Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 88: Đừng quấy rầy hắn




Tuyết rơi trắng xóa, khốn trận chồng lên sát trận, không biết mắt trận ở đâu, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ bị kéo vào hầm băng sâu hun hút.

Trong mắt các tu sĩ, những khó khăn bây giờ chính là ngọn núi cuối cùng cần vượt qua trước khi thành công. Rất khó để lợi dụng Hiệp hội Trận Pháp Sư, trận pháp ảo ảnh trùng điệp, người phía sau muốn theo bước chân của hiệp hội nhưng vừa đạp chân xuống đất, mặt đất đột nhiên bắn ra mấy chục cái nhũ băng.

Bàn Thiên Hạc chủ động bắt chuyện với hội trưởng hiệp hội Trận Pháp Sư: “Nếu đó là thiên tài địa bảo, vậy hai ta chia đều. Nếu là pháp khí thì khi quay về Bàn gia, ta sẽ trả cho các ngươi đủ linh thạch và một khu mỏ.”

Hội trưởng hiệp hội Trận Pháp Sư động lòng, đồng ý dẫn gã qua trận.

Rất nhiều người thấy thế tỏ vẻ khinh thường, chưa đến cuối cùng, không biết bảo vật sẽ rơi vào tay ai đâu.

Khó khăn lắm mới có thể vượt qua vòng ngoài núi tuyết sát khí nặng nề, bên trong không sắp xếp trận pháp nhiều như bên ngoài. Vì Đỗ Thánh Lan chỉ đến trước họ nửa ngày, nên không đủ sức vẽ quá nhiều đại trận.

“Đến rồi!”

Phía trước là tầng tầng lớp lớp mây màu trắng sữa, chúng làm nền thấp đến mức sắp chạm đến đỉnh núi tuyết.

Các tu sĩ chợt phóng thần thức cảm nhận, hình như trên sườn núi có một hơi thở khác, nó vừa yếu ớt vừa như hoà tan vào vạn vật.

Trong lúc bọn họ định cẩn thận quan sát thêm, thì có một bóng người từ từ hiện lên trên trên đỉnh núi tuyết. Người đó mới tạo thành pháp thân, khuôn mặt từ bi tựa như Đức Phật đang bay lên trời.

“Đó là…” Có người nheo mắt, cảm thấy bóng người này rất quen.

Khuôn mặt đờ đẫn của lâu chủ Thiên Cơ Lâu thay đổi, ông ta lập tức định chạy đi nhưng đã quá muộn. Áng mây đã hoàn tất, bầu trời rực sáng, toàn bộ mây mù trên núi tuyết tan biến, kiếp quang ngợp trời bao phủ cả một vùng địa cực.

“Chạy!”

Càng ngày càng có nhiều người phản ứng, thế nhưng ngay khi họ định báo tin cho đồng đội thì giọng nói bỗng nhiên trở nên mềm mại: “Mau ~ chạy ~ đi..”

Chưa kịp nói xong, hắn ta đã quỳ xuống.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là: Đỗ Thánh Lan lại hiển thánh rồi! Cho đến khi trên bầu trời vang lên tiếng đùng đùng trầm đục, họ mới nhận ra cảnh này giống độ kiếp hơn. Có người không tin, tuy nhiên hắn ta vừa ngẩng đầu nhìn lập tức nổi da gà.

Làm gì có ai độ kiếp mà có mây màu trắng sữa, hơn nữa còn không thấy sấm chớp.

Một lúc lâu sau, Bàn Thiên Hạc mới nói: “Chẳng phải thằng nhóc này đã phi thăng rồi à?”

Vì sao vẫn còn độ kiếp?

Đỗ Thánh Lan hấp thu năng lượng vô cùng tinh khiết trong đốm sáng, một phần năng lượng không thể tiêu hao tản ra ngoài, hắn ngơ ngẩn phải cắn đầu lưỡi mới giữ được tỉnh táo, thế nhưng ngay sau đó lại nhận ra hơn một ngàn hơi thở hỗn loạn.

Hắn nhìn xuống dưới, vẻ mặt kinh ngạc.

Đám đông chen chúc nhốn nháo, trong đó có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Đỗ Thánh Lan còn chưa kịp suy nghĩ thì lôi kiếp đã lặng lẽ ập đến. Đây là tia sét dịu dàng nhất mà Đỗ Thánh Lan từng độ, cũng là tia sét đáng sợ nhất. Ngoài tiếng nổ ban đầu thì không còn động tĩnh nào nữa, không có sấm sét kinh thiên động địa, không có va chạm tóe lửa, ánh sáng êm dịu ùn ùn kéo đến, hắn đứng ở nơi sáng nhất.

