Chương 550: Dị biến
Lâm Phong lấy ra vài chục viên đan dược ném vào bó đuốt lớn của hắn sau đó châm lửa đốt lên, từng luồn khói trắng bay về phía hỏa sơn, nhìn từ xa như bạch vân kéo đến.
Khi bạch vụ vừa tiếp cận hỏa sơn, cả ba người Lâm Phong đồng loạt xuất phát, thân ảnh của bọn họ thoát ẩn thoát hiện, cho dù không bị mê vụ đan ảnh hưởng thì cũng khó mà thấy được.
Nữa ngày trôi qua, đám người Lâm Phong đã tiến vào hỏa sơn, lúc này cả ba không đi tiếp mà dừng lại bên dưới một gốc đại thụ, vẻ mặt ẩn hiện lo lắng.
Kế hoạch của Lâm Phong vô cùng thuận lợi, đến lúc này bọn họ vẫn chưa gặp phải thiết hỏa phong, một đầu cũng không thấy.
Mê vụ đan có thể vô hiệu hóa thị giác của thiết hỏa phong nhưng không có khả năng khắc chế, dù nhân phẩm của ba người có tốt đến mức nghịch thiên thì ít nhất cũng phải gặp một vài đầu yêu phong, lúc trước bọn họ mang ôn liệt đan trên người còn đụng phải vài chục đầu lục hỏa phong xà nữa là.
Giọng nói của Huân Vũ từ bên cạnh truyền đến.
- Có khi nào ngọn hỏa sơn này đổi chủ rồi không ?
- Chắc là không đâu.
Lâm Phong lắc đầu, địa đồ mà hắn sử dụng là phiên bản được cập nhật mới nhất của tam đại gia tộc, mỗi lần xuất bản chỉ cách nhau có mười năm thôi.
Nghĩ đến đây Lâm Phong có chút chột dạ, thời gian mười năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, một tên vô danh tiểu tốt như hắn còn có thể trở thành đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang thì có chuyện gì mà không thể.
Nếu hỏa sơn thật sự đổi chủ thì nguy rồi, hắn tạo ra động tĩnh lớn như vậy không bị phát hiện mới là lạ, lần này đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.
Phong Thanh Thanh nhíu mày, giọng nói nghiêm túc.
- Nơi này không thể ở lâu.
- Ta đề nghị rút lui, trước hết phải tìm hiểu rõ tình hình.
Lâm Phong lập tức đưa ra đề nghị, so với an toàn của nhị nữ thì vài chục viên địa cấp đan dược đã bỏ ra chẳng đáng là gì.
Hai nàng khẽ gật đầu, cả ba cùng hướng về nơi xuất phát chạy đi nhưng chỉ được một lúc thì Lâm Phong chợt dừng lại, hắn đi tới bên cạnh một gốc đại thụ khô héo để quan sát.
Dưới gốc đại thụ có một khối cự thạch màu đỏ nâu, sờ vào vẫn còn cảm giác ấm áp, Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra lai lịch thứ này.
- Là nham thạch.
Dung nham từ bên trong hỏa sơn phun ra bên ngoài sau một thời gian sẽ hóa thạch được gọi là nham thạch.
Nhiệt độ của khối nham thạch này vẫn còn ấm chứng tỏ thời gian hình thành cách đây không lâu.
Giọng nói lão đầu truyền đến.
- Thời của tiểu tử ngươi tới rồi.
- Giờ này còn thời thế gì nữa, chạy lẹ còn kịp.
Tuy Lâm Phong chưa từng nhìn thấy hỏa sơn phun trào nhưng đã nghe thiên hạ đồn đại, cảnh tượng lúc đó phải nói là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, sinh linh trong vòng mấy trăm dặm đều bị thiêu trụi, chẳng khác gì thiên phạt.
- Bảo vật ở ngay trước mắt, tiểu tử ngươi không muốn lấy sao ?
- Nơi này làm gì còn bảo vật.
Theo tình hình trước mắt, Lâm Phong đoán bầy thiết hỏa phong đã dọn ổ đi nơi khác từ lâu, linh dược trên núi chắc chắn cũng bị bọn chúng mang đi.
- Trên núi không còn vậy trong núi thì sao ?
Bên dưới hỏa sơn chính là thiên địa hỏa linh mạch mà đã là linh mạch thì sẽ có linh thạch và nguyên thạch cùng với một số loại dị thạch hỏa hệ trân quý.
Tuy nhiên linh thạch đã bị dung nham hòa tan cho nên mỗi khi hỏa sơn phu trào cũng đồng thời giải phóng một lượng lớn linh khí, tạo ra một vùng thổ nhưỡng màu mỡ cho linh dược phát triển.
