Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 89: Tổn thương lẫn nhau




Giờ Tuất.

Nắng chiều từ màu cam hồng, đậm dần rồi biến thành đỏ thẫm. Một nửa sơn trang bị hoàng hôn bao phủ, cỏ xanh trên mặt đất biến thành màu vàng, vỏ cây bong tróc, suối nước khô cạn. Một con chim nhỏ bay ngang ngừng đập cánh rồi rơi thẳng xuống đất.

Lấy sơn trang làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm sự sống bị rút cạn.

Trong một căn phòng âm u, chín người quỳ gối theo những hướng khác nhau, bọn họ đắm chìm trong ảo cảnh, có người cười như điên, có người khóc lóc thảm thiết.

Có cả già lẫn trẻ, điểm chung là những người này đều sinh cùng ngày với Bùi Lưu Diễm, ngay cả giờ sinh cũng giống nhau. Lúc này trên đầu mỗi người đều đội một cái bài vị trống không, tiếng cười xen lẫn tiếng khóc vô cùng đáng sợ.

Bùi Lưu Diễm ngồi khoanh chân trên đệm cói ở giữa, khẽ gật đầu.

Nam tử lấy máu của Đỗ Thánh Lan, môi liên tục mấp máy nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Giọt máu hóa thành ngàn vạn sợi tơ, quấn chặt lấy chín bài vị tượng trưng cho chín loại cảm xúc khác nhau, trong quá trình ăn mòn này, giọt máu càng ngày càng nhạt màu.

Gió lớn rít gào, ngoài cửa phát ra tiếng ồn ầm ĩ, cây nến duy nhất trong phòng đã bị tắt. Bùi Lưu Diễm nhắm mắt lại, bắt đầu chính thức độ tâm ma kiếp.

Minh Đô.

Cửu Nô đang ngồi trong viện đánh đàn lỡ tay gảy nhầm dây đàn. Minh điểu đang đậu trên cây nghe nhạc nghiêng đầu, con nào cũng tò mò nhìn sang.

Tạp âm hỗn loạn vang lên.

Khuôn mặt Cửu Nô vốn không hồng hào trở nên trắng bệch đến đáng sợ, dường như nàng đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp nào đó, ngón tay xoắn chặt dây đàn, khí đen không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương.

Minh điểu kêu gào thê lương, bay vòng trên không trung.

Một sức mạnh nào đó phá tan cửa viện, vốn dĩ Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đang định đến Tháp Lâu kiểm tra huyết lôi, nên họ chạy tới đầu tiên. Đến khi càng ngày càng có nhiều sương đen lan tràn trong không khí,  Âm Khuyển và ban lãnh đạo Minh Đô cũng lần lượt chạy đến.

Không ai hiểu chú thuật hơn sinh linh ở Minh Đô.  Âm Khuyển chỉ cần liếc một cái đã nhận ra: “Chú sát.”

Cho dù là ai cũng có thể cảm nhận được đau đớn của Cửu Nô, nàng rít lên từng tiếng rời rạc, cổ tay bị gãy đôi, nửa người tựa vào cây đàn.

Đỗ Thánh Lan định bước tới thì bị Cố Nhai Mộc kéo lại.

Bây giờ sang đó chỉ gây thêm phiền phức.

Đỗ Thánh Lan trầm ngâm một lúc rồi lui ra ngoài cửa, đột nhiên hắn nghĩ đến bóng người chợt xuất hiện lúc độ kiếp ngày hôm qua, đó chắc chắn là tiên nhân bị Bùi Lưu Diễm mê hoặc.

Nam tử âm nhu xoa cằm nhìn vào trong viện: “Tình huống rất bất lợi với Cửu Nô.”

Trong trận giao chiến này, rõ ràng Cửu Nô nằm ở thế yếu. Nếu như bây giờ dùng chú thuật chữa trị miệng vết thương thì có lẽ sẽ có một chút tác dụng.

Thế nhưng  Âm Khuyển vẫn chưa làm gì, dường như chuẩn bị quan sát thêm.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đi ra xa một đoạn mới hỏi nhỏ: “Phương pháp lúc trước ngươi bảo là gì?”

Cố Nhai Mộc từng nói có cách giúp Cửu Nô.

“Mạnh mẽ.” Họ nhìn nhau, Cố Nhai Mộc tiếp tục nói: “Chỉ khi trở nên đủ mạnh mới có thể nghiền ép tất cả.”

“…..” Nói vậy không thấy nhảm nhí lắm à?

Đêm nay Cố Nhai Mộc nói linh ta linh tinh, ngay sau đó y nói tiếp: “Theo ta đến một nơi.”



Bên trong sơn trang.

Chín bài vị liên tục rung lên, thất khiếu của ‘vật tế’ bên dưới đều đang chảy máu.

Bùi Lưu Diễm đã từng tách tâm ma chín lần, tám lần trước lần lượt bị Cửu Nô cắn nuốt khiến Cửu Nô mạnh mẽ lạ thường.

Đỗ Thanh Quang tàn nhẫn với chính mình, Bùi Lưu Diễm cũng không thua kém bao nhiêu, nàng ta đã cắt bỏ tâm ma mấy lần, mỗi lần đều vô cùng đau đớn. Thế nhưng con người vốn không thể sống như một tảng đá, khi những cảm xúc như niềm vui, oán hận, nóng giận trước kia tích lũy đến một mức độ nhất định, đều sẽ bị nàng ta cưỡng ép tách ra, rồi sau một thời gian dài lại lặp lại quá trình này.

Tối nay là một trận đấu sinh tử cách biệt không gian.

Quyền chủ động nằm trong tay Bùi Lưu Diễm, thế nhưng không có nghĩa là nàng ta nắm chắc phần thắng.