Sấm sét như ngàn vạn cây kim đâm vào da, chậm rãi cắt da cắt thịt.

Hắn từng dùng cực hình như nước chảy đá mòn này với Triệu Trường Ninh, không ngờ nhanh như vậy đã tới lượt hắn.

Không chỉ Đỗ Thánh Lan mà các tu sĩ bên dưới cũng vô cùng đau đớn.

Môi Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ run rẩy nói: “Lôi kiếp, có độc.”

Làm gì có lôi kiếp chính thống nào như thế?

Ban đầu Đỗ Thánh Lan thử loại bỏ thứ sức mạnh kia, sau đó khi phát hiện có thể trung hoà nó thì hắn thì bèn sử dụng đạo tắc tân sinh và huỷ diệt, chậm rãi hoà tan lôi kiếp.

Sau khi sức mạnh ăn mòn cơ thể yếu dần rồi biến mất, Đỗ Thánh Lan an toàn vượt qua lượt thiên kiếp đầu tiên.

Đỗ Thánh Lan hơi ngửa mặt lên trời, bất ngờ tiến vào cảnh giới thiên lôi hợp nhất, thậm chí còn cộng hưởng với kiếp quang. Hắn giơ một tay: “Có bệnh, phải trị…”

Các tu sĩ lần lượt quỳ xuống, hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ điên cuồng. Một số tu sĩ ý chí yếu nằm sấp xuống đất, cơ thể vặn vẹo vì bị sự sung sướng kích thích. Một số lão tổ sĩ diện thấy thế, giữa quỳ và nằm sấp thì lựa chọn trạng thái thứ ba: Nằm ngửa.

Mặt tuyết lạnh lẽo kết hợp với sự cuồng dại, khiến cơ thể họ vặn vẹo thành kiểu không thể miêu tả.

“Đỗ Thánh Lan…” Không biết là ai khàn giọng la lên: “Ngươi tỉnh táo lại đi.”

Cho dù có nhiều thành kiến với Đỗ Thánh Lan, thế nhưng ai cũng biết hắn không phải là người điên, sẽ không tự nhiên nói ra bốn chữ ma quỷ như thế.

Đỗ Thánh Lan cố giữ vững lý trí, lần này hắn chỉ nói một chữ đã kịp dừng lại.

Bên dưới kiếp quang, mỗi một phút một giây các tu sĩ đều sung sướng muốn chết. Bây giờ đỡ hơn một chút, có người liều mạng bò ra ngoài: “Không có bệnh, ta không có bệnh…”

Gương mặt Đỗ Thánh Lan trở nên từ bi như lúc đầu, hắn đắm chìm trong trạng thái ngây dại, lệ khí chiếm chủ đạo.

Hắn chỉ muốn độ kiếp một mình, sao lại khó như vậy?

“Không có bệnh…” Hắn giơ tay lên như thánh nhân, lạnh lùng nói: “Cũng phải trị.”

“A!” Tu sĩ kia duỗi thẳng ngón chân, khoé mắt còn đọng lại một giọt nước trong suốt. Hắn ta sẽ không bao giờ đến nơi đông người nữa!

Khi tia lôi kiếp thứ hai giáng xuống, cuối cùng cũng có động tĩnh. Nó không chỉ nổ ầm trời mà còn khiến kiếp quang càng thêm mãnh liệt.

Hầm ngầm.

Cửu Nô đào một đường hầm, hỏi Cố Nhai Mộc: “Ngươi còn thừa vải chắn sáng không?”

Sao phía trên gào khóc thảm thiết thế nhỉ? Nàng phải lên xem mới được.

Cố Nhai Mộc nhíu mày: “Hết rồi.”

Cố Nhai Mộc ước gì có thể khâu hết mấy cái mồm bên ngoài, tiếng rên la liên tục át cả tiếng sấm, y hoàn toàn không đoán được tình hình độ kiếp bây giờ của Đỗ Thánh Lan.

Ở vùng núi tuyết cực địa, đầu óc các tu sĩ trống rỗng, linh hồn bay thẳng lên thiên đường.



Tiểu thế giới.

Dĩ nhiên có tu sĩ không chống lại được mê hoặc mà bước vào tiểu thế giới, thế nhưng hầu hết những kẻ đó đều hành vi không ra gì. Còn có cả tu sĩ đến kiểm tra tình hình, họ muốn biết cuối cùng cơ duyên sẽ rơi vào tay ai.

