Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 87: Có bạn đến từ phương xa




Không thể nào, nhất định là bọn họ đã sử dụng thủ đoạn tà môn nào đó.

Mắt xanh đáng sợ nhìn chằm chằm vùng đất hoang tàn, không thể chấp nhận nổi nơi hoang vu này.

Mạng nhiều không có nghĩa là bất tử, Yểm không chuyện ác nào không làm, bởi vì nó chủ động hợp tác với Phạn Hải tôn giả, Phạn Hải tôn giả thực hiện lời hứa, chắc chắn sau này Đỗ Thánh Lan phải đối mặt với truy sát thảm thiết. Bây giờ Yểm một mình tới Minh Đô còn bị bại lộ tung tích, là thời cơ tốt nhất để giải quyết nó.

Cơ hội tốt trời ban nhưng Đỗ Thánh Lan lại rất bình tĩnh, không nhìn thấy chút sát ý nào cả.

Trong tất cả kẻ địch của hắn, hắn chỉ không có ác cảm với một mình Yểm, thậm chí còn cảm thấy giữ lại để nó hợp tác cùng kẻ thù của mình, không lo kẻ địch không gặp tai ương.

Yểm cuối cùng cũng hoàn hồn, nhận ra tình cảnh hiện tại thì hốt hoảng như gặp đại địch. Nó vạch ra nhiều phương án chạy trốn, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, lông dựng thẳng lên như gai nhọn nhưng người trước mặt còn không thèm bố thí cho một ánh mắt.

Đỗ Thánh Lan bước đến nơi khác nhìn kênh rạch bẩn thỉu: “Ngươi thấy san bằng nơi này trồng hoa được không?”

Cố Nhai Mộc nói: “Trồng hoa lan.”

Chữ ‘Lan’ được thốt ra hết sức dịu dàng.

Đỗ Thánh Lan thu lại tầm mắt, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Sư tử Tuyết Hoa nhảy khỏi người Đỗ Thánh Lan, chủ động đề nghị với Âm Khuyển: “Phải có đường lớn, mở rộng con phố, ít nhất có thể cho xe chạy.”

Ban lãnh đạo Minh Đô có người đang dọn rác, có người đang suy nghĩ xây dựng kết cấu phòng ốc tương lai.

Nhất định là cố ý muốn ta thả lỏng cảnh giác. Yểm không dám lơ là một giây nào, hoá thành một cái bóng chậm chạp rời đi, lúc rút lui được 1000m không còn ai đuổi theo nó nữa. Đối mặt với sự thân thiện chủ động này, nó đi vòng quanh Minh Đô, cười khẩy: “Thì ra là kế sách dụ dỗ, các ngươi muốn mời ta gia nhập đúng không?”

Vừa dứt lời, mọi người đang vui vẻ hiền hoà bất chợt tắt ngúm. Mọi người vội vàng xoay lại, trong mắt nhuốm đầy sát ý.

Yểm lui lại mấy bước, nhìn vẻ mặt những người này thì sát ý trên mặt họ không phải là nguỵ trang.

Nó quyết định rời đi trước, sau này sẽ tuỳ cơ ứng biến, xem xem rốt cuộc bọn người này có ý gì.

Âm Khuyển Mắt Xanh vừa đi, sát ý trong mắt Đỗ Thánh Lan mới dần biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn Minh Đô: “Ta luôn thấy thiếu thứ gì đó.”

Cho dù sương máu đã biến mất, cả Minh Đô cũng không thể trở thành nghèo túng như vậy. Hắn ở bên ngoài từng đánh nhau với quỷ tu không chỉ một lần, cảm giác hoàn toàn tương phản với tình trạng hiện tại của Minh Đô.

Một con minh điểu bay qua, không lâu sau Cửu Nô xuất hiện bên cạnh Đỗ Thánh Lan, ho khan mà nói: “Hôm qua, lúc sương máu tan đi thì trong đầu ta đột nhiên hiện lên hai chữ ‘trật tự’.”

Ho xong nàng mới ngẩng đầu: “Không chỉ một mình ta, hầu như mọi sinh linh trong Minh Đô đều có phản ứng giống nhau.”

Trước kia Minh Đô hỗn loạn mất trật tự, không phải là loại mất trật tự mắt trần có thể nhìn thấy mà giống như bị trời ghét bỏ, bị trời lãng quên. Là Thiên Đạo nguyền rủa Minh Đô, bất kỳ ai nhìn thấy sinh vật trong Minh Đô đều sẽ theo bản năng bài xích.

