Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 549: Thiết hỏa phong




Chương 549: Thiết hỏa phong

Nữa ngày trôi qua, huynh đệ Ung gia đã tiếp cận được ngọn cự sơn, bọn họ không vội lên núi mà tìm một nơi kính đáo để quan sát.

Thêm nữa canh giờ trôi qua, cự sơn vẫn tĩnh lặng như lúc đầu, hoàn toàn không có một chút biến đổi.

Ung Thư nhỏ giọng nói.

- Ta sẽ lên núi kiểm tra, đệ cứ ở lại nơi này quan sát.

- Tuân lệnh.

Ung Minh nhìn thân ảnh đại ca dần biến mất, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, lúc này hắn chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi đây.

Bên trên ngọn cự sơn, hỏa khí lượn lờ, nhìn kỹ sẽ thấy một đám hắc vụ liên tục di chuyển, thỉnh thoảng dừng lại một vài nơi.

- Kỳ lạ, nơi này sao lại không có khí tức tu sĩ.

Thân ảnh Ung Thư ẩn hiện bên trong hắc vụ, ánh mắt trầm ngâm, hắn đã tìm nữa ngọn cự sơn vẫn không thấy chút dấu vết nào.

- Chẳng lẽ bọn họ đã rời đi ?

Ung Thư vừa chuyển động chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía một gốc đại thụ.

- Là ai, mau bước ra.

- Kim vệ Ung gia quả nhiên danh bất hư truyền.

Nữ tử từ phía sau đại thụ bước ra, nàng vận một bộ hắc y, dáng người uyển chuyển, mi mục như họa, dung mạo như hoa.

- Có phải các hạ đang tìm người không ?

- Ngươi là ai ?

- Ta là ai không quan trọng, chuyện quan trọng là ta biết người các hạ muốn tìm đang ở đâu.



Ngọc thủ nữ tử giơ lên, ba cổ t·hi t·hể hư không xuất hiện.

- Đây có phải người các hạ muốn tìm ?

- Ngươi…

Ánh mắt Ung Thư vừa liếc qua ba cổ t·hi t·hể, không cần nhìn rõ dung mạo hắn cũng đoán được lai lịch, vẻ mặt phẩn nộ, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, không nói một lời liền đâm về phía nữ tử.

Trường kiếm đâm xuyên qua người nữ tử nhưng lại không có một chút huyết nhục xuất hiện, thân ảnh nữ tử mờ dần rồi biến mất.

Giọng nói nữ tử từ phía sau Ung Thư truyền đến.

- So với Ung Ngạn thì các hạ vẫn còn thua kém.

- Ngươi là ai, sao lại quen biết thiếu chủ ?

- Đợi khi các hạ gặp được Ung Ngạn sẽ rõ.

- Muốn c·hết.

Trường kiếm Ung Thư chém về phía nữ tử, kiếm khí phá không bay đi, kết quả vẫn không thay đổi, thân ảnh nữ tử lần nữa hiện ra, không chút tổn hại, chỉ có mười mấy gốc đại thụ phía sau nàng ngã xuống.

- Ta đã nhường hai chiêu, các hạ thử tiếp một kiếm của ta xem.

Nữ tử dứt lời, ngọc cốt chỉ về phía đối thủ, cảnh vật xunh quanh dần thay đổi, từng cành cây ngọn cỏ và vô số chiếc lá trên cự sơn đều hóa thành mũi kiếm đồng loạt bay đi.

- Vạn kiếm quy nguyên, không thể nào.

Vẻ mặt Ung Thư tràn đầy sợ hãi, chỉ cần là kiếm tu không ai không biết đến cảnh giới cao nhất của kiếm đạo là nhân kiếm hợp nhất, một ý niệm có thể hóa vạn vật thiên địa thành kiếm ý.

Dù Ung Thư có là thiên kiêu nhưng khi đối diện với cảnh giới tối cao của kiếm đạo vẫn thất thủ vô sách, ngay cả ý định phản kháng cũng không có.

Nữ tử xoay người rời đi, nàng vừa đánh bại một tên thiên kiêu nhưng vẻ mặt không chút cao hứng, trong mắt nàng thì Ung Thư vẫn chưa phải là đối thủ xứng tầm.



Khi nữ tử rời núi, vài thân ảnh xuất hiện trước mặt nàng, bộ dáng cung kính.

- Tiểu thư, Ung Minh đã bị tiêu diệt.

- Đã đến lúc phải rời đi.

- Tuân lệnh.

Lăng Tiểu Thanh do dự một lúc chợt lên tiếng.

- Tiểu thư không cần phải nghĩ ngơi sao ?