Nơi mở cửa tiểu thế giới ở gần Hợp Hoan Tông, người ta đã đến tận cửa gây hấn, dĩ nhiên tu sĩ Hợp Hoan Tông phải đến xem, hơn nữa họ muốn ghi lại là tu sĩ nào nhận được ân đức của Phạn Môn, sau này sẽ đòi nợ từng tên một.

Một đệ tử Phạn Môn nhìn mấy nữ tu thanh tú, đê tiện nói: “Song tu với ta đi, nếu vui có khi ta sẽ nói cho các ngươi biết cơ duyên đang nằm ở đâu.”

Hợp Hoan Tông không quá yếu, chẳng qua họ bị mấy thế lực lớn chèn ép nên mới phải rời tông. Bây giờ chỉ có hai tên tiên nhân trông coi bên ngoài tiểu thế giới, nên họ cũng không ngại đánh một trận.

Từ sau khi đánh hội đồng Mặc gia, lính đánh thuê của Nhân Nghĩa Đường cũng tạm trú ở Hợp Hoan Tông. Nghe thấy người kia nói vậy, họ cũng đanh mặt, có người còn rút sẵn đao.

Tình hình đang căng thẳng thì đột nhiên tiểu thế giới có động tĩnh.

“Có người ra rồi.”

Mọi ánh mắt đều tập trung ở cửa ra.

Con rối đi theo bảo vệ một tu sĩ nhận được cơ duyên ra ngoài, còn chưa thấy mặt mà họ đã nghe thấy một tràng cười dài. Chờ vị tu sĩ ấy đến gần, tất cả nhìn thấy một gương mặt nhăn nheo.

Một vị nữ tu của Hợp Hoan Tông dụi mắt, tò mò hỏi: “Cụ ơi, cụ bao nhiêu tuổi rồi?”

Lão giả 70 tuổi mừng đến chảy nước mắt: “Có 73 à, lão phu 70 tuổi mới lên kim đan nên hơi già.”

Nữ tu cười mỉa: “Cụ khiêm tốn quá.”

Sắc mặt hai đệ tử Phạn Môn rất xấu xí, lúc trước có rất nhiều tu sĩ vớ va vớ vẩn đi vào tiểu thế giới nhưng bọn chúng không hề để tâm, mà chỉ cho rằng là mấy người của thế lực lớn sĩ diện đóng giả. Bây giờ nhìn lại thì hình như không phải vậy.

“Vu sư huynh.” Đệ tử Phạn Môn truyền âm: “Sáng nay sư tôn phái người đến báo tin…”

“Ta biết.” Vu sư huynh cắt lời hắn, nhìn về phía lão giả, sắc mặt nghiêm túc: “Hễ là người nhận được cơ duyên phải báo cáo thân phận thật.”

“Thân phận thật cái gì?” Lão đầu vốn đang kích động thở hổn hển nói: “Lão phu là Hoàng Cửu Ngưu của Đà La Môn, chẳng lẽ còn là giả sao?”

Lão đầu nói xong thì nhìn chằm chằm tiên nhân thượng giới: “Chẳng lẽ các ngươi quỵt nợ, đùa giỡn người khác à?”

Hoàng Cửu Ngưu không sợ bọn họ, lão đột phá thất bại chỉ còn lại ba năm tuổi thọ, không đột phá được sớm muộn gì cũng chết. Lão quay lại nói: “Các vị đều nhìn thấy ta lấy được cơ duyên.”

Nữ tử Hợp Hoan Tông cười duyên dáng: “Ngài yên tâm, bọn ta đều là nhân chứng.”

Vừa dứt lời, con rối lại đưa một người lôi thôi lếch thếch ra ngoài, đệ tử Phạn Môn tự mình đến kiểm tra mới chắc chắn rằng người này không đóng giả. Hắn không tin thử kiểm tra cốt linh, 231 tuổi, hoá thần kỳ.

“…..”

Nữ tu vừa rồi nói chuyện với mọi người cũng cảm thấy có mờ ám: “Ai vào tiểu thế giới là cũng có thể nhận được cơ duyên hả?”

Đối phương vừa nhận được chỗ tốt nên không giận, ông ta ngậm cọng cỏ mà nói: “Một đám lưu manh đánh lộn, ta sống lâu rồi nên có nhiều mánh khóe.”

Lúc bước vào ông ta cũng sợ lắm, trình độ người này còn cao hơn người kia. Nhưng những người thực lực mạnh lại bị mấy con kiến như bọn họ bắt tay gi.ết chết.

Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau, nét mặt tràn đầy khiếp sợ.