Bây giờ sự hỗn loạn này bị xoá bỏ, cảm giác bài xích nguyên thuỷ không còn tồn tại như một tu sĩ không phóng hơi thở cảnh giới ra ngoài, người ngoài sẽ không bị uy áp của hắn ảnh hưởng.

Cửu Nô đang định nói thêm thì bất chợt gập người, ho khan dữ dội.

Trong mắt Đỗ Thánh Lan ánh lên sự lo lắng, kể lại quá trình thẩm vấn Triệu Trường Minh.

“Bùi Lưu Diễm mời một vị tiên nhân muốn chú sát mẹ, bây giờ mọi sự đã xong, chỉ thiếu máu của con.”

Thân là tu sĩ không thể không bị thương, cho dù hắn cẩn thận hơn nữa cũng không thể bảo đảm máu không rơi vào tay người khác.

Cửu Nô gập ngón tay, tán cây mặt người chủ động nhổ cây chạy tới để nàng dựa vào: “Không quan trọng.”

Dường như Cửu Nô rất buồn ngủ, vừa nói xong đã dựa vào cây thiếp đi.

Đỗ Thánh Lan bước khẽ, kéo Cố Nhai Mộc đến nơi khác, hắn đại khái đã đoán được vì sao chú sát lại cần máu của mình: “Cửu Nô được sinh ra từ tình mẹ nguyên thuỷ, cho nên ta chính là ngọn nguồn.”

Muốn chú sát triệt để, nhất định phải dùng ngọn nguồn để nguyền rủa.

“Nhưng đạo thể ban đầu của ta đã bị lôi kiếp huỷ rồi, bây giờ lấy thiên lôi làm cơ thể, không biết máu của ta có còn hữu hiệu hay không.”

Cố Nhai Mộc: “Thiên Đạo xác định một người không dựa vào việc hắn thay đổi mấy cái xác mà là nhìn linh hồn.”

Ngụ ý rằng trước mắt máu của Đỗ Thánh Lan vẫn hữu hiệu.

Trước khi Đỗ Thánh Lan nhíu mày, Cố Nhai Mộc nhếch môi, cười và nói: “Đừng lo lắng.”

Đỗ Thánh Lan nhìn về phía y.

“Ta sẽ nghĩ cách.” Chỉ mấy từ ngắn ngủi lại khiến người khác an lòng, thậm chí Đỗ Thánh Lan còn cảm thấy Cố Nhai Mộc đã có cách rồi.

“Chuyện của Cửu Nô ta sẽ giải quyết, còn ngươi muốn làm gì thì làm đi.” Cố Nhai Mộc tiếp tục nói: “Không cần thấy vướng bận.”

Đỗ Thánh Lan không nghi ngờ năng lực của Cố Nhai Mộc, bắt đầu dồn sức tập trung lên Minh Đô.

Thay đổi lớn như vậy, Minh Đô tổ chức hội nghị trao đổi sự phát triển của tương lai Minh Đô. Là ‘người khởi xướng’, Đỗ Thánh Lan cũng tham dự hội nghị lần này.

Lão giả trầm ngâm một lúc rồi nói: “Việc đã đến nước này, chúng ta phải tìm kiếm một sự phát triển mới.”

Sau này có lẽ Minh Đô sẽ không bị ép buộc phong đô nữa. Đây là chuyện tốt, bọn họ có thể hưởng thụ tự do dài lâu, đương nhiên chỗ xấu cũng rất rõ ràng. Khi thế nhân không còn kính sợ Minh Đô nữa, sớm muộn cũng có người muốn phá rối.

Nam tử âm nhu vuốt ve rắn độc, sát tính rất nặng: “Có người không an phận thì giết trước vài tên làm gương.”

Nữ tử vác búa gật đầu, đồng ý với quan điểm của hắn.

Những người còn lại cũng lần lượt phát biểu quan điểm, đa số mọi người có khuynh hướng khôi phục liên lạc với bên ngoài, cho dù trong lòng bọn họ bài xích mối liên hệ này thì cũng phải suy nghĩ vì đại cục. Từ đầu buổi họp, Âm Khuyển luôn im lặng, chờ bọn họ nói xong thì đôi mắt đỏ như máu đột nhiên nhìn sang Đỗ Thánh Lan.

“Ta đã từng bày tỏ quan điểm rất lâu trước đây.” Đỗ Thánh Lan nghiêm túc nói bảy chữ: “Bái sư học nghệ tới Minh Đô.”

“…..”

Bởi vì ánh mắt của hắn quá nghiêm túc, mọi người muốn cười chế giễu cũng cảm thấy ngại.

Lúc trộm được Tháp Lâu, trên đường chạy trốn Đỗ Thánh Lan từng kêu gọi Tu Chân Giới, lúc đó mọi người đều cho rằng hắn đang nói đùa, bây giờ mới kinh ngạc phát hiện hắn thật sự nghiêm túc.