Trong toàn bộ quá trình, Bùi Lưu Diễm có thể cảm nhận được trái tim phình to rồi co nhỏ, mấy lần suýt nữa nổ tung.

Thật ra không thể hoàn toàn coi Cửu Nô là tâm ma, chẳng qua nàng bị Bùi Lưu Diễm cưỡng ép cho rằng gọi là tâm ma. Tám cái trước mới thật sự là tâm ma, mặc dù đã bị rách rời vẫn không thể thoát khỏi sự điều khiển của Bùi Lưu Diễm.

Nhiều năm trôi qua, hai bên vẫn luôn nằm trong trạng thái kiềm chế lẫn nhau. Mỗi lần Bùi Lưu Diễm có tâm trạng xấu đều sẽ ảnh hưởng đến Cửu Nô, khiến cho lúc nào Cửu Nô cũng phải đấu tranh với những cảm xúc này, làm cơ thể nàng vô cùng yếu ớt.

Nửa canh giờ sau, Bùi Lưu Diễm vẫn không có được ưu thế áp đảo, thế nên nàng ta bảo nam tử nguyền rủa người kia, còn nàng ta cố gắng kiềm chế những cảm xúc này, để rồi tiến thêm một bước phản phệ Cửu Nô.

Nam tử nghe lời làm theo.

“Phụt –“

Nguyền rủa vừa quấn lên người, Bùi Lưu Diễm đã phun ra một ngụm máu.

Thấy thế, sắc mặt nam tử hơi thay đổi, làm nguyền rủa yếu đi một chút.

Bùi Lưu Diễm ôm ngực, sắc mặt trắng như tờ giấy: “Tiếp tục.”

Trong mắt của nàng thấp thoáng một chút hận thù, đó là mối hận với ông trời, hận vì sao lại cho mình thể chất mị cốt trời sinh.

Tư chất tu luyện của mị cốt trời sinh rất bình thường. Trước khi phá được gông xiềng, với tư chất của Bùi Lưu Diễm, mỗi lần độ kiếp từ hoá thần kỳ trở lên đều khó khăn không khác gì lên trời. Để loại bỏ nỗi sợ độ kiếp, Bùi Lưu Diễm đành phải chịu cảm giác đau đớn sống không bằng chết hết lần này tới lần khác để tách rời những cảm xúc tiêu cực.

Nam tử nhíu mày: “Nếu nguyền rủa tiếp có thể sẽ để lại nội thương.”

Bùi Lưu Diễm cố gắng nhếch môi cười miễn cưỡng: “Vậy thì sao?”

Đợi nàng thành công độ được tâm ma kiếp sẽ lập tức giải phẫu cấy ghép tiên cốt.

Nam tử bị sự tàn nhẫn của Bùi Lưu Diễm hù doạ, không nhịn được mà nói: “Cấy ghép tiên cốt rất nguy hiểm, chưa chắc có thể thành công.”

Gã đợi một lúc lâu không thấy trả lời, nhìn sang giữa phòng thì thấy Bùi Lưu Diễm cúi đầu như một bức tượng không có linh hồn, vừa rồi nàng ta đã bị kéo vào thế giới tâm ma.

Giống như quay lại quá khứ, trong phòng đốt hương liệu Bùi Lưu Diễm không thích.

Lão ma ma đưa một chén thuốc: “Tiểu thư uống thuốc đi.”

Băng Diễm Quả vạn năm.

Sau khi ngửi chén thuốc được làm từ dược liệu gì, chắc chắn không có vấn đề thì nàng mới uống.

Băng Diễm Quả vạn năm chẳng những có thể làm vết thương khôi phục nhanh chóng mà còn có thể bổ sung nguyên khí, thúc đẩy tu vi tăng trưởng. Bùi Lưu Diễm mệt mỏi mở mắt, tinh thần khá hơn nhiều, một tiếng khóc nho nhỏ ở bên cạnh vang lên.

“Ôm tới cho ta xem.” Bùi Lưu Diễm chợt nói.

Lão ma ma hơi khó xử, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng gia chủ đã ra lệnh cố gắng đừng để nàng tiếp xúc với đứa trẻ.

Bùi Lưu Diễm đoán được ma ma đang do dự điều gì, ban đầu chỉ là một yêu cầu sao cũng được nhưng hình như nàng là người phản nghịch, giọng nói cực kỳ kiên quyết: “Ôm tới đây.”

Lão ma ma mềm lòng, trước đó bà ta nghe lén đứa nhỏ sẽ nhanh chóng bị đưa đến một gia tộc khác, sau này rất khó có thể gặp lại nhau. Ma ma thở dài đóng cửa phòng, để lại không gian riêng tư cho hai mẹ con.

Bùi Lưu Diễm bước xuống giường, đi chân trần đến bên cạnh cái nôi, rõ ràng đã gần như hồi phục hoàn toàn nhưng nàng ta vẫn ôm ngực.

“Cút khỏi người ta…” Đôi mắt nàng đen nhánh và làn da trắng bệch, trông giống như nữ quỷ từ trong địa ngục bò ra ngoài.

Bùi Lưu Diễm biết rõ nơi này là thế giới tâm ma, càng hiểu Cửu Nô đang ảnh hưởng đến mình, thế nhưng nàng ta không thể hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc này.

Giết đứa bé này, chỉ cần giết đứa bé này là có thể b.óp chết tình mẹ.

Trong lúc bình tĩnh nhìn đứa trẻ sơ sinh này, Bùi Lưu Diễm cố nhịn cảm giác khó chịu, nàng ta quay đầu vung tay, trong nháy mắt một luồng chân khí khổng lồ đè xuống, cái nôi tan thành tro bụi. Thế giới trở nên đen kịt, lúc mở mắt ra thì lại là mùi hương quen thuộc, mùi thuốc quen thuộc.

