Chương 552: Biến cố
Lâm Phong nhìn hỏa vực phía trước, vẻ mặt ẩn hiện thất vọng, từ trước tới giờ hắn chỉ nghe qua nước chảy đá mòn, hôm nay lại biết thêm được một câu gió thổi núi mòn.
Đáng tiết nơi này có hỏa độc, bách hỏa tinh nguyên đan lại không có tác dụng với thiên ảnh ma điêu nếu không mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
- Lão đầu, không còn cách nào khác sao ?
- Nếu để một mình Phong nha đầu bay qua thì có năm phần cơ hội.
- Chỉ có năm phần ?
- Nhiêu đó đã là nhiều rồi.
Lâm Phong do dự một lúc rồi lắc đầu, một nữa cơ hội không phải quá thấp nhưng bọn họ không chỉ đi qua mà còn phải trở về, chỉ cần một trong hai lần thất bại thì bạo nữ sẽ gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn nhị nữ bên cạnh.
- Nơi này không tiện ở lâu, mau rời đi thôi.
- Không phải ngươi muốn vượt qua bên kia sao ?
- Đi rồi nói.
Phong Thanh Thanh còn chưa kịp mở lời thì Lâm Phong đã xoay người rời đi, nhị nữ nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, cả hai nàng đều không hiểu tên nam nhân này muốn làm gì.
Vài canh giờ trôi qua, đám người Lâm Phong dừng lại bên trong một cái hang động vừa nhỏ vừa nông, đây chính là nơi bọn họ vừa đào đêm qua để nghĩ ngơi.
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn tên dâm tặc ngồi bên cạnh.
- Cuối cùng ngươi muốn làm gì ?
- Ta chợt phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.
Chuyện là lúc nãy Lâm Phong kiểm tra giới chỉ thì phát hiện địa đồ dẫn đến bảo tàng đã biến mất, có thể là hắn làm rơi ở đâu đó trên đường đi.
Không có địa đồ thì dù cho bọn họ có vượt qua được hỏa vực cũng vô dụng, trước tiên phải tìm được địa đồ rồi mới tính tiếp.
Phong Thanh Thanh nhìn vẽ mặt của Lâm Phong, ánh mắt hoài nghi.
- Rõ ràng đêm qua ta còn thấy ngươi cầm địa đồ nghiên cứu, có phải ngươi muốn độc chiếm bảo tàng không ?
- Ngươi đừng có lấy dạ nữ nhân đo lòng quân tử.
- Vậy ngươi có dám đưa giới chỉ cho ta xem không ?
- Không được, trong giới chỉ của ta có rất nhiều bảo vật, lỡ như ngươi nổi lòng tham thì sao.
Lâm Phong vội lui lại phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn bạo nữ, dáng vẻ chân thật như sợ nàng c·ướp mất bảo vật của hắn.
- Ngươi…
Thanh Thanh tức đến đỏ mặt, cái tên khốn này vừa rồi còn tự nhận là quân tử vậy mà bây giờ lại suy bụng ta ra bụng người.
Huân Vũ im lặng ngồi một bên quan sát từ đầu đến cuối, chợt mở lời.
- Hỏa vực có vấn đề đúng không ?
Lúc nãy Huân Vũ nhìn thấy Lâm Phong quan sát hỏa vực, sắc mặt liên tục biến đổi, với tính cách tham tài như mạng của hắn trừ khi gặp phải nguy hiểm liên quan đến sinh mệnh nếu không tuyệt đối sẽ không từ bỏ di tích.
Lâm Phong không ngờ Huân Vũ có thể nhìn thấu được tâm tư của hắn nhưng vẫn ngoan cố lắc đầu.
- Chỉ là một cái hỏa vực cỏn con thì có gì mà nguy hiểm, đệ nhảy một phát là qua.
- Có tin ta ném ngươi xuống dưới ngay bây giờ không ?
Phong Thanh Thanh bước tới bên cạnh Lâm Phong, bộ dáng như hổ rình mồi, người khác thì không rõ nhưng một người mang phong chi thể như nàng sao lại không biết hỏa vực kia đáng sợ thế nào.
Lâm Phong ngẫn đầu, vẻ mặt bất cần.
- Ta không tin.
- Hừ.
- Nè nè, người làm gì vậy, mau buôn ta ra…
Lâm Phong vừa dứt lời thì Phong Thanh Thanh lập tức động thủ, ngọc thủ tóm lấy dâm tặc mang ra bên ngoài.