Âm Khuyển nhớ lại đứa nhỏ nhà mình, trước đây Tiểu Âm Khuyển từng nghiêm trang nói ‘chó không chê nhà nghèo’, bây giờ xem ra cũng không phải là nói đùa.

Đỗ Thánh Lan nghiêm trang nói: “Âm vật dù lợi hại thì số lượng cũng có giới hạn, huống chi đa số quỷ tu đều quy thuận Yểm. Một thế lực không thể thiếu lực lượng mới mẻ.”

Thần niệm sắp biến mất trong Tháp Lâu cũng đã nhờ Đỗ Thánh Lan tìm giúp truyền nhân. Thật ra không chỉ thần niệm này, Tu Chân Giới coi trọng truyền thừa, các thần niệm tiền bối đều hy vọng truyền thừa của mình có thể được tiếp tục kế thừa.

“Còn những học viên của học cung Thiên Thánh thì thả ra ngoài hết đi.”

Mấy học viên cắn nuốt thần niệm bị Cửu Nô đuổi tới chỗ của quỷ tu, tình cảnh rất thê thảm. Những học viên còn lại, tuy lập trường bất đồng nhưng bọn họ cũng không gây ra chuyện đáng ghét gì. Lúc trước giữ bọn họ là để phòng ngừa sau này rời khỏi đây sẽ trở thành nguồn lực đối phó với Minh Đô. Bây giờ viện trưởng học cung Thiên Thánh đã chết, học cung như rắn mất đầu, những học viên lúc nhập học học cung từng thề sẽ không bao giờ phản bội học cung, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.

Lão giả: “Đuổi hay nhận bọn chúng đều không thành vấn đề. Ngươi muốn bái sư học nghệ, giáo viên ở đâu ra?”

Đỗ Thánh Lan lẳng lặng nhìn lão.

Sau đó hắn lần lượt nhìn sang từng người.

“…..”

Nam tử âm nhu cười ha ha, chỉ vào con rắn độc đang quấn quanh cổ tay: “Bọn ta không giết học sinh đã là tốt rồi, còn dạy tụi nó?”

Cuối cùng Đỗ Thánh Lan lẳng lặng nhìn Âm Khuyển, Âm Khuyển lẳng lặng nhìn nam tử âm nhu.

Nam tử âm nhu cười khổ: “Vương, việc này hơi khó.”

Đỗ Thánh Lan liếc sang sư tử Tuyết Hoa, sư tử Tuyết Hoa lấy hết dũng khí: “Tất cả vì Minh Đô.”

Đỗ Thánh Lan vỗ tay tán thưởng: “Nói rất hay.”

Nam tử âm nhu giật mí mắt.

“Con ta cũng sẽ làm đạo sư dạy thực tu.” Âm Khuyển lạnh lùng nói: “Chư vị không có lý do từ chối.”

Đỗ Thánh Lan gật đầu: “Đại đạo ba ngàn, chẳng những phải tuyển học viên mà còn phải tuyển đạo sư.”

“Đang yên đang lành, ai lại đến Minh Đô làm…”

Đỗ Thánh Lan khoát tay: “Ta có tiền, có tài nguyên, môn phái khác có thể cho cái gì chúng ta cũng có thể cho cái đó, không sợ không ai đến.” Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm: “Ngoại trừ tư chất, chúng ta cũng phải làm giống các thế lực khác, lúc nhận người nhất định phải lập lời thề.”

Không ai lại muốn dùng tiền mời người khác tới, đến lúc cấp bách bị người ta đâm cho một đao.



Lính đánh thuê ở Nhân Nghĩa Đường nhận được tin tức vào cùng ngày, bọn họ được giao việc phát truyền đơn.

Bái sư học nghệ tới Minh Đô, trên truyền đơn nhìn mà phát hoảng còn được viết bằng phẩm màu đỏ.

“Điên rồi, Minh Đô bắt đầu tuyển người kìa.”

“Giới bích ở Minh Đô, nếu tiên nhân gây khó dễ, nơi gặp hoạ đầu tiên chắc chắn là Minh Đô.”

“Cũng không thể xem là tai hoạ, đừng quên Tháp Lâu ở Minh Đô, so với trước kia bái sư học cung Thiên Thánh thì dễ dàng hơn nhiều.”

Sau khi đọc truyền đơn, sự ngạc nhiên và cạn lời qua đi, không ít người bắt đầu suy nghĩ lợi ích khi bái sư Minh Đô. Nếu gia nhập sớm nhất, nói không chừng có thể trở thành nhân vật nguyên lão, các thế lực mới phất cũng sẽ hào phóng cung cấp tài nguyên.

