý vẫy tay, nói với người đội trưởng mấy câu.Ðội trưởng ra lệnh cho quân kỵ lập tức xuống ngựa, lạy phục xuống đất.Ðoàn Dự vẫy tay cười bảo chúng:- Các ngươi bất tất phải thủ lễ thái quá.Nguyên đội khinh kỵ này ở trong thành cho ra trước đón Vương phi. Thi lể xong bọn họ lại lên ngựa đi trước mở đường. Vó ngựa rầm rộ bon bon trên đường lớn.Mộc Uyển Thanh trông thấy thanh thế uy nghi đến mức độ này biết ngay Ðoàn Dự tất không phải hạng tầm thường. Nàng đâm ra lo lắng nghĩ thầm: trước ta tưởng chàng là một gã thư sinh phiêu bạt giang hồ, nay xem ra chàng không phải con nhà bình dân. Nếu chàng là giòng họ hoàng thân quốc thích, hoặc con một vị con lớn trong chiều, biết đâu chàng chẳng nhìn mình, một cô gái quê mùa bằng con mắt khinh bạc? Sư phụ ta thường nói rằng: phái nam địa vị càng cao bao nhiêu tâm địa càng đơn bạc bấy nhiêu. Bọn họ lấy vợ thường kén chỗ môn đăng hộ đối. Chà chà! Ðời sao mà lắm chuyện rắc rối quá! Chàng thuỷ chung với ta chẳng nói làm chi, bằng chàng thay lòng đổi dạ, chê ỏng chê eo, ta cứ chém cho mấy nhát, dù chàng ở địa vị nào ta cũng bất chấp. Nghĩ đến đây nàng không thể nhịn được nữa, bắt ngựa chạy sát bên cạnh Ðoàn Dự, hỏi giật giọng:- Lang quân! Chàng là hạng người nào? Phải nói cho thiếp biết ngay! Những lời đôi ta gắn bó trên núi, chàng còn nhớ không?Ðoàn Dự thấy phía trước phía sau đầy cả người ngựa mà nàng đột nhiên nhắc tới việc hôn nhân, làm chàng bẽn lẽn quá phải gượng cười bảo nàng:- Hãy chờ về đến thành Ðại Lý thong thả tôi sẽ bàn với mình.Mộc Uyển Thanh nói:- Nếu chàng phụ thiếp thì
data-ad-slot="8346126209">