Trong bầu không khí ngột ngạt, xa xa truyền đến một giọng nói, tuy đã cố gắng hạ thấp âm lượng nhưng tu sĩ ai mà không tai thính mắt tinh chứ.

“Tam Ngưu à, ngươi dẫn anh em Đà La Môn qua đây đi.” Lão giả nhận được cơ duyên lúc trước đang dùng bùa đưa tin liên lạc với người trong tông môn: “Ta nói các ngươi nghe nè, chỉ cần là con người đều có thể lấy được cơ duyên này…”

Hai mắt đệ tử Phạn Môn tối sầm, chắc chắn bên trong đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi. Mấy con rối này chỉ biết thi hành mệnh lệnh một cách máy móc, nên bọn họ phải tự mình đi vào.

“Đừng nói là giết người diệt khẩu đấy nhé?” Nữ tu Hợp Hoan Tông cười tủm tỉm nói.

Nàng vừa thông báo người quen qua đây xem kịch hay, tin tức một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng không chỉ có vài người đến xem.

Đương nhiên Hợp Hoan Tông cũng thông báo cho Đỗ Thánh Lan nhưng hắn còn đang lơ lửng trên trời độ kiếp, chưa nhận được tin.

“Đã có bệnh thì phải trị.”

Đỗ Thánh Lan không nhớ mình đã độ bao kiêu lượt thiên kiếp, mây trên trời hóa thành nhiều đóa hoa sen đẹp không tả xiết. Người trên mặt đất đã la khàn cả giọng nhưng trên bầu trời vẫn đang hội tụ ánh sáng, rõ ràng sẽ có lôi kiếp khác đánh xuống.

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ ỷ mình có nhiều bảo vật, lúc tử sĩ giúp gã cản sáng thì liều mạng đào một cái hang, sau đó sai hai tử sĩ chặn cửa hang không cho ánh sáng lọt vào.

“Mười vạn linh thạch.” Bàn Thiên Hạc đỏ mặt tía tai: “Ta mua cái hầm của ngươi.”

“Ta trả mười lăm vạn linh thạch cộng thêm một cây thần thương.”

“Hai mươi vạn linh thạch, đừng hòng cướp của ông đây!”

Bóng râm làm cho cơ thể mệt mỏi dần hồi phục, mắt hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ ầng ậc nước, sống lại rồi.

Gã biết người trên mặt đất muốn chui xuống lòng đất đến mức nào, nên lệnh cho tử sĩ đưa lâu chủ Thiên Cơ Lâu vào trong hang.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu cảm động: “Cảm ơn…”

Chưa dứt lời, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ đưa cho nàng một con dao găm: “Ta mệt quá, ngươi đào đường hầm tiếp đi, chúng ta thay phiên nhau đào ra ngoài.”

“…..”

Kiếp nạn thật sự không phải độ kiếp mà là khi kết thúc độ kiếp. Không ai muốn chờ đến khi kiếp quang biến mất, mọi người tuyệt vọng nhìn nhau.

Hai người lặng lẽ thay phiên đào hang, sau khi đào được một đoạn thì chợt cảm thấy càng ngày càng nhẹ nhàng, dường như lá chắn đã mỏng đi. Hai người ra sức đào, khi tảng đất cuối cùng sụp xuống, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ bất chợt đối diện với một đôi mắt đỏ như máu.

Họ đào nhầm vô chuồng chó hả?

Như biết hội trưởng đang nghĩ gì, bóng ma đáng sợ đến gần. Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ cuống quýt xin lỗi, sau đó nhanh chóng đổi hướng đào.

Sau một nén nhang, gã đào vào hầm của Cửu Nô.

Hội trưởng nhăn nhó, sao ở đâu cũng có người Minh Đô hết vậy?

Gã nhanh chóng quay đầu, muốn rời khỏi vùng núi tuyết cực địa này chỉ có một con đường duy nhất nhưng người Minh Đô cứ chọn đào hầm dọc con đường này. Hội trưởng vừa chửi thầm xui xẻo vừa đổi hướng đào.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không thèm phí lời với gã, lần nào gã cũng đào vào mấy chỗ đất mỏng, kiểu gì chẳng đào nhầm vào hầm người khác?

Không ngoài dự đoán, hội trưởng lại đào vào hầm của người ta.

“Tôm tít hả?”

Tôm tít bình tĩnh giơ nắm đấm, đấm một phát với tốc độ nhanh nhất, luồng khí bay đến khiến cơ thể lắc lư. Lâu chủ Thiên Cơ Lâu dựa sát vách đường hầm, bình tĩnh nhìn hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ bắn ra ngoài.