“Ta thấy chương trình học rất toàn diện, ngay cả thực tu cũng có đạo sư riêng.”

Một số thanh niên gia thế không tốt, chỉ cần có thể cầu đạo thì đi đâu cũng được, bọn họ càng quan tâm đến chất lượng giáo dục hơn.

Trong khi rất nhiều tu sĩ vẫn đang do dự thì chiều ngày rải truyền đơn, có người đến nộp đơn ứng tuyển.

Đỗ Thánh Lan đang ở bên ngoài Minh Đô tưới nước cho cây giống nảy mầm thì nhìn thấy một cái bóng loang lổ nhiều màu tới gần. Khi đối phương đến gần, nhìn kỹthì hoá ra là một con ếch Ly Thải hình thể khổng lồ. Nó nhìn thấy Đỗ Thánh Lan thì cố nhịn u oán trong mắt, nói tiếng người: “Nghe nói ở đây tuyển đạo sư.”

Yêu thú ở vùng biển Vô Tận có chỉ số IQ trung bình khá thấp, đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, ếch Ly Thải chính là một trong những trường hợp đặc biệt đó. Sức chiến đấu của nó không cao nhưng giỏi dùng độc, biết nghiên cứu các loại độc dược.

Không ngờ người đầu tiên tới ứng tuyển sẽ là yêu thú, tối hôm qua lúc đi ngang qua vùng biển Vô Tận, Đỗ Thánh Lan còn nhìn thấy trong đám yêu thú vác biểu ngữ đòi giết mình có cả ếch Ly Thải.

Ếch Ly Thải nói lý do vì sao lại đến Minh Đô: “Yêu thú vùng biển Vô Tận chỉ biết đánh giết, cho dù tài nguyên nhiều hơn nữa thì với ta mà nói cũng là nơi cằn cỗi.”

Nó không giỏi chiến đấu, đồng nghĩa với việc không thể tranh giành tài nguyên.

Lưỡi vươn ra thay đôi tay mở cửa thành, ếch Ly Thải đang nói chuyện với Đỗ Thánh Lan bỗng ngây ra như phỗng.

Nhà làm bằng đất, gạch vỡ vụn, khắp nơi toàn là rác.

Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Vấn đề không lớn, bọn ta sẽ dọn dẹp nhanh thôi.”

Học viên học cung Thiên Thánh bị bắt tới Minh Đô đang quét rác trên phố trước khi bị trục xuất, hắn đặc biệt liên lạc với thợ thủ công của Hợp Hoan Tông, chuẩn bị xây dựng nơi này theo phong cách xa hoa.

Trông thấy ếch Ly Thải không muốn vào, Đỗ Thánh Lan nói: “Bọn ta sẽ xây dựng ký túc xá sang trọng cho đạo sư.”

Còn sang trọng… Ếch Ly Thải cảm thấy bây giờ chạy xuống nông thôn ăn côn trùng còn tốt hơn ở nơi này.

Hoàn cảnh tồi tệ nhưng Đỗ Thánh Lan lại kén cá chọn canh: “Ai muốn ở lại phải kiểm tra thực lực chuyên ngành trước, sau khi thề mới được xem là chính thức gia nhập.”

Ếch Ly Thải: “Để ta suy nghĩ thêm đã.”

“Tuỳ ngươi.”

Không được đối phương giữ lại, ếch Ly Thải vừa cảm thấy không được coi trọng vừa tự nhiên cho rằng nơi này thật sự có thể phát triển tương lai, nếu không thì sẽ không kiêu ngạo như thế.

“Kiểm tra ở đâu?” Nó quyết đánh cược một lần.

Đỗ Thánh Lan gọi một con âm vật, người phụ trách kiểm tra độc đạo là nam tử âm nhu, ếch Ly Thải bị đưa đến nơi đó.

Bây giờ Đỗ Thánh Lan ở Minh Đô rất có tiếng nói, không chỉ là vì có chỗ dựa là Cửu Nô mà còn là vì hắn cung cấp tiền. Hôm nay không có nhiều người tới ứng tuyển đạo sư hoặc là học viên đến kiểm tra, thợ thủ công đến sớm cầm công cụ và bản vẽ bắt đầu quy hoạch lại từ đầu.



Ngày thứ ba chân tướng của thời đại hoàng kim bị vạch trần, cuối cùng đại lục Cửu Xuyên cũng náo động.