- Huân Vũ tỷ tỷ cứu mạng…
- Bới người ta có người sàm sở…
- Ui, ngươi sờ chỗ nào đó, nhẹ tay chút…
- U U…
Lâm Phong đang la hét thì chợt nghe thấy thanh âm gào thét truyền đến, hắn vừa ngẫn đầu thì nhìn thấy một ngọn hỏa phong đang thổi tới.
- Chạy lẹ, ngươi còn đứng đó làm gì…
- Ngươi không nói ta sẽ không rời đi, cùng lắm thì bị thổi bay.
Phong Thanh Thanh vẫn đứng im bất động, nơi này cách hỏa vực vài chục dặm, uy lực hỏa phong đã suy yếu chắc chắn không thể nguy hiểm đến tính mạng nhưng b·ị t·hương là chuyện không thể tránh khỏi.
Lâm Phong nhìn hỏa phong thổi tới cuối cùng nhìn không được mà hét lớn.
- Ta khai a…
- BỊCH…
- Ui, ngươi không biết nhẹ tay một chút sao.
Thân ảnh Thanh Thanh biến mất ngay khi hỏa phong thổi tới, sau khi trở lại hang động, nàng tiện tay ném hắn vào một gốc, vẻ mặt đắt ý.
- Còn không mau nói.
- Chuyện cũ bỏ qua có được không, ta biết có một cái bảo tàng ở Bắc Hoang hay là…
- Có phải ngươi muốn ta đưa ra bên ngoài hóng gió không ?
- Làm người ai làm thế…
Huân Vũ nhìn Thanh Thanh chuẩn bị động thủ liền ngăn lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm Phong.
- Chàng có biết vì sao ta và Thanh tỷ phải mạo hiểm cùng chàng tiến vào nơi này không ?
- Cổ nhân có câu lấy rồng theo rồng, lấy hổ theo hổ, phu thê thì phải đồng lòng có đúng không ?
Phong Thanh Thanh đứng bên cạnh nhịn không được mà nhếch môi, cái tên ngốc này lại dám tự xem mình là nhân trung chi long, đúng là mặt dày đến không biết xấu hổ.
Huân Vũ khẽ gật đầu.
- Nếu chàng đã nói phu thê phải đồng lòng thì sao lại muốn che giấu bọn ta.
- ẶC… ta…
- Thật ra ta và Thanh tỷ hi vọng có thể giúp chàng lấy được bảo tàng, biết đâu sẽ tìm được cơ hội đột phá vương giả.
Từ lúc Lâm Phong đột phá linh giả đỉnh phong cách đây đã hơn một năm vậy mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của linh vực, chuyện này làm cho hai nàng vô cùng lo lắng.
Thời điểm đột phá vương giả tốt nhất là mười năm kể từ khi đột phá linh giả lục cấp đỉnh phong, một khi thời gian này trôi qua dù có đột phá vương giả thành công thì cũng khó mà bước tiếp.
Huân Vũ và Thanh Thanh đều biết thiên phú tu luyện của Lâm Phong không tốt, cho nên cả hai sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể giúp nam nhân của mình đột phá.
Lâm Phong không ngờ hai nàng lại lo cho hắn nhiều như vậy, hanh phúc đến quá bất ngờ làm cho tên nào đó có cảm giác hoài nghi nhân sinh, trong lòng dâng tràn ấm áp.
- Lời tỷ nói là thật sao ?
Ánh mắt Lâm Phong lén nhìn về phía bạo nữ đúng lúc thấy được vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của nàng.
- Còn nhìn nữa có tin ta móc cặp sắc nhãn của ngươi không ?
- Không nhìn thì không nhìn, dù sao cũng đâu có gì đẹp.
- Ngươi nói gì ?
- Hỏa vực phía trước có chút nằm ngoài tính toán của đệ…
Lâm Phong vội mang mọi chuyện kể ra, có câu sai một ly đi một dặm, lần này lão đầu tính sai đến mấy dặm, không biết phải đi đến bao giờ.
Phong Thanh Thanh đứng một bên nghe Lâm Phong kể rõ mọi chuyện, vẻ mặt liên tục biến đổi, thì ra hắn không muốn đi tiếp là vì lo lắng cho nàng, ánh mắt nhìn tên dâm tặc có thêm vài phần ôn nhu.
Huân Vũ nhíu mày, dù nàng rất muốn giúp Lâm Phong đột phá nhưng cũng không thể để Thanh Thanh mạo hiểm.
- Vậy chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.
- Đệ cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ là tâm linh tương thông, đúng là trời sinh một cặp.