Hội trưởng hoàn toàn có thể chặn được phát đấm này, thế nhưng lúc trước gã vừa bị kiếp quang chiếu khắp người, giờ tay chân còn đang mềm nhũn. Cộng thêm một đấm này, dù không nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ muốn gã lùi lại, vì trong đường hầm dư chấn đã giảm bớt bảy phần.

Trên mặt đất, Đỗ Thánh Lan cảm thấy không phải mình đang đấu tranh với lôi kiếp mà đang bị đốm sáng kia tiêu hoá. Thứ sức mạnh ấy không ngừng quấn lấy hắn, có tác dụng chữa trị và huỷ diệt. Máu màu xanh bạc từ đầu ngón tay nhỏ xuống đất trở thành màu sắc nổi bật nhất trên bầu trời.

Tay trái hắn nâng hoa sen, mùi thơm đặc biệt bay theo gió, mặt trời soi sáng ánh sao, thánh nhân tĩnh lặng.

Đợi đến khi dị tượng xuất hiện thì Đỗ Thánh Lan cũng… ngậm miệng, ma âm tàn phá mọi người biến mất.

Bông tuyết bay lả tả, linh khí hoá mưa chứng tỏ hắn thành công bước vào cảnh giới độ kiếp kỳ.

Vô số ánh mắt oán hận và bàng hoàng tập trung lên người Đỗ Thánh Lan. Hắn bĩu môi, mình mới là người bị hại. Đang yên đang lành độ kiếp, tự nhiên một đám người chạy tới nằm xuống đất, dáng vẻ như đi đòi nợ. Nếu làm điều này trước mặt quan phủ sẽ bị coi như ăn vạ.

Ánh sáng trắng biến mất, Bàn Thiên Hạc là người đầu tiên đứng dậy, hắn tức giận quát: “Ngươi dám lừa gạt mọi người, nói rằng mình đã thành tiên.”

Đỗ Thánh Lan thờ ơ đáp: “Nói thật thì ta cũng chẳng hiểu vì sao có người tin chuyện này.”

Tiên nhân 21 tuổi, thế mà họ cũng dám nghĩ.

Một cơn gió mạnh lướt qua, nhìn bóng người đột nhiên tấn công, tu sĩ dưới mặt đất đang định giơ tay lên phản kháng thì Đỗ Thánh Lan nhẹ nhàng tránh né bọn họ, sau đó đạp lên eo của tông chủ Ngự Thú Tông bắc vực, rồi giơ tay tóm lấy hai con yêu thú.

“Các hạ tức giận đến mức nào mà phải lấy yêu thú để trút giận thế?’

Hắn mà chậm thêm chút nữa thì hai con yêu thú này sẽ chết oan uổng.

Ngự Thú Tông bắc vực nổi tiếng tàn nhẫn, vốn chúng nó được mang ra ngoài để thăm dò cảnh giới của Đỗ Thánh Lan, kết quả xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn yêu thú bị ngược đãi và tông chủ Ngự Thú Tông có thù cũ, Đỗ Thánh Lan vốn định một kiếm kết liễu đối phương, tuy nhiên nhìn gã áo quần rách rưới, vẻ mặt căm phẫn, biết rõ không địch lại còn muốn xông lên liều mạng, Đỗ Thánh Lan không khỏi buồn bực.

Không biết là ai lên tiếng: “Cái này thì phải hỏi yêu thú của hắn.”

Đỗ Thánh Lan nghĩ đến tia sáng kỳ dị rồi, sau đó nhìn sang tông chủ Ngự Thú Tông bắc vực đang điên điên khùng khùng, lập tức hiểu ra.

Chỉ có thể nói là tự tạo nghiệt, trên đường đến đây gã vẫn không quên đánh yêu thú, khiến cho nó cũng bị nhét vào phạm vi chữa trị.

“Ta giết ngươi!”

Tiếng gầm gừ chấn động bầu trời.

Đỗ Thánh Lan lao lên túm áo tông chủ Ngự Thú Tông rồi ném mạnh xuống đất, mặt băng lập tức nứt một đường. Nhìn thấy mấy dấu móng tay bất thường trên người gã, Đỗ Thánh Lan cười khẩy: “Có chuyện gì nghiêm trọng đâu, bình thường sao không thấy tông môn các ngươi sĩ diện như vậy.”

Hắn từng đồng ý với tông chủ Ngự Thú Tông nam vực, rằng nếu có cơ hội, hắn sẽ giúp đỡ huỷ diệt Ngự Thú Tông bắc vực.

Bây giờ cơ hội đã tới.