Dù linh thạch đã không còn nhưng lão đầu chắc chắn nguyên thạch vẫn còn đó, hỏa nguyên thạch không chỉ cứng rắn như khoáng thạch mà còn ẩn chứa hỏa nguyên chi khí, trời sinh đã không sợ lửa.
Lúc này hỏa sơn đã là nơi vô chủ cũng tức là tất cả số nguyên thạch trên núi đều thuộc về đám người Lâm Phong, nghĩ đến đây vẻ mặt tên nào đó tràn đầy hưng phấn.
Lâm Phong vừa có ý định thăm ngàn thì chợt nhớ tới một chuyện.
- Lão đầu, đám yêu thú kia sẽ không đột nhiên chạy đến đây tìm nguyên thạch đó chứ ?
- Có lẽ là không.
Theo quan sát của lão đầu thì ngọn hỏa sơn này nữa tháng sau sẽ hoàn toàn phun trào, trong khoảng thời gian này bọn yêu thú sẽ không mạo hiểm đến gần, bọn chúng sẽ đợi đến khi quá trình phun trào kết thúc, lúc đó đến tìm không chỉ an toàn mà bảo vật thu được cũng nhiều hơn.
Lâm Phong nghe đến đây liền quay qua nhìn nhị nữ, nói ra một câu khiến hai nàng tái mặt.
- Hỏa sơn sắp phun trào rồi, mau lên núi thôi.
- Ngươi có bị bệnh không?
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn dâm tặc, chỉ mất vài chục viên địa cấp linh đan mà đã bắt đầu nghĩ quẩn rồi.
Huân Vũ nhỏ giọng an ủi.
- Nơi này có nhiều linh dược như vậy, bỏ ra một ít thời gian là có thể bù đắp lại số đan dược đã mất.
- Là ta lỡ lời, bây giờ không còn nhiều thời gian, vừa đi vừa nói.
Lâm Phong thả thiên ảnh ma điêu ra, hỏa sơn đã không còn yêu thú nên không cần phải sợ chuyện huyết mạch bại lộ.
Ba người Lâm Phong vừa nhảy lên, thiên ảnh ma điêu liền vỗ cánh bay đi, chớp mắt một cái đã sắp rời khỏi hỏa sơn.
- Cái tên ngốc này, người bay đi đâu vậy, mau lên núi.
- ÉC… ÉC…
Thiên ảnh ma điêu cũng là yêu thú tất nhiên cảm nhận được nguy hiểm trên hỏa sơn, song nhãn ngơ ngác, giờ này còn chạy lên núi làm gì.
- Nhìn cái gì, còn không mau bay đi, có tin lão tử cắt lương ngươi không?
- ÉC…
Trên đường đi, Lâm Phong vừa nhìn xung quanh vừa giải thích với nhị nữ, lúc này hai nàng đã hiểu vì sao vẻ mặt của tên nam nhân bên cạnh lại hưng phấn như vậy, thì ra là nơi này có bảo vật.
Thiên ảnh ma điêu hạ cánh gần đỉnh của hỏa sơn, theo lời của lão đầu thì nơi đây chỉ vừa bước vào quá trình phun trào, phần lớn nham thạch được phun ra đều nằm ở gần đỉnh núi.
Lâm Phong vừa đáp xuống liền nhìn thấy một khối nham thạch cao gần nữa người nằm bên cạnh một gốc đại thụ, hắn vội tiến lại gần quan sát.
Nhìn khối cự thạch vẫn còn đang b·ốc k·hói, chắc thanh niên này chỉ vừa mới ra lò không lâu.
- Đập luôn cho nóng.
Lâm Phong lấy ra một thanh thiết chùy, đây là một thanh địa cấp binh khí không nhớ rõ chôm được từ nơi nào.
- ẦM…
Độ cứng của nham thạch chỉ tương đương với cự thạch bình thường, thanh niên này chỉ vừa xuất thế sao có thể chịu nỗi một đòn toàn lực của Lâm Phong.
Hai bên vừa v·a c·hạm, nham thạch vỡ thành từng khối, ba người Lâm Phong lập tức chạy tới tìm kiếm, quả nhiên là không có thứ gì bên trong.
Phần lớn nguyên thạch và dị thạch đều chìm sâu bên dưới dung nham, hỏa sơn vẫn chưa hoàn toàn phun trào nên chỉ có một số ít bay ra bên ngoài, đây cũng là một trong những nguyên nhân yêu thú không mạo hiểm đến nơi này.
Đám người Lâm Phong bắt đầu chia ra tìm kiếm, trước tiên bọn họ thu hết số nham thạch tìm được vào túi trữ vật sau đó sẽ tìm một nơi an toàn để xử lý, mấy chuyện như đập đá sao có thể làm công khai được.