Lão ma ma nhìn thấy Bùi Lưu Diễm không nhúc nhích thì nhắc nhở: “Tiểu thư uống thuốc đi.”

Bùi Lưu Diễm cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm lão ma ma, lão ma ma bị nàng nhìn đến run rẩy.

Vì sao mình vẫn chưa thoát khỏi thế giới tâm ma?

Đến khi chén thuốc cạn đến đáy, ánh mắt Bùi Lưu Diễm càng ngày càng đáng sợ, lần này lão ma ma bị dọa sợ chạy khỏi phòng, muốn bình tĩnh lại một chút.

Bùi Lưu Diễm tới trước cái nôi, nàng ta suy đoán lúc nãy khi ra tay, nàng ta đã quay đầu, đây đại diện cho sự trốn tránh.

Trong đầu có một suy nghĩ khác ảnh hưởng đến Bùi Lưu Diễm, nàng ta run rẩy giơ tay, ánh mắt vô cùng kiên quyết, chỉ một lát nữa là bóp cổ được đứa bé thì ngón tay bị đứa bé nắm lấy.

Cha mẹ đứa bé sơ sinh này đều không phải là người bình thường, vậy nên mới sinh ra nó đã có sức mạnh. Đứa trẻ mỉm cười nhìn nàng ta, cứ nghĩ là đang chơi đùa.

Bùi Lưu Diễm cũng cười, nụ cười không lọt vào đáy mắt.

Nàng ta dùng bàn tay còn lại bóp cổ đứa trẻ, đứa trẻ đang cười hồn nhiên hóa thành đau đớn nhưng bàn tay mịn màng đang bóp cổ vẫn liên tục siết chặt, cơ thể yếu ớt giãy giụa vô ích.

“Oa…”

Cổ họng bị bóp chặt khiến tiếng khóc chỉ có thể phát ra những âm thanh vụn vỡ.

Bởi vì bị Cửu Nô ảnh hưởng, Bùi Lưu Diễm bóp cổ lúc mạnh lúc yếu, hành vi này càng làm đứa trẻ đau đớn hơn.

Đến khi Bùi Lưu Diễm đã hoàn toàn có thể ngăn chặn thứ quấy rối ý thức của mình thì bất chợt nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa trẻ. Khi thấy thấy mắt đứa trẻ sắp yếu ớt nhắm lại, cửa đột nhiên bị mở ra.

“Ngươi làm gì đấy hả?”

Một tiếng thét vang lên, Bùi Lưu Diễm bị một luồng sức mạnh đánh bay vào góc phòng. Bùi Cửu Tinh vội vàng đến bên nôi kiểm tra tình trạng của đứa bé sơ sinh. Sau khi phát hiện nó vẫn còn thở thì vội vàng sai người dâng linh quả.

Đứa trẻ này là bước quan trọng nhất để vá trời, không thể xảy ra chuyện gì.

Bùi Cửu Tinh đưa đứa trẻ đi, mấy vị trưởng lão chạy tới, Bùi Lưu Diễm bị canh chừng nghiêm ngặt.

“Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào?”

Trong phòng và ngoài phòng đều có hơi thở cường đại, có thể nói là tường đồng vách sắt. Bùi Lưu Diễm ngồi dựa vào tường, chân mày nhíu chặt. Nàng ta vất vả lắm mới chặn được Cửu Nô, vì sao cuối cùng tình thế trong thế giới tâm ma lại thay đổi.



Bây giờ bên ngoài đã là nửa đêm.

Trảm Nguyệt Sơn vắng vẻ bị tiếng đánh nhau che đậy, kiếm khách đứng đầu giao chiến với ngân long trên không trung. Đây đã là hiệp thứ ba của bọn họ.

Mục đích Cố Nhai Mộc đến Trảm Nguyệt Sơn rất rõ ràng. Y tạm thời giao tâm ma cho Cửu Nô, tâm ma có thể chủ động tham gia tâm ma kiếp của người khác, lúc cần thiết sẽ trở thành con bài phản kích cho Cửu Nô khi gặp nguy hiểm.

Lúc Phạn Hải tôn giả độ kiếp, tâm ma từng bị thương nặng. Vì muốn giúp tâm ma khoẻ lại giúp đỡ Cửu Nô nên Cố Nhai Mộc cần phải cố gắng khơi gợi một chút tâm trạng tiêu cực của bản thân.

Trường kiếm bay cao, Trúc Mặc luôn lạnh lùng cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Ngươi bị điên đấy à?”

Đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây, chỉ với trận chiến không phân sống chết đã rất vô nghĩa rồi, Cố Nhai Mộc có thể khiến Trúc Mặc bị thương nặng nhưng lại không giết được gã. Trúc Mặc thì càng không cần phải nói, gã luôn nằm ở thế yếu.

Mỗi lần đánh nhau sắp kiệt sức thì Cố Nhai Mộc sẽ dừng: “Đi nghỉ ngơi.”

Trúc Mặc điều tức được một lúc, Cố Nhai Mộc lại lạnh lùng nói: “Qua đây, đánh ta.”

“…..”

Lúc đầu các trưởng lão và phó chưởng môn canh chừng xung quanh rất căng thẳng, bàn bạc về âm mưu. Còn đến bây giờ bọn họ và Trúc Mặc đều có cùng một suy nghĩ: Tên này bị điên.

Bọn họ cũng không thể rời đi, phòng ngừa Cố Nhai Mộc cố ý khiến bọn họ lơ là cảnh giác.