Đại thừa kỳ sao có thể là đối thủ của độ kiếp kỳ, cho dù là đại thừa hậu kỳ cũng không địch lại. Sức mạnh chênh lệch khiến tông chủ Ngự Thú Tông hoàn hồn, xúi giục tu sĩ xung quanh: “Chư vị, chúng ta hợp sức trừ khử tai hoạ của Tu Chân Giới!”

Có người thật sự rục rịch, chứng đạo thành tiên là giả, chỉ cần bọn họ đoàn kết thì sẽ có cơ hội giết chết hắn.

Vải chắn sáng bị vén lên, một con tôm tít chui lên hoá thành hình người.

Ánh mắt nó vừa lướt qua, những người kiêu căng phách lối lập tức xìu hơn phân nửa. Ngay sau đó Cửu Nô cũng đột nhiên xuất hiện, nàng cụp mắt không thèm nhìn ai, thế nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy nguy hiểm một cách khó hiểu.

Đỗ Thánh Lan bước tới một bước, tông chủ Ngự Thú Tông sẽ lùi lại hai bước.

“Ta cho ngươi một cơ hội.”

Đỗ Thánh Lan mỉm cười nhìn yêu thú bên cạnh: “Hay là để chúng nó chọn đi, sống hay chết?”

Trong lòng yêu thú rất hận tông chủ Ngự Thú Tông nhưng quanh năm bị dạy dỗ theo kiểu đánh một gậy, cho một quả táo khiến chúng nó không dám lên tiếng quyết định.

Đỗ Thánh Lan khẽ nói: “Vậy thì phế đi.”

Hai bóng người đánh nhau túi bụi, thực lực chênh lệch nửa cảnh giới. Cho dù bây giờ tông chủ Ngự Thú Tông sử dụng mọi vốn liếng, tuy nhìn có vẻ không phân cao thấp nhưng kết quả sẽ không nằm ngoài dự đoán.

Không ai quan tâm kết quả của trận đấu đã được định trước này, Cố Nhai Mộc lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay dừng ở đây.” Trước khi có người dị nghị, y nói: “Ta tin, không ai muốn nhìn thấy trên thị trường bán lưu ảnh thạch.”

Rốt cuộc không ai biết có lưu ảnh thạch nào quay lại cảnh tượng lúc nãy hay không, cũng không ai dám đánh cược.

Một tiếng hét thảm vang lên trên bầu trời, bông tuyết và tuyết đọng bị chấn động rung lên.

Đan điền của tông chủ Ngự Thú Tông bị đâm thủng, Đỗ Thánh Lan thu kiếm đi tới.

Không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, đám tu sĩ hưng phấn mà đến, run chân mà đi.

Đỗ Thánh Lan thật sự tò mò hỏi: “Rốt cuộc vì sao các ngươi lại đến đây?”

Bọn họ đi còn nhanh hơn lúc nãy, cũng không thể nói là bọn họ đến vì bảo vật được. Gió lạnh phả vào mặt, nước mắt sinh lý kết thành băng, nhìn mà xót xa trong lòng.

Đỗ Thánh Lan nói ‘chả hiểu gì cả’, cảm thấy đầu óc mấy người này nên được chữa trị mới phải.

“À, ta mới nhìn thấy lâu chủ Thiên Cơ Lâu…”

Cố Nhai Mộc: “Đang đào hầm trốn thoát với hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ.”

Đỗ Thánh Lan im lặng một lúc: “Còn một việc nữa, không biết có phải ảo giác hay không mà lúc độ lượt thiên kiếp cuối cùng, hình như có một người đáng ngờ đến gần khu vực độ kiếp.”

Tình hình vừa rồi quá hỗn loạn, hắn cũng không hoàn toàn tỉnh táo nên không thể chắc chắn mình không nhìn lầm.

Ánh mắt Cố Nhai Mộc sâu thẳm, cuối cùng hoá thành một tiếng cười khinh bỉ: “Một con chuột nhắt thôi.”



Núi non trùng điệp, trong một sơn trang vắng vẻ giữa thiên nhiên.

“Lấy được rồi.”

Nam tử nói chuyện cung kính trong vô thức, hắn không nhìn nữ tử kia với ánh mắt dục vọng mà là thần phục.

Theo như lời của đại trưởng lão Bùi gia, điểm đáng sợ nhất của Bùi Lưu Diễm chính là có thể điều khiển tinh thần của người khác. Nghe nam tử nói xong, gương mặt lạnh lùng kia hiện lên ý cười hiếm thấy.

Có máu của Đỗ Thánh Lan thì sẽ có thể thực hiện chú sát với Cửu Nô.