Y Cốc từng tiếp đãi tiên nhân và xây miếu cho Phạn Hải tôn giả chịu ảnh hưởng lớn nhất, lúc trước tu sĩ xem Phạn Hải như thần linh đa số đều là tán tu, không có chỗ ở cố định nên không bị chửi rủa quá nhiều, cho dù vậy bọn họ cũng không dám như lúc trước khoe khoang Phạn Môn khắp nơi.

Bản thân Y Cốc vẫn muốn kiên trì thêm một thời gian nữa, dù sao cũng từng có hai đệ tử Phạn Môn trú tại Y Cốc, bây giờ chuyện này truyền ra, bọn họ không thể không dỡ bỏ miếu thờ.

Đệ tử Phạn Môn cười khẩy: “Khôn sống mống chết, những người này hẳn phải biết ơn vì đã được thanh tẩy bằng máu. Ngươi dỡ miếu bộ không sợ đắc tội với môn chủ bọn ta hả?”

Lão giả Y Cốc im lặng.

Sau khi lão giả đi, nụ cười trên mặt đệ tử Phạn Môn biến mất, thông báo mấy đồng môn khác đang làm việc ở bên ngoài chạy tới Y Cốc.

Sau khi tập trung, đệ tử dẫn đầu nói: “Dù thế nào cũng không thể nhượng bộ, khí thế yếu đi, chúng ta sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.”

Tiên nhân luôn khinh thường tu sĩ hạ giới, đệ tử Phạn Môn không cho rằng hành vi trước kia của Phạn Hải tôn giả có gì sai, thực lực mạnh ai lại chịu dừng chân ở thế giới quê mùa này? Chỉ cần thái độ của bọn họ đủ mạnh, đủ cứng rắn, người ngoài nói cái gì, làm cái gì cũng phải suy xét cẩn thận.

“Vu sư huynh nói đúng, bây giờ chúng ta đều ở đây, đám tu sĩ đó cũng không dám lỗ mãng.”

Câu nói sau cùng bị tiếng khua chiêng gõ trống lấn át.

Bọn chúng nhìn nhau rồi vội vàng chạy ra ngoài, miếu thờ ở đằng xa đang bị tháo dỡ thô bạo. Một tên đệ tử Phạn Môn đang định tiến lên thì bị những người kia kéo lại.

“Chờ đã.”

Người bị kéo hơi bất mãn, theo ngón tay hắn nhìn sang, sắc mặt chợt biến.

Y Cốc xây miếu cho Phạn Hải tôn giả đều dùng nguyên liệu tốt nhất, ai không biết còn tưởng rằng đây là một cái cung điện nhỏ.

Rầm!

Cửa chính bị một gậy đánh gãy, người ra tay là một vị lão tổ trong gia tộc: “Đạo đức như vậy sao xứng được xây miếu!”

Nói xong, lão tổ tiếp tục chửi Phạn Hải tôn giả không có tình người.

Bên cạnh có một vài tiểu – trung thế lực phụ hoạ, trong đó người thực lực mạnh nhất chỉ mới là đại thừa hậu kỳ, đệ tử Phạn Môn đương nhiên không sợ nhóm người này. Nhưng hôm nay lại có mặt hoà thượng Ngũ Uẩn, ngay cả đại trưởng lão của Bùi gia cũng tới, gần đây thanh danh Bùi gia không tốt nên muốn nhờ vào chuyện này bù lại chút danh dự.

Nếu chỉ có những cao thủ này, đệ tử Phạn Môn sẽ không ngại đánh một trận, nhưng vấn đề là cái tên đang vung tay chỉ huy ban nhạc kia.

“Tấu nhạc.”

Đỗ Thánh Lan giơ tay lên thì kèn xô-na vang lên.

“Biểu diễn!”

Lúc hắn thu tay lại thì mấy tên đạo sĩ dân gian không biết ở đâu chui ra, ai cũng mặc phục sức khoa trương, đứng ngoài miếu cử hành nghi thức trừ tà cứ như bên trong đang thờ cúng tà ma ngoại đạo nào đó.

Cố Nhai Mộc lặng lẽ đứng bên cạnh hỗ trợ đốt pháo.

Đỗ Thánh Lan cứ như đang ngồi trên xe kéo, sai người khiêng hắn vào trong, cầm cành liễu thỉnh thoảng quét lên bức tượng vàng đã bị vỡ, thì thầm trong miệng: “Xui xẻo biến đi.”

Toàn bộ hành trình chân không chạm đất, rõ ràng là chê bai ngôi miếu đến cực điểm.

Đám đệ tử Phạn Môn chuẩn bị chạy tới ra vẻ ta đây nhìn thấy cảnh tượng lớn lối như thế thì ngừng bước.

