Thiên La

Chương 551: Hỏa vực




Chương 551: Hỏa vực

Thời gian nữa tháng trôi qua, Hỏa Nguyên tĩnh lặng đột nhiên rung chuyển, từng thanh âm như sấm động liên tục vang lên, dù cách xa hàng vạn dặm vẫn nghe thấy được.

Lối vào Hỏa Nguyên, vài chục tên thiên kiêu đang nghĩ ngơi chợt nhìn về một gốc của thiên địa, nơi đó hỏa vân cuồn cuộn bốc lên như muốn xuyên thủng thương khung.

Vài thanh niên nhỏ giọng tán thán.

- Không ngờ kiếp này có cơ hội nhìn thấy hỏa sơn phun trào.

- Đúng là kỳ quan hiếm thấy.

- Đáng tiết chúng ta lại không có được cơ duyên to lớn này.

Phần lớn tu sĩ ở Tây Hoang đều biết rõ một khi hỏa sơn phun trào sẽ mang lại cơ duyên to lớn như thế nào, nơi đây không phải là Hỏa Nguyên thì bọn nhất định sẽ tranh giành với đám yêu thú.

Từ khi tiến vào Hỏa Nguyên đến giờ đã hơn hai tháng, dược lực của bách hỏa tinh nguyên đan không còn được bao nhiêu, nếu bây giờ giao chiến với đám yêu thú thì bọn họ sẽ không thể rời khỏi nơi này.

Trừ khi tam đại gia tộc đồng ý dùng số bách hỏa tinh nguyên thảo vừa thu được để luyện đan nhưng làm như vậy thì thập đại thiên kiêu mười năm sau có lẽ không cần phải tổ chức.

Lý Nguyệt Thần nhìn hỏa vân phía xa, ánh mắt ẩn hiện chút thất vọng, trong người nàng chỉ còn một viên bách hỏa tinh nguyên đan, nếu có nhiều đan dược hơn thì nàng sẽ dẫn theo tộc nhân đến đó tìm cơ duyên.

Trong lúc Nguyệt Thần ngẫn người thì một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.

- Làm phiền Lý tiên tử, Ngạo Phong có một chuyện muốn thỉnh giáo.

- Có phải đạo hữu muốn hỏi thăm tung tích của Lâm Phong ?

- Đúng vậy.

Nam Cung Ngạo Phong gật đầu, trước khi tiến vào Hỏa Nguyên hắn đã đồng ý với tiểu sư muội sẽ chiếu cố Lâm Phong.



Lý Nguyệt Thần khẽ lắc đầu.

- Lúc ở địa bàn của huyết nhãn bạo viên, Lâ·m đ·ạo hữu đã rời đi.

- Là như vậy sao, đã làm phiền tiên tử.

Lý Nguyệt Thần mỉm cười đáp lễ, trong lòng nàng cũng không hiểu Lâm Phong muốn làm gì, hôm sau tất cả mọi người sẽ rời Hỏa Nguyên nếu hắn không kịp trở lại thì muốn rời đi không phải là chuyện dễ.

Cách đó hàng vạn dặm, Lâm Phong đứng trên đỉnh một ngọn cự sơn, hai tay chấp sau lưng, bộ dáng cao thâm.

- Thật là một cảnh tượng hiếm thấy.

Bên cạnh Lâm Phong là Huân Vũ và Thanh Thanh, cả ba cùng nhìn về ngọn hỏa sơn đang phun trào phía xa.

Vài ngày trước bọn họ còn ở nơi đó nhặt đá vậy mà bây giờ đã bị dung nham thiêu đốt, vạn dặm sinh linh chìm vào khói lửa.

Nhớ đến mấy khối nham thạch, vẻ mặt cao thâm của Lâm Phong có thêm vài phần bi thương, nhìn qua còn tưởng hắn đang đồng cảm với sinh linh bị dung nham thiêu đốt.

Sau khi rời hỏa sơn, đám người Lâm Phong đi một mạch gần ngàn dặm rồi tìm được một hang động để nghĩ chân.

Linh lực vừa khôi phục, cả đám liền lấy ra số nham thạch thu được trên hỏa sơn để xử lý, tộng cộng có gần năm trăm khối.

Trãi qua một đêm đập đá không ngừng nghĩ, vẻ mặt ba người đều hiện rõ mệt mỏi, nhất là Lâm Phong, cái tên có tu vi yếu nhất nhưng lại hăng hái nhất.

Kết quả thu được cũng không tệ, gần năm trăm khối nham thạch cho ra được một khối nguyên thạch cùng với hai khối dị thạch, tổng giá trị ước tính khoảng một trăm năm mươi vạn trung phẩm linh thạch.

Lâm Phong chỉ lấy khối hỏa nguyên thạch, còn hai khối dị thạch hắn để cho nhị nữ tự phân chia.



- Chỉ cần vượt qua ngọn cự sơn này sẽ đến được hỏa vực.