Nàng nhìn về phía tên kia: “Ngươi chắc chắn bao nhiêu phần trăm chú sát thành công?”

Nam tử có thể chứng đạo nhờ chú thuật, chứng tỏ trình độ chú thuật rất cao nhưng gã vẫn không dám hứa mà chỉ nói: “Nguyền rủa chỉ chiếm một phần, một phần khác là ngươi.”

Lúc thực hiện chú sát thì Bùi Lưu Diễm phải cùng lúc độ tâm ma kiếp, sự giằng co ở hai không gian khác nhau chưa chắc có thể xác định ai thắng, ai thua.

Bùi Lưu Diễm nhìn phong cảnh xa xa: “Thực lực tâm ma thấp hơn ta, chắc chắn hai ta sẽ phối hợp thành công.”

Nếu không phải bị nhốt ở cấm địa Bùi gia hai mươi năm, với tư chất này, nàng ta đã sớm phi thăng.

Nam tử chỉ là một tinh quân vô hình trên thượng giới, gã bị Bùi Lưu Diễm khống chế không chỉ vì bị mị cốt trời sinh mê hoặc mà còn là vì hiểu rõ tiềm lực của Bùi Lưu Diễm. Giả sử nàng ta có thể phi thăng, thực lực nhất định bất phàm.

Sau này gã cũng sẽ có thêm một chỗ dựa ở thượng giới.

“Giờ Tuất ngày mai chính là thời khắc thích hợp nhất.” Nam tử dùng chân khí cô đọng giọt máu của Đỗ Thánh Lan lúc độ kiếp, bảo đảm không bị hao tổn.



Rời khỏi vùng núi tuyết cực địa, Đỗ Thánh Lan phát hiện ấn ký đưa tin bị kích hoạt nên lập tức liên hệ với Hợp Hoan Tông.

Hắn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, không ngờ bên kia lại truyền đến một giọng nói lanh lợi: “Mau đến tiểu thế giới, có trò hay để xem.”

m Khuyển đã trở về Minh Đô, Cửu Nô cũng chuẩn bị quay về, những tiếng rên dơ bẩn lúc trước làm nàng đau cả tai.

Cố Nhai Mộc đang định hoá rồng đưa Đỗ Thánh Lan đi, thế nhưng hắn lại lắc đầu: “Ta muốn thử thuấn di.”

Hắn đã muốn trải nghiệm cảm giác dùng tay xé không gian từ lâu rồi.

Ngón tay khẽ gập lại, không gian xuất hiện một cái khe. Đỗ Thánh Lan quay đầu, Cố Nhai Mộc mỉm cười nói: “Rất thành công.”

Hai người biến mất tại chỗ, một lát sau sóng vai xuất hiện ở bên ngoài tiểu thế giới.

Lần đầu tiên sử dụng thuấn di, Đỗ Thánh Lan không quen lắm nên chậm trễ chút thời gian, vừa xuất hiện đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người, trong đó còn có cả hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ.

“Ngươi…”

“Trùng hợp quá, ngươi cũng tới đây.” Hội trưởng bình tĩnh giả vờ đây là lần gặp mặt đầu tiên trong ngày hôm nay.

Đỗ Thánh Lan đảo mắt phát hiện những tu sĩ đứng xem mình độ kiếp lúc nãy, đều có mặt ở chỗ này.

Đại trưởng lão Bùi gia đứng ở trước mặt, hùng hồn nói: “Lão phu muốn xem tên vô liêm sỉ nào đi tranh giành cơ duyên.”

“Đúng vậy.” Bàn Thiên Hạc vuốt chòm râu mới mọc, nghiêm túc nói: “Làm gì có chuyện tu sĩ chúng ta vì chút cơ duyên mà vứt bỏ cả tôn nghiêm của bản thân.”

Bọn họ cố ý tới đây là vì muốn thể hiện với người đời rằng mình không vào tiểu thế giới, gây dựng danh tiếng tốt.

Đỗ Thánh Lan không vạch trần dáng vẻ đạo mạo của đám người kia mà đi tới bên cạnh các tu sĩ Hợp Hoan Tông, ánh mắt lạnh lùng: “Ai lấy được cơ duyên?”

Ngón tay thuôn dài chỉ về một người nào đó đứng ở đằng xa.

Đỗ Thánh Lan nhìn theo, khuôn mặt vốn sôi sục sát ý đột nhiên sửng sốt: “Cụ ơi, cụ bao nhiêu tuổi rồi?”

“73.” Nữ tử nói nhỏ: “Ta đã hỏi rồi.”