Đỗ Thánh Lan cho bọn chúng cảm nhận lớn nhất chính là khó đối phó. Khó đối phó ở chỗ người khác đánh nhau, sau khi cân nhắc đến lợi và hại sẽ ngừng tay, còn Đỗ Thánh Lan thì nhất định phải đánh cho chết.

“Vu sư huynh, làm sao đây?”

Đệ tử dẫn đầu mặt tối sầm: “Trước tiên rút lui, ta trở về sư môn xin chỉ thị.”

Gã cũng có tính toán cho riêng mình, với thân phận của gã không có tư cách gặp mặt môn chủ, nói không chừng lần này chính là một cơ hội.

Đệ tử họ Vu này vội vàng chạy về thượng giới, lúc đi vào giới bích thì giật mình bởi vì ở cửa giới bích của tiên giới có không ít người, trong đó lại có không ít đồng môn.

Gã đang định hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì thì bị tứ đệ tử của Phạn Hải tôn giả gọi lại: “Ngươi tới đúng lúc lắm, nếu không ta phải hạ giới một chuyến.”

Đệ tử họ Vu không dám chen lời, cúi đầu lắng nghe đối phương nói.

Tứ đệ tử của Phạn Hải tôn giả lấy ra một viên minh châu lớn cỡ nắm tay: “Đây là tiểu thế giới do sư tôn sáng tạo, tổng cộng có hơn mười loại truyền thừa. Ngươi cứ truyền phong thanh rằng ba ngày sau tiểu thế giới sẽ được mở, ba người đầu tiên nhận được truyền thừa, Phạn môn sẽ dùng tài nguyên giúp bọn họ vượt qua một đại cảnh giới.”

Đây là dương mưu.

Lần này tu sĩ vào tiểu thế giới không bị hạn chế cảnh giới, đối với tu sĩ đại thừa kỳ hoặc độ kiếp kỳ mà nói thì đây là một sự mê hoặc khó có thể miêu tả.

Vì muốn khơi gợi nhiệt huyết của tu sĩ bình thường, mỗi điểm truyền thừa trong tiểu thế giới đều có con rối canh giữ, chỉ cần thuận lợi hoàn thành thử thách truyền thừa, con rối sẽ bảo vệ bọn họ không bị tu sĩ cấp cao hơn giết chết.

Cách nhanh nhất đổi trắng thay đen chính là dựa vào miệng lưỡi người đời, mắng cũng được, khen cũng được, Phạn Hải tôn giả muốn chiêu mộ cao thủ. Gã có 100% tự tin rằng người của các thế lực lớn sẽ không nhịn được vào tiểu thế giới.

Thiên Cơ Lâu là tổ chức đầu tiên nhận được tin tức, sau đó là thương hội Hắc Thuỷ. Không đến nửa ngày, tin tức này đã bùng nổ khắp hai khu nam – bắc, thậm chí còn truyền đến vùng biển Vô Tận.

“Ngài định đi sao?” Thân tín của hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ hỏi.

Nếu như hội trưởng đi, hắn sẽ sắp xếp tử sĩ đi theo.

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ im lặng một lúc: “Đỗ Thánh Lan đang làm gì?”

Thân tín báo cáo: “Mới đến Y Cốc dỡ miếu, sau đó mua sắm rất nhiều, nghe nói là để xây dựng Minh Đô.”

“Hết rồi à?” Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ kinh ngạc.

Thân tít gật đầu: “Hết rồi ạ.”

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ nhíu mày: “Chuyện này không bình thường. Đỗ Thánh Lan có thù sâu với Phạn Môn mới dỡ miếu, sao lại mặc kệ tin tức lan truyền được?”

Theo như phong cách làm việc của Đỗ Thánh Lan, lẽ ra nên giết một người răn trăm người, ít nhất cũng phải làm thịt một tên đệ tử Phạn Môn để lập uy.

Nghi vấn tương tự cũng xuất hiện ở tứ đại gia tộc, Thiên Cơ Lâu… Ngay cả một vài tiểu và trung thế lực đều cảm thấy bất thường.

Ba ngày sau tiểu thế giới chính thức mở cửa, không biết là vô tình hay cố ý mà địa điểm mở cửa của tiểu thế giới lại nằm ở bắc vực, cách Hợp Hoan Tông không xa.

Đỗ Thánh Lan vẫn không có hành động gì, buổi tối hôm trước khi tiểu thế giới mở cửa, không ít người lén đến Thiên Cơ Lâu mua tin tức của hắn thì lại nhận được một thông tin ngoài ý muốn: Hình như đối phương đến vùng núi tuyết cực địa.