Cuối cùng Lý Đạo Tử cũng tìm thấy Đỗ Thánh Lan đang quan sát cuộc chiến, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù tông chủ bày trò với ngươi, thế nhưng dù sao tông chủ vẫn truyền thụ cho ngươi kiếm pháp Trảm Nguyệt.” Lý Đạo Tử vừa nói vừa thở dài: “Nể mặt ân tình này, ngươi có thể mang con rồng kia đi không?”

Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Chưa đạt được mục đích, hắn sẽ không đi.”

Lý Đạo Tử nheo mắt đề phòng: “Mục đích gì?”

Lúc lên đường Cố Nhai Mộc đã nói rõ kế hoạch, nên dĩ nhiên Đỗ Thánh Lan không thể nói cho bọn họ biết, hắn trầm ngâm hai giây rồi nói: Bị sỉ nhục.”

Lý Đạo Tử ngạc nhiên.

Đỗ Thánh Lan: “Đúng vậy, mời các ngươi sỉ nhục hắn.”

Trưởng lão Hình Đường đứng bên cạnh nghe không lọt tai, nghĩ rằng Đỗ Thánh Lan cố ý trêu chọc bọn họ nên tức giận nói: “Hay là ngươi làm mẫu đi.”

Đỗ Thánh Lan xoay người nhìn ngân long trên trời: “Không thể rửa mối nhục xưa, ngươi thành tiên có tác dụng gì đâu?”

Ngân long hơi ngửa đầu nghĩ đến những tháng ngày bị giam cầm, quanh người xuất hiện thêm một chút lệ khí.

Trúc Mặc cầm kiếm lơ lửng trên không trung, lúc nào cũng duy trì ở trạng thái chiến đấu.

Hắn không nghênh đón thế tấn công hung mãnh khi bị chọc giận như trong tưởng tượng, cái đuôi mạnh mẽ của ngân long đập nát một nửa đỉnh núi, nó nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Ngươi thì sao? Không có gì muốn nói hết hả?”

“…..” Trúc Mặc không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện đáng sợ đó nữa, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, kiếm phong của hắn tạo thành một cơn bão táp, mang theo uy thế hãi hùng cuốn về phía ngân long.

Hiệp chiến đấu thứ tư bắt đầu rồi.



Thế giới tâm ma.

Bùi Lưu Diễm dùng mọi cách nhưng vẫn bị nhốt trong thế giới này, không thể ra ngoài.

Đứa trẻ bị đưa đến Đỗ gia, nàng ta bị coi như một mối hiểm nguy không xác định nên sẽ phải đến cấm địa. Điểm quan trọng khi độ tâm ma kiếp chính là lúc Đỗ Thánh Lan còn là đứa trẻ sơ sinh. Bây giờ đứa trẻ bị đưa đi, điểm đột phá cũng trở nên vô nghĩa.

Bùi Lưu Diễm không bỏ cuộc, nàng thử đi thử lại rất nhiều lần, thế nhưng lúc nàng không định tốn tinh lực áp chế tâm ma nữa thì trong đầu vang lên một tiếng cười.

Cửu Nô vừa cười vừa ho khan: “Ván này ngươi không thắng được.”

Bùi Lưu Diễm tính sai rồi, nàng ta tưởng rằng đang một chọi một với tâm ma nhưng trên thực tế nàng đang đấu với một đám người.

Tâm ma của Cố Nhai Mộc, Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan, Trúc Mặc…. Thậm chí thác nước Long Tuyền ở Trảm Nguyệt Sơn có thể khơi gợi tâm trạng tiêu cực, đều là người tham dự.

Càng bị nhốt ở trong thế giới tâm ma lâu thì càng bất lợi cho Bùi Lưu Diễm. Vốn dĩ nàng đang chiếm ưu thế, bây giờ lại bị Cửu Nô ảnh hưởng càng lúc càng nghiêm trọng. Nàng ta bắt đầu lo lắng đứa trẻ bị đưa đi có sống tốt không, có ăn cơm đúng bữa hay không, thậm chí lúc đó Bùi Lưu Diễm còn quên mất nơi này là thế giới tâm ma.

“Cứ như vậy không được.”

Bùi Lưu Diễm nhắm chặt mắt, móng tay rơi vào kẽ hở ván giường, bị dằm gỗ đâm vào không ngừng chảy máu, đau đớn này hoàn toàn không thể kích thích tinh thần tỉnh táo.

Bây giờ chỉ có hai con đường, tiếp tục bị nhốt ở nơi này tìm kiếm lối ra. Với trạng thái bây giờ, chỉ cần bất cẩn một chút là nàng sẽ bị lún sâu. Một cách khác là tự sát, hoàn toàn thoát khỏi thế giới tâm ma, cái giá phải trả đương nhiên là độ tâm ma kiếp thất bại.

Ngón tay nhỏ nhắn đang khẽ run, bây giờ Bùi Lưu Diễm chỉ cần nhắm mắt quá lâu là trong đầu sẽ xuất hiện gương mặt tươi cười ngây thơ của đứa nhỏ, mà chính nàng ta lại suýt chút nữa tự tay bóp chết nụ cười ấy.

Cảm giác tự trách và hổ thẹn trước kia chưa từng có như ập đến như thuỷ triều, nếu để mặc cho những tâm trạng này phát triển, chỉ sợ nàng ta sẽ sinh ra tâm ma mới.

Bùi Lưu Diễm không chút do dự bẻ gãy một miếng gỗ bên dưới, chĩa đầu sắc về phía mình. Nàng ta ngửa đầu rạch một đường lên cổ.

Với tu sĩ cách chết này quá chậm, đan điền mới là tử huyệt.

Bùi Lưu Diễm không dùng chân khí cầm máu vì nàng ta muốn thử tìm lại bản thân một lần cuối cùng giữa lằn ranh sống – chết. Nhưng lúc máu sắp khô, bên tai nàng chỉ vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non.