Đỗ Thánh Lan nhìn sang người bên cạnh, nữ tu khẽ ho một tiếng: “231 tuổi, hoá thần.”

Lúc đang nói chuyện thì có người bước ra.

Lần này con rối hộ tống đối tượng khá mạnh, là một con yêu thú. Con thằn lằn này có giá trị vũ lực cao, chỉ số thông minh bình thường, vì có ba cái lưỡi quái dị nên nói năng không lưu loát.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều vừa chạy đến, cũng nghĩ rằng mình có thể làm được.

Rất nhiều người không đi là vì biết thực lực không đủ, đi vào tiểu thế giới không bị hạn chế cảnh giới có lẽ sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn, không ngờ lại chẳng có ai trong số các thế lực lớn tham gia.

“Ngươi nhìn gia chủ Bàn gia kìa, người ta kẹt ở độ kiếp kỳ lâu như thế, thà rằng không phi thăng chứ không muốn nhận lợi ích từ Phạn Môn, đúng là khiến người khác khâm phục.”

“Không sai, nếu Bàn gia chủ đi thì bây giờ đã phi thăng rồi. Bàn gia chủ thật rộng lượng!”

Sắc mặt Bàn gia chủ tối sầm, trái tim nhỏ máu, rưng rưng vì danh tiếng của chính mình.

Có người ước ao, có người ghen tỵ… Ở đây tâm trạng gì cũng có, Đỗ Thánh Lan cười nói với mấy vị tu sĩ bỗng dưng nhận được cơ duyên: “Không biết khi nào Phạn Môn mới thực hiện lời hứa, nếu có vị nào lo cho an toàn của người nhà thì có thể thuê lính đánh thuê của Nhân Nghĩa Đường ta.”

Rất nhiều lính đánh thuê rút đao: “Nhân Nghĩa Đường, vì hộ giá hộ tống cho ngài.”

Khẩu hiệu được hô rất đều, cực kỳ vang dội.

Đỗ Thánh Lan tìm được Bùi Huỳnh đang đứng trong đám đông, Bùi Huỳnh nghiêm túc nói: “Bọn ta cho rằng ngươi thích phong cách này.”

Lúc Bùi Huỳnh đến Minh Đô nhìn thấy pho tượng do quỷ tu điêu khắc, liên hệ với phong cách hành sự khoa trương của La Sát Môn thì cho rằng sở thích sẽ di truyền.

Đỗ Thánh Lan chẳng buồn giải thích, quay sang nhìn đám đệ tử Phạn Môn: “Chỉ mong các ngươi giữ lời.”

Sắc mặt đệ tử Phạn Môn rất xấu xí, tiêu hao tài nguyên cho mấy tên rác rưởi nâng cao cảnh giới còn không bằng đem đồ đi nuôi heo.

Tiểu thế giới chỉ mở một ngày, bởi vì người cạnh tranh quả thật quá tệ, đến lúc sẩm tối cơ duyên đã được phân chia xong xuôi.

Đệ tử Phạn Môn cho những người lấy được cơ duyên bùa đưa tin để liên lạc rồi đen mặt bỏ đi.

Sau khi bay đến một nơi vắng người, một người trong đám đệ tử vội nói: “Xảy ra biến cố lớn như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ bị sư môn trách tội.”

Chuyện này quá ồn ào, bọn họ không thể giết những người lấy được cơ duyên.

Vu sư huynh chợt khựng lại: “Nhất định là Đỗ Thánh Lan giở trò.”

Nếu không với tính tình của người hạ giới, ít nhiều gì cũng có vài thế lực lợi hại tham dự. Gã hung dữ nói: “Chẳng phải Đỗ Thánh Lan muốn tuyển sinh cho Minh Đô à? Hắn muốn giẫm đạp thể diện của chúng ta, chúng ta cũng giẫm hắn. Đi tìm vài người phát tán tin đồn, nói rằng thật ra hắn lừa tu sĩ đến Minh Đô là để hãm hại.”

Thấy đối phương không có phản ứng, Vu sư huynh nhíu mày: “Còn không đi mau?”

“Chiêu này rất tốt nhưng chắc chắn không ai tin.” Tên đệ tử Phạn Môn kia nhớ lại: “Người ta chỉ ra tay với người có cảnh giới cao.”

Theo như thông tin nhận được, lúc Đỗ Thánh Lan còn ở nguyên anh kỳ đã dám hãm hại độ kiếp kỳ, bây giờ còn trực tiếp đánh Phạn Hải tôn giả, người mà bọn họ coi như thần linh.

Nghĩ như vậy, hình như Phạn Hải tôn giả cũng chẳng có gì ghê gớm.