Nơi nào có náo nhiệt, có bảo vật thì chắc chắn sẽ có Đỗ Thánh Lan, hắn không giả trang vào tiểu thế giới quấy phá mà lại đến núi tuyết cực địa vào cùng một ngày, việc này không bình thường.

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ nói với thân tín: “Chúng ta cũng khởi hành, đi xem có manh mối gì không.”

Thân tín: “Tiểu thế giới kia…”

Hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ khoát tay, làm ăn phải nhìn xa hơn người khác, có thể khiến Đỗ Thánh Lan buông tha người Phạn Môn thì vùng núi tuyết cực địa chắc chắn có thứ gì đó không tầm thường.

Một gia tộc ở bắc vực cũng đang nói những điều tương tự.

“Phạn Hải là thủ phạm để tà ma xâm lấn, lão tổ ta không thèm làm bạn với hắn, chẳng thà đến núi tuyết một chuyến.”

Lão muốn xem thử lý do khiến Đỗ Thánh Lan lén lút sang đó là gì.

Có rất nhiều con đường đến vùng núi tuyết cực địa nhưng đến cuối cùng thì ngàn dặm đường sẽ hội tụ thành một con đường nhỏ chật hẹp, nối thẳng đến cực bắc. Xe thú quá chậm, đa số tu sĩ đều lựa chọn đường hàng không, thương hội Hắc Thuỷ – không có gì chỉ có điều kiện – sử dụng tàu bay bản cải tiến mới nhất, tính bí mật vô cùng tốt.

Bay được nửa đường, tàu bay vang lên âm thanh cảnh báo xung quanh có vật thể phi hành khổng lồ. Hội trưởng đến đầu tàu rồi đánh xuống khoang thuyền đằng trước, tàu bay biến thành trạng thái nửa phong bế.

Hội trưởng phóng thần thức ra ngoài thì phát hiện đó là người của Thiên Cơ Lâu.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang ăn quýt, đối với sự xuất hiện của lâu chủ, hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ cũng không lấy làm lạ. Thiên Cơ Lâu chiêu mộ nhân viên tình báo khắp nơi, chuyện khiến hội trưởng khó hiểu chính là Ngự Thú Tông bắc vực cũng tới.

Ngự Thú Tông bắc vực có hiềm khích không nhỏ với Đỗ Thánh Lan, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, lần này bọn họ lại không vào tiểu thế giới.

Ngự Thú Tông có tính toán khác, lần này bọn họ mang theo mấy con yêu thú lợi hại là muốn thăm dò xem Đỗ Thánh Lan có thật sự thành tiên hay không. Điều quan trọng hơn là bọn họ có suy nghĩ như hội trưởng thương hội Hắc Thuỷ, cho rằng vùng núi tuyết cực địa nhất định có món đồ có giá trị cao hơn.

Một đoạn đường cuối cùng, trên bầu trời có bố trí trận pháp ngăn cản.

Tông chủ Ngự Thú Tông bắc vực cười khẩy: “Quả thật có mờ ám.”

Gã lệnh cho yêu thú hạ xuống đất, vừa cúi đầu thì nhìn thấy phía dưới đen thui. Yêu thú hình thể khổng lồ, sau khi xoay quanh một vòng mới tạm thời tìm được điểm dừng chân.

“Nhiều người vậy à?” Tông chủ Ngự Thú Tông bắc vực biến sắc.

Yêu thú ở vùng biển Vô Tận cũng tới khá đông, lý do của bọn nó khá trong sáng, chính là xem thử có tìm được cơ hội giết Đỗ Thánh Lan hay không, báo đáp ‘ân đức’ chữa trị của đối phương.

Có tu sĩ đang khuyên người tới sau rút lui: “Mọi người đều đến đây, nói không chừng vào tiểu thế giới có thể chiếm được của hời.”

Người được khuyên bảo không thèm quan tâm. Bọn họ có phái người lấy danh nghĩa tham gia kiểm tra đến Minh Đô, không nhìn thấy Âm Khuyển, cũng không nhìn thấy mẹ nuôi của Đỗ Thánh Lan. Rõ ràng người cuối cùng tham gia kiểm tra hai ngày trước vẫn có thể nhìn thấy hai người bọn họ.

Bây giờ khắp núi toàn là trận pháp càng thể hiện rõ nơi đây có cơ duyên.

“Chư vị, xung quanh có vô vàn sát trận, chúng ta có thể tạm thời liên thủ.”

Hôm nay hiệp hội Trận Pháp Sư cũng đến, bởi vì trận pháp quá nhiều nên không ít người chủ động đề nghị tổ đội với bọn họ.

Bên trong vùng núi tuyết cực địa.