Cuối cùng Bùi Lưu Diễm ngừng giãy giụa, nàng ta cắn răng tự bạo, rời khỏi thế giới tâm ma.



“Có chuyển biến tốt đẹp!”

Ngay khi Bùi Lưu Diễm tự bạo, nam tử âm nhu nhìn thấy miệng vết thương trên người Cửu Nô đang nhanh chóng khép lại.

Minh điểu vốn kêu thê lương thảm thiết trên không trung, những cọng lông nó nó mổ đều rơi xuống người Cửu Nô, khiến đạo tắc hư thực xung quanh nàng liên tục ẩn hiện.

Đạo vận làm cho rắn độc cảm thấy nguy hiểm. Nó chui vào trong tay áo chủ nhân, nam tử âm nhu than thở: “Cửu Nô mạnh hơn rồi.”

Đàn đã đứt, tóc tai rối bù, bởi vì luôn bị thế giới tâm ma trấn áp nên Cửu Nô vô cùng đau đớn, vẻ mặt nàng vẫn còn suy yếu nhưng ai cũng cảm nhận được hơi thở Cửu Nô tăng vọt trên diện rộng, rõ ràng trong trận giao chiến vừa rồi, Cửu Nô đã chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

“Tâm ma đáng chết của ta…” Cửu Nô đứng dậy, liên tục ho khan: “Dám cắn chủ.”

Người có mặt tại hiện trường đều cạn lời.

Điểm khó hiểu nhất trên người Cửu Nô chính là nhìn từ góc độ nào đó, Bùi Lưu Diễm cũng sống lâu hơn Cửu Nô, thế nhưng Cửu Nô luôn khăng khăng cho rằng đối phương là tâm ma.

Sau khi chắc chắn Cửu Nô đã không còn nguy hiểm,  Âm Khuyển cũng rời đi, còn nam tử âm nhu tiếp tục kiểm tra độc đạo của hắn. Mấy tên tu sĩ tới ứng tuyển đạo sư vẫn đang chờ bên ngoài.

Khi Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc trở về thì trời đã sắp sáng.

Tâm ma bé bỏng dựa vào cây đàn, mệt mỏi nằm sấp. Cố Nhai Mộc nhét nó vào ngực, nói: “Thứ này rất hữu dụng.”

May mà không chém tâm ma, sau này có thể để nó làm thuộc hạ trong một thời gian dài.

Tâm ma mệt không chịu nổi chỉ có một suy nghĩ: Nếu có kiếp sau, nhất định phải đầu thai vào nhà tốt.

Làm người thật tốt, làm tâm ma mệt quá.

Đỗ Thánh Lan mỉm cười nói chúc mừng với Cửu Nô, rõ ràng người kia đã mạnh hơn rất nhiều.

Cửu Nô vui vẻ: “Lần này tâm ma của ta mới thật sự ngã đau.”

Độ tâm ma kiếp thất bại, chắc chắn bản thể đã bị thương nặng. Vốn dĩ Bùi Lưu Diễm có thể chiến thắng Cửu Nô dễ dàng nhưng tình huống bây giờ đã bị đảo ngược.”

“Điều tồi tệ hơn chính là nàng ta đã chất chứa rất nhiều cảm xúc tiêu cực trong thế giới tâm ma, có một nửa khả năng sẽ tạo ra tâm ma mới.”

Bên phía Bùi Lưu Diễm đã bớt nguy hiểm, với mọi người đây là một chuyện tốt. Sau khi giảm bớt một chuyện phải lo, Đỗ Thánh Lan chuẩn bị bế quan ba ngày để củng cố cảnh giới.

Hắn đi tìm tán cây mặt người, tỏ ý mình cần một không gian yên tĩnh.

Tán cây mặt người quanh năm cắm rễ ở Minh Đô, nó vô cùng quen thuộc với nơi này, rất thuận lợi tìm được một nơi không bị đội thi công và người đến ứng tuyển quấy rầy.

Đỗ Thánh Lan bước vào hốc cây, nhắm mắt tiến vào trạng thái suy tưởng rồi bắt đầu bế quan ba ngày.

Hai canh giờ sau.

“Tiểu sư đệ.” Bên ngoài hốc cây vang lên tiếng đập cửa thùng thùng.

Đỗ Thánh Lan lập tức mở mắt, hắn nhanh chóng tỉnh táo, bảo tán cây mặt người mở cửa. Người đến chỉ nói ba chữ: “Đi theo ta.”

Phi Tuyết đạo quân trông rất vội, còn gọi Cố Nhai Mộc đến rồi bay thẳng tới giới bích.

Đỗ Thánh Lan: “Phải lên thượng giới hả?”

Phi Tuyết đạo quân gật đầu: “Chi tiết lát nữa La Sát sẽ giải thích cho đệ.”

Không còn thấy đám đệ tử Phạn Môn phiền phức đứng canh cửa giới bích ở tiên giới nữa, mà thay vào đó là một bóng người cao lớn đứng cách đó không xa. Trên người La Sát đạo quân toả ra khí thế ngang ngược không gì sánh được, cho dù hắn đứng im một chỗ cũng khiến người ta cảm thấy đây là một con thú dữ, lúc nào cũng có thể liều mạng với người khác.

Bên cạnh La Sát đạo quân là một người quấn vải đen chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhìn có vẻ rất buồn cười.

“Chào tiểu sư đệ.” Giọng nói phi giới tính, Đỗ Thánh Lan đoán người này chính là tứ sư huynh chưa từng gặp mặt. Bây giờ gặp rồi, Đỗ Thánh Lan đã hiểu vì sao Phi Tuyết đạo quân hay đùa rằng không biết người này là nam hay nữ.