Ngắm cảnh được một lúc, Lâm Phong lấy địa đồ ra quan sát, phía trước chính là ngọn cự sơn cuối cùng mà tu sĩ có thể khám phá được bên trong Hỏa Nguyên.

Vượt qua được hỏa vực có thể xem như vượt qua được hai phần ba chặn đường, thượng cổ di tích đã cách bọn họ không còn xa.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt cả ba người đều hiện rõ hưng phấn, nếu có cơ duyên đủ tốt thì nữa đời còn lại của bọn họ không cần phải chạy khắp nơi để tìm tài nguyên.

Ngọn cự sơn phía trước cách nơi đây hơn trăm dặm, với tốc độ của đám người Lâm Phong thì chỉ cần thời gian nữa ngày là đến.

Nhưng khi bọn họ đến gần cự sơn lại phát hiện cảnh vật không được bình thường, yêu thú và linh dược nơi này ít hơn vài phần, đại thụ vẫn cao lớn nhưng lá thì không có bao nhiêu.

Vấn đề lớn nhất là hỏa vụ nơi này cũng giống như bên trong Đại Nguyên sơn mạch, đều ẩn chứa độc khí nhưng ít hơn rất nhiều, có lẽ là từ bên dưới hỏa vực bay ra.

- Cẩn thận.

Phong Thanh Thanh đột nhiên hét lớn, ngọc thủ giơ ra nắm lấy Lâm Phong kéo qua một bên, Huân Vũ lập tức theo sau.

- U U …

Lâm Phong còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thanh âm như tiếng gào khóc truyền đến, đại thụ rung chuyển, bụi đất mù mịt như thác lũ tràn qua chỗ hắn vừa đứng.

Nếu không nhờ Phong Thanh Thanh phản ứng kịp thì có lẽ cả ba người đã bị trận cuồng phong vừa rồi thổi bay đi.

Bây giờ Lâm Phong đã hiểu vì sao đại thụ nơi này lại ít lá như vậy, thổi kiểu này thì thứ gì mọc nổi.

Càng tiến gần về phía hỏa vực không chỉ số lượng hỏa phong càng nhiều, uy lực càng lớn mà bên trong bọn chúng còn mang theo cả hỏa vụ và độc khí.

Đám người Lâm Phong phải vừa đi vừa né, chỉ một ngọn cự sơn bình thường mà bọn họ phải mất năm ngày mới vượt qua.

- Đây chính là hỏa vực sao ?



Lúc này đám người Lâm Phong đang trốn phía sau một vách núi, các bọn họ hơn một dặm là hỏa vực, nhìn bề ngoài không giống một cái vực thẩm mà trông như một dòng đại hà mờ ảo.

Bên trên có hỏa vụ lượn lờ, mỗi khi hỏa phong thổi tới sẽ làm cho hỏa vụ chuyển động như từng con sóng lớn lướt đi.

Phía bên kia hỏa vực, Lâm Phong có thể mơ hồ nhìn thấy hư ảnh của một ngọn cự sơn, khoảng cách từ nơi đó đến chỗ hắn đang đứng hơn cả chục dặm.

- Lão đầu có chắc đây là cái đan vực lão từng nhìn thấy không ?

- Chắc là không sai.

Lão đầu từng đến Đan Minh vài lần, tuy thời gian đã làm cho thiên địa biến đổi nhưng vẫn có một số thứ không thay đổi, một trong số đó là Đại Nguyên sơn mạch.

Khoảng cách từ sơn mạch đến cái vực thẩm này hoàn toàn giống với những gì lão đầu nhớ và cả địa đồ lấy được bên trong thạch đỉnh, tuyệt đối không thể sai.

Lâm Phong nghe lão đầu khẳng định, trong lòng yên tâm hơn chút.

- Chẳng phải lão nói đan vực chỉ rộng hơn ba dặm thôi sao ?

- Đúng là người tính không bằng trời tính.

- Nè nè, lão nói vậy là có ý gì, mà lão có phải người đâu ?

- Hài…

Lão đầu không ngờ vài chục vạn năm trôi qua, đan vực lúc trước đã mở rộng gấp đôi, trãi qua vô số năm tháng bị phong chi lực bào mòn cho dù là cự sơn cũng không thể chống đỡ.

Theo tính toán của lão đầu, nếu chỉ là một cái hỏa vực rộng vài ba dặm thì Lâm Phong có thể nắm chắc bảy phần cơ hội vượt qua, bây giờ thì ba phần cũng chưa tới.

Về bản chất thì hỏa vực gần tương tự như đại hà, chỉ khác ở chỗ đại hà càng lớn thì sức nước càng lớn, hỏa vực càng lớn thì sức gió sẽ càng lớn.

Hơn nữa bên trên hỏa vực có hỏa vụ lượn lờ làm cho tầm nhìn hạn chế, một khi hỏa phong thổi tới khó mà phát hiện, ngoài ra đám người Lâm Phong còn chịu ảnh hưởng của hỏa độc, không thể thi triển hoàn toàn sức mạnh.