Mây mù xa xôi, Đỗ Thánh Lan đứng trên đỉnh núi. Cho dù bên ngoài ý xuân dạt dào nhưng bên trong vẫn thỉnh thoảng có hoa tuyết rơi xuống.

“Xong chưa?” Hắn hỏi.

“Chờ một chút.”

Cách đó một khoảng, màu vỏ của tôm tít vô cùng nổi bật trong lớp tuyết trắng, từng đấm hạ xuống mặt đất tạo thành một cái hầm. Chẳng những y phải đào hầm cho mình mà còn phải làm cho hai đối tượng khác là Âm Khuyển và Cửu Nô.

Đỗ Thánh Lan tới đây là vì độ kiếp.

Lúc trước hiển thánh thì đốm sáng trong ngân hà thần bí bay vào trong cơ thể hắn, ánh sáng trị liệu cho tu sĩ đại lục như ánh mặt trời, mà đốm sáng chính là mặt trời. Bên trong mặt trời là sức mạnh chữa trị xứng đôi hoàn hảo với linh hồn và thân thể của hắn.

Đốm sáng này cho hắn một cảm giác không kém gì mai rùa tiên tuyền ban đầu đưa hắn vào đại thừa kỳ, sau khi hấp thu hết đủ để vượt qua một cảnh giới.

Bỏ qua cá chép đỏ, không ngờ lại chiếm được lợi ích khác, Đỗ Thánh Lan có chút kích động. Từ trong đốm sáng, hắn cảm nhận được Thiên Đạo đã không kịp chờ đợi mảnh vỡ quay về vị trí cũ.

Đỗ Thánh Lan thở dài lấy lại bình tĩnh, lúc đi tới nhìn cửa động thì kinh ngạc hỏi: “Sâu vậy à?”

Tôm tít đứng dưới đáy hầm không ngẩng đầu mà tiếp tục đào: “Vậy cho an toàn.”

Hấp thu đồ chơi kia rồi độ kiếp, ai biết cuối cùng sẽ có dị tượng gì hay không, không chừng ngay cả thiên lôi cũng không giống bình thường. Nhóm Cố Nhai Mộc đến đây là vì hộ đạo cho Đỗ Thánh Lan, không ai muốn trải nghiệm cảm giác tu sĩ đại lục Cửu Xuyên cùng quỳ thêm một lần nữa.

Sau khi độ kiếp bắt đầu, bọn họ sẽ trốn trong hầm.

Cố Nhai Mộc đặc biệt mang đến vài tấm vải chắn sáng do quỷ tu Minh Đô tự tay may vá.

Đỗ Thánh Lan ngồi xếp bằng trên mặt đất ở ngoài động, ngẩng đầu nhìn trời: “Phạn Hải tôn giả đã giúp ta một lần.”

Quyền lợi đánh động lòng người, đại lục chưa bao giờ thiếu tu sĩ ích kỷ. Bọn họ đều đến tiểu thế giới, sẽ không có ai chú ý đến hắn độ kiếp.

Hắn muốn lặng lẽ độ kiếp.

Nghĩ tới đây, hai mắt Đỗ Thánh Lan sáng lên, từ cảnh giới nguyên anh đến hiện tại, mỗi lần hắn độ kiếp đều bị mọi người đứng xem kinh thiên động địa, lần trước La Sát Môn còn đẩy cuộc đời độ kiếp của hắn lên ‘đỉnh cao’.

Cuối cùng cũng chờ được ngày này, có thể âm thầm đột phá mà không bị bất kỳ kẻ nào quấy rối.

Tôm tít bò lên trên phân phát vải chắn sáng, chờ bọn họ phong ấn cửa hầm xong xuôi, Đỗ Thánh Lan đi ra xa một chút, hấp thu sạch sẽ chút năng lượng cuối cùng trong đốm sáng, đón gió mà đứng.

Trong tích tắc, hơi thở xung quanh tăng vọt, ánh sáng mãnh liệt bao bọc cơ thể, trên bầu trời không phải hội tụ mây đen mà là mây màu trắng sữa. Mây trắng sữa ngưng tụ từ bên ngoài vạn dặm như dòng suối chảy xuôi, thậm chí còn không cảm nhận được tia lửa điện chuyển động.



“Mau nhìn kìa!”

Bên ngoài núi tuyết có tu sĩ kinh ngạc nhìn trời: “Dị tượng, là dị tượng!”

Lúc đầu bị trận pháp gây thương tích, tu sĩ này định rút lui, bây giờ nhìn thấy dị tượng thì hưng phấn cả lên.

Tu sĩ phía sau cười ha hả: “Dị tượng chói mắt như vậy nhất định là chí bảo hiện thế. Mau, chúng ta mau xông lên!”