Cảnh giới của tiểu thư và Ung Thư ngang nhau, dù trong lòng nàng tiểu thư vô cùng lợi hại nhưng muốn đánh bại một tên thiên kiêu cùng cấp không phải là chuyện dễ dàng.

Lăng Tử Yên lắc đầu.

- Không cần.

Nếu là một tên thiên kiêu khác có lẽ nàng sẽ tốn chút sức lực, đáng tiết Ung Thư lại là một tên kiếm tu, khi hắn tiến vào vạn kiếm trận của nàng thì chẳng khác nào bước qua quỷ môn quan.

Vạn kiếm trận gần như tương tự với vạn kiếm quy nguyên, chỉ trách lúc đó thần trí của Ung Thư đang rơi vào tình trạng phẩn nộ nên không phân biệt được thật giả, dù hắn có nhận ra thì kết quả vẫn không thay đổi.

- Vậy Lâm Phong thì sao ?

- Núi cao sông dài, nhất định sẽ có một ngày ta và hắn gặp lại nhau.

Không phải Lăng Tử Yên không muốn tìm mà nàng biết có tìm cũng vô dụng, nếu Lâm Phong dễ tìm như vậy thì sớm đã bị Ung gia tìm được.

Đợi khi rời khỏi Hỏa Nguyên thì nàng có thể vận dụng thế lực của Ma giáo để tìm kiếm, lúc đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Gần mười ngày trôi qua, phía trước Lâm Phong lại xuất hiện một ngọn hỏa sơn, hắn còn chưa kịp mở lời thì giọng nói lạnh lùng của Phong Thanh Thanh từ bên cạnh truyền đến.

- Nếu ngươi còn dùng đến cái thứ đó thì đừng trách.



- Ngươi có cho linh thạch thì ta cũng không dùng.

Không chỉ có nhị nữ mà Lâm Phong cũng bị ôn liệt đan ám ảnh, không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới khử được cái hương vị kinh khủng kia, hắn thà đánh một trận với đám thiên thú còn tốt hơn.

Từ ba ngày trước, Lâm Phong đã trở lại lộ tuyến ban đầu, tức là ngọn hỏa sơn phía trước đã sớm nằm trong tính toán của hắn và lão đầu.

Lâm Phong đi xung quanh nhặt vài gốc cây khô sau đó tìm một chỗ thích hợp để chất thành đống.

- Nhiêu đây chắc là đủ rồi.

Nhìn đống cây khô cao vài chục trượng, vẻ mặt Lâm Phong tràn đầy hài lòng, sau khi nghĩ ngơi một lúc hắn lại đi tìm thêm vài gốc đại thụ tươi tốt phủ lên đống cây khô, vậy là hoàn tất khâu chuẩn bị.

Nhị nữ vừa nhìn liền nhận ra ý đồ của tên nam nhân bên cạnh, giọng nói Thanh Thanh ẩn chứa vài phần châm biếm.

- Ngươi muốn dùng khói để đối phó thiết hỏa phong ?

- Phong chấp sự đúng là tài mạo song toàn, vừa nhìn đã biết.

- Ngươi nghĩ một chút khói này có thể dọa được hàng trăm vạn yêu phong trên núi ?

- Nếu thêm vài chục viên địa cấp đan dược nữa thì sao ?

Chủ nhân của ngọn hỏa sơn phía trước là thiết hỏa phong, tuy thực lực yếu nhưng huynh đệ đông, số lượng ước tính lên đến hàng trăm vạn, một khi vỡ tổ chẳng khác gì thú triều.

Bình thường đám yêu phong rất sợ khói nhưng thiết hỏa phong thì khác, bọn chúng quanh năm sống trên hỏa sơn nên khả năng miễn dịch cao hơn bình thường.

Cũng vì vậy mà Lâm Phong đã đặt biệt chuẩn bị cho bầy thiết hỏa phong vài chục viên địa cấp mê vụ đan, loại đan dược này có thể vô hiệu hóa bầy yêu phong trong thời gian ngắn.

Lâm Phong lấy ra hai bình dược tề đưa cho nhị nữ, chỉ cần bôi thứ này lên mắt sẽ không bị mê vụ đan ảnh hưởng.

- Huân Vũ tỷ tỷ và Phong chấp sự tuyệt đối không thể rời khỏi phạm vi của mê vụ đan.

- Ta hiểu rồi.

- Hừ, không cần ngươi nhắc.

Huân Vũ khẽ gật đầu, Phong Thanh thanh theo thói quen trừng mắt nhìn dâm tặc, tưởng ai cũng ngốc như hắn sao.