Tiếu Tiếu tới đây không phải để đón Đỗ Thánh Lan mà đón Phi Tuyết đạo quân. Tình huống của Phi Tuyết đạo quân rất đặc biệt, mỗi lần hạ giới đều sẽ lấy lực khí trong cơ thể gửi ở một nơi nào đó, vì đề phòng sau đó bị người thượng giới truy sát nên cần người khác hộ tống đi thu hồi lực khí.

Bọn họ đi rồi, La Sát đạo quân mới nửa cười nửa không nhìn Đỗ Thánh Lan: “Lại gặp nhau rồi.”

Đỗ Thánh Lan hơi xấu hổ, lần đầu tiên đi trộm lôi kiếp, vì muốn chạy trốn nên Đỗ Thánh Lan gọi ‘La Sát huynh’ trước mặt mọi người, dáng vẻ cứ như rất thân thiết với người ta.

Cũng may là bây giờ có chuyện quan trọng hơn, La Sát đạo quân ngừng đề tài này, thật ra hắn thấy hứng thú với Cố Nhai Mộc hơn: “Từ xưa đến nay không có nhiều con rồng có thể chứng đạo.”

Long tộc mạnh từ bé, đáng tiếc càng về sau thời gian tu hành càng dài đằng đẵng.

Cố Nhai Mộc vẫn không nói gì, thật ra nguyên nhân chủ yếu là do tỷ lệ sinh sản của Long tộc cực thấp, có con ở trong vỏ trứng cả ngàn năm mới có thể nở, trong quá trình này cũng có nhiều con gặp tai nạn nên mất mạng.

Trên đường đi, Đỗ Thánh Lan phát hiện tu sĩ đi lại trên tiên giới ít đi rất nhiều. Hắn rất tò mò nhưng câu đầu tiên hắn hỏi lại là tình hình của Phạn Hải tôn giả.

“Ta bị pháp thân cản đường, đến lúc chạy tới Phạn Hải đã rời đi. Sau đó La Sát Môn và Phạn Môn đánh nhau, bên nào cũng có thương vong.” Chỉ hai câu ngắn ngủi lại có thể làm người khác hình dung tình hình gió tanh mưa máu đến cỡ nào.

Đỗ Thánh Lan đang suy nghĩ việc La Sát đạo quân vội vàng đón mình lên tiên giới có liên quan đến việc này hay không thì La Sát đã đưa ra đáp án phủ định trước.

“Lôi Trì có biến, xuất hiện một con rối cấp chuẩn đế.”

Cấp chuẩn đế?

Sau U Lan đại đế, thực lực mạnh nhất tiên giới bây giờ chính là đạo quân. Đỗ Thánh Lan rất kinh ngạc: “Vậy chẳng phải nó mạnh hơn sư huynh à?”

“Cũng may nó không thể ra ngoài, phải canh giữ tiểu thế giới. Đây cũng là nguyên nhân ta gọi đệ tới.” La Sát đạo quân nghiêm túc nói: “Sau khi con rối xuất hiện, một tiểu thế giới trong Lôi Trì đã bị mở phong ấn.”

Mọi người đều biết trong tiểu thế giới ắt có cơ duyên.

Đỗ Thánh Lan tự biết lượng sức, cho dù hắn đã bước vào độ kiếp kỳ nhưng tranh giành cơ duyên với một đám tiên nhân, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

“Có hạn chế cảnh giới hay giới hạn tuổi tác không?”

Ai ngờ La Sát đạo quân lại lắc đầu: “Không có, tuy nhiên trong tiểu thế giới này chết sẽ không phải là chết thật, chỉ là bị loại trừ thôi.”

Đỗ Thánh Lan ngẩn người: “Con rối nói thế à?”

“Do nó nói, thế nhưng đệ đừng nghi ngờ.” La Sát đạo quân quay lại nhìn hắn: “Bởi vì đây là con rối của sư phụ.”

Sắc mặt của Đỗ Thánh Lan chợt thay đổi.

Có Tin đồn Lôi Trì là nơi dừng chân cuối cùng trước khi U Lan đại đế mất tích. Nếu Tiên quân từ chân quân trở lên đến Lôi Trì, nó đều sẽ phát ra tiếng gầm giận dữ, đây cũng là lý do vì sao Phạn Hải tôn giả lại chọn độ kiếp ở nơi này.

Một cái hồ có thể xác định thực lực người đến vốn là chuyện lạ, bây giờ nghĩ lại rất có thể ở dưới Lôi Trì có giấu một con rối cấp chuẩn đế.

“Lúc sư tôn biến mất thì tiểu thế giới cũng biến mất theo, có người từng hỏi con rối cơ duyên là gì thì nó chỉ lên trời.”

Vừa vá trời xong, Đỗ Thánh Lan nghĩ đến mảnh vỡ Thiên Đạo đầu tiên, mà rất nhiều tiên nhân vừa mới tham gia tiên yến cũng nghĩ tới chuyện này.

Đỗ Thánh Lan hỏi: “Con rối của sư phụ sẽ cho chúng ta đi cửa sau chứ?”

La Sát đạo quân bật cười: “Nếu ta có thể ra lệnh cho nó, bây giờ Phạn Môn đã bị san bằng.”

Dường như tiểu thế giới này được tạo ra để kiểm tra điều gì đó, con rối đối xử bình đẳng và chấp hành mệnh lệnh của chủ cũ để lại một cách máy móc.

Lôi Trì cách nơi này rất xa nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt. Hiện giờ tin tức về bài kiểm tra của con rối đã truyền khắp tiên giới, sau khi biết được tham gia sát hạch chết cũng không sao, ngoại trừ tu sĩ bế quan thì rất nhiều người khác đều chạy về Lôi Trì.

Tình huống rầm rộ này còn lớn hơn tiên yến trước kia gấp trăm ngàn lần.

Đỗ Thánh Lan nói nhỏ với Cố Nhai Mộc: “Với kinh nghiệm của ta, hoạt động tập trung nhiều người như thế này sẽ không có chuyện gì tốt.”

Nếu không nghĩ đến chuyện này có liên quan đến mảnh vỡ Thiên Đạo, chưa chắc hắn sẽ tham gia.

Cố Nhai Mộc gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”

Phía trước chính là nơi ánh sáng Lôi Trì kéo xa nhất, La Sát đạo quân dừng bước nói: “Bài kiểm tra bắt đầu từ nơi này, cửa đầu tiên là so tốc độ. Ta đã qua cửa ải này rồi, lát nữa đệ cứ phát huy hết sức là được.”

Đỗ Thánh Lan vừa bước vào vòng sáng, bên trái lập tức vang lên một âm thanh máy móc: “Bài kiểm tra tốc độ bắt đầu, chỉ lấy thành tích đầu tiên.”

Tu sĩ không thể nhìn xuyên qua vòng sáng, ánh sáng quá chói giống như bóng đêm đều không thể nhìn thấy gì. Đương nhiên mọi người cũng sẽ không biết hơi thở lướt qua người mình là của ai. Trong tình huống như thế, không ai sẽ Đỗ Thánh Lan dứt khoát hoá thành một tia chớp chạy về phía nơi sáng nhất.

Bởi vì hắn quá sáng, cho dù ở trong ánh sáng cũng rất nổi bật, có người vô thức ngẩng đầu nhìn sang, thì chỉ thấy nửa cái đuôi tia chớp.

Tốc độ chính là thứ mà Đỗ Thánh Lan giỏi nhất, đợi đến khi hắn đến gần cửa ra, hưng phấn xông ra ngoài thì toàn bộ hành trình chỉ tốn khoảng nửa nén hương. Phía trước chính là Lôi Trì, Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Cố Nhai Mộc cách đó không xa. Lúc trước hai người cùng xuất phát, xem ra Cố Nhai Mộc đã đến trước hắn rồi.

Thật ra bàn về tốc độ, hai người cân tài cân sức nhưng dù sao Đỗ Thánh Lan vẫn chưa thành tiên, linh áp tiên giới vẫn có ảnh hưởng đến hắn.

Sau khi hắn ra ngoài, một nam tử vừa lộ đầu ra đã bị một nguồn sức mạnh đánh bật trở về.

“Vượt thời gian.”

Con rối đứng trong Lôi Trì cao lớn lạ thường, mặc dù đã thu lại uy áp nhưng vẫn làm người khác cảm thấy khó chịu.

Đỗ Thánh Lan nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện có rất nhiều tiên nhân. Ngay cả Phạn Hải tôn giả cũng có mặt, ánh mắt gã nhìn Đỗ Thánh Lan không hề che giấu sát ý.

Đỗ Thánh Lan nhíu mày: “Phạn Hải không vọt tới giết người nhỉ.”

Cố Nhai Mộc: “Có lẽ con rối cấm chém giết.”

Cố Nhai Mộc hơi hất cằm chỉ về một phía cho Đỗ Thánh Lan. Ở nơi cách đó ngàn mét, Đỗ Thanh Quang bình tĩnh đứng im.

Đỗ Thánh Lan nheo mắt, trên người ông ta có hai cái mảnh vỡ Thiên Đạo, phải nghĩ cách lấy được.

Càng ngày càng có nhiều hơi thở cường đại ập xuống, quanh người còn được bao bọc bằng ngọn lửa vô tận, cực kỳ ngạo mạn. La Sát Môn chỉ có La Sát đạo quân và Đỗ Thánh Lan đến, người Phạn Môn đến cũng không phải quá đông, rất nhiều tiên nhân suy đoán họ đề phòng lúc tham gia kiểm tra thì bên kia nhân cơ hội phát động đại chiến tông môn.

“Một nghìn.” Sau khi một tên mập chui vào, con rối thốt ra một con số rồi rút lại ánh sáng. Sau đó nó bày kết giới, ngăn cản những người đến sau.

Việc này có nghĩa là trong bài kiểm tra của tiểu thế giới, chỉ có một ngàn người đầu tiên có tốc độ đạt tiêu chuẩn, mới có tư cách tham dự.

Đỗ Thánh Lan suy đoán La Sát đạo quân vẫn hiểu biết đôi chút về tiểu thế giới này, nếu không sẽ không vội vàng bảo Phi Tuyết đạo quân xuống hạ giới đón hắn.

Con rối rời khỏi Lôi Trì, toàn thân đầy điện khiến mọi người lùi lại theo bản năng, từ điểm này có thể nhận ra nó mạnh đến mức nào. Cho dù lúc sung sức nhất, Phạn Hải tôn giả cũng phải dựa vào cúng tế chúc phúc mới có thể tránh khỏi việc bị thương vì Lôi Trì.

Con rối vung tay lên, một nghìn cái thẻ gỗ bay ra, rơi chính xác vào lòng bàn tay từng tu sĩ.

“Các vị có thể phát huy bao nhiêu phần thực lực ở tiểu thế giới đều do ta phán đoán.”

Con rối đầu tiên nhìn về phía bốn người đứng đầu ở cửa này, gọi bọn họ đến trước mặt nó.

Thứ tự của bốn người này là: Cố Nhai Mộc, Đỗ Thánh Lan, Phạn Hải, Đỗ Thanh Quang.

La Sát đạo quân thực lực rất mạnh nhưng tốc độ không phải là lĩnh vực hắn am hiểu, chỉ có thể xếp hạng thứ sáu.

Hơi thở trên người của nhóm Đỗ Thánh Lan trong mắt tiên quân cấp cao không đáng là gì, trong lòng họ khó tránh khỏi cảm thấy không phục, thế nhưng cũng có người hiểu mà than thở: “Ngoài Phạn Hải tôn giả, ba người kia đều là người liều mạng.”

Sau khi Đỗ Thanh Quang bị thương nặng, ngụy trang bị Phạn Hải tôn giả nhìn thấu, bây giờ hắn là đối tượng truy sát trọng điểm của Phạn Môn, ở thượng giới cũng có chút danh tiếng.

Con rối nhìn Cố Nhai Mộc rồi bấm ngón tay, rất nhiều tiên nhân nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy kinh hãi. Một con rối lại biết Thôi Diễn Thuật, việc này có chút nghịch thiên.

“Ngộ tính giáp thượng, đạo tâm cấp giáp.”

Lời vừa dứt, trên thẻ gỗ của Cố Nhai Mộc xuất hiện một chữ ‘Cửu’, có nghĩa rằng y có thể sử dụng chín phần thực lực của mình trong tiểu thế giới.

Đến phiên Đỗ Thánh Lan, hắn hơi lo lắng nhưng con rối lại không thèm liếc hắn một cái, trên tấm thẻ gỗ của Đỗ Thánh Lan xuất hiện một chữ ‘Mười’.

“…..” Niềm vui đến quá bất ngờ, Đỗ Thánh Lan nghiêm túc nói: “Vị huynh đài này thật sự rất tinh tường, biết thưởng thức anh hùng.”

Tiên quân được bọc trong ngọn lửa ngứa mắt chất vấn: “Có phải quá qua loa rồi không?”

Đối xử công bằng ở đâu?

Con rối vẫn duy trì sự lạnh lùng trước sau như một: “Hắn còn chưa thành tiên, đột phá rồi ta mới có thể phán đoán được giới hạn cuối cùng.”

Vừa nói xong, bốn phía náo động.

Khiếp sợ!

La Sát Môn gửi thư mời khắp nơi, nói là cuối tháng sẽ tổ chức tiên yến, kết quả Đỗ Thánh Lan vẫn chưa phải là tiên nhân, ngay lúc ấy có rất nhiều ánh mắt suy ngẫm đều tập trung lên người La Sát đạo quân. Phạn Hải tôn giả còn nói: “Nói tới giả danh lừa bịp, La Sát Môn rất giỏi đấy.”

La Sát đạo quân bình tĩnh như thường: “Tiên yến vào cuối tháng.”

Dường như La Sát đạo quân rất chắc chắn giữa tháng Đỗ Thánh Lan sẽ phi thăng.

Phạn Hải tôn giả nhếch môi: “Mỏi mắt chờ mong.”

Gã không nhiều lời, con rối đã bắt đầu phán đoán cho gã: “Ngộ tính cấp ất, đạo tâm cấp ất.”

Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.

Đánh giá này còn chấn động hơn lúc vừa rồi nghe tin Đỗ Thánh Lan chưa thành tiên. Chỉ có mình Phạn Hải tôn giả cảm thấy không bất ngờ, mảnh vỡ Thiên Đạo bị cướp, bổn nguyên của gã bị hao tổn, thành tựu có được do thường xuyên lợi dụng mảnh vỡ Thiên Đạo cũng giảm đi rất nhiều.

Chuyện ngoài ý muốn chính là con số xuất hiện trên tấm thẻ của gã lại đạt đến ‘Bảy’.

“Ngươi dẫn ý chí Thiên Đạo đánh thức ta, thực lực trong tiểu thế giới sẽ được tăng thêm.”

Đỗ Thánh Lan nghĩ tới chuyện Phạn Hải tôn giả tới Lôi Trì độ kiếp, nối liền ý chí đất trời, hình như đã vô tình đánh thức con rối. Việc này càng khiến hắn hoài nghi cái mảnh vỡ Thiên Đạo cuối cùng đang nằm trong tiểu thế giới.

Phạn Hải tôn giả cũng suy tính nhưng về chuyện khác. Dựa vào quan hệ của gã và La Sát Môn, nếu con rối này hơi thiên vị thì đã không cho chỗ tốt, chứng minh lần sát hạch này quả thật rất công bằng.

Đến lượt Đỗ Thanh Quang, thời gian con rối phán đoán hơi lâu một chút: “Ngộ tính giáp thượng, đạo tâm ất hạ.”

Lần này trong những người kinh ngạc có cả Phạn Hải tôn giả. Đạo tâm không liên quan đến thiện hay ác, chỉ có mạnh và yếu, một người dễ dàng tự bạo pháp thân làm sao có thể có đạo tâm là ất hạ được?

Đỗ Thánh Lan khẽ nhíu mày hỏi: “Vì sao là ất hạ?”

Con rối phán đoán đều căn cứ từ nhân quả nó thấy trên người người khác, lúc này nó tự tay kéo một cái, dây dài chằng chịt xuất hiện trong mắt mọi người, trong đó trên một đầu ngón tay quấn mười sợi tơ hồng.

“Ngươi từng có mười người vợ, ham mê sắc đẹp. Sắc đẹp chính là điểm yếu của đạo tâm nhà ngươi.”

Vừa dứt lời, ở trước mặt tất cả mọi người, trên ngón tay lại mọc ra một sợi tơ hồng nữa.



Ở một sơn trang dưới Hạ giới.

Bùi Lưu Diễm yếu ớt nằm trên mặt đất, vừa rồi nàng lại tách rời một tâm ma.