Chương 548: Lục hỏa phong xà
Chỉ cần quay lại với lộ trình ban đầu thì Lâm Phong sẽ không phải đối mặt với lục hỏa phong xà, hơn nữa trên đường đi còn có thể thu thập thêm linh dược.
- Như vậy chẳng phải sẽ tốn rất nhiều thời gian sao ?
Lâm Phong nhíu mày, cách của lão đầu gần như là diệu kế chỉ có một khuyết điểm là tiêu hao quá nhiều thời gian, vừa đúng đây lại là thứ hắn đang thiếu.
- Cách còn lại là gì ?
- Lão phu sẽ chỉ cho tiểu tử ngươi luyện chế một loại đan dược gọi là tịch hương đan có thể tránh né được đám yêu xà phía trước.
- Có thật không ?
- Chỉ cần không gặp phải thiên thú đảm bảo bình yên vô sự.
Giọng điệu của lão đầu tràn đầy tự tin, những thứ khác lão không dám chắc nhưng nói về đan đạo thì tuyệt đối không có vấn đề.
Một khi lục hỏa phong xà hít phải tịch hương đan thì khứ giác sẽ lập tức bị vô hiệu hóa, với thị giác hạn chế của bọn chúng rất khó để phát hiện đám người Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn ngọn hỏa sơn cách đó vài chục dặm, hỏa khí lượn lờ tạo ra một khung cảnh huyền bí, nếu có thể phong tỏa khứu giác của yêu xà thì khả năng vượt qua hỏa sơn là rất cao.
Cách này so với cách thứ nhất của lão tuy có thêm chút nguy hiểm nhưng lại tiết kiệm rất nhiều thời gian, đáng lý ra phải nằm trên mới đúng.
- Lão đầu có phải lão nhầm kèo rồi không ?
- Sau này ngươi sẽ hiểu.
Lão đầu vừa dứt lời liền biến mất, Lâm Phong gọi vài lần vẫn không thấy phản hồi, hắn đành phải mang kế hoạch của lão cùng với nhị nữ thương lượng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hai nàng đều lựa chọn phương án thứ hai, cả ba cùng đi tìm một chỗ kín đáo để Lâm Phong luyện đan.
Lục hỏa phong xà là loài hoạt động về đêm cho nên thời gian vượt núi tốt nhất là vào ban ngày, trời vừa sáng thì cả ba người Lâm Phong liền xuất phát về phía hỏa sơn.
Khi còn cách hỏa sơn vài chục dặm, Lâm Phong lấy ra hai viên đan dược đưa cho nhị nữ, vẻ mặt ba người lúc này vô cùng đặt sắc.
Huân Vũ dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn nam nhân của nàng, còn Phong Thanh Thanh là cả một bầu trời phẫn nộ, nếu ánh mắt có thể g·iết người thì Lâm Phong đ·ã c·hết hàng vạn lần.
Lúc này đám người Lâm Phong mới sử dụng đan dược không phải vì sợ thời gian dược lực không đủ mà là vì hương vị của thứ này quá kinh khủng.
Lâm Phong còn nhớ lúc tịch hương đan vừa luyện thành thiếu chút nữa đã làm cho hắn đăng xuất vì nghẹt thở.
Còn tốt là loại đan dược này không cần phải nuốt vào, chỉ cần nghiền nát rồi để vào một cái túi nhỏ mang theo bên người là được.
- Oẹ… lão đầu thúi, lão đợi đó ọe ọe…
Lâm Phong vừa đi được một lúc thì cảm giác buồn nôn dâng trào, phải chạy đi tìm một nơi để giải quyết, bây giờ hắn đã nhận ra người nhầm kèo là hắn chứ không phải lão đầu.
Sắc mặt Huân Vũ và Thanh Thanh cũng không tốt hơn bao nhiêu, có lẽ tu vi của hai nàng cao hơn cái tên nào đó nên vẫn giữ được bộ dáng thục nữ.
Nữa ngày trôi qua, đám người Lâm Phong chỉ còn cách hỏa sơn hơn mười dặm, bọn họ không trèo lên núi mà chọn cách đi vòng qua, dù vậy trên đường đi vẫn gặp được không ít lục hỏa phong xà.
Có lẽ vì tác dụng của tịch hương đan mà lục hỏa phong xà hoàn toàn không phát hiện ra hành tung của đám người Lâm Phong, thẩm chí bọn họ còn có cảm giác bầy yêu xà đang tránh né.
Chuyện này cũng không có gì lạ, đừng nói là lục hỏa phong xà cho dù là đám thiên kiêu nhìn thấy Lâm Phong lúc này cũng phải quay đầu bỏ chạy.
- Lão đầu, hình như tịch hương đan của lão còn có công dụng trừ tà đuổi yêu nữa đó.
- Đương nhiên.
Giọng điệu lão đầu tràn đầy đắt ý chỉ là Lâm Phong lại không thể nhìn được vẻ mặt hả hê khi thấy người g·ặp n·ạn của lão.
Thật ra loại đan dược Lâm Phong luyện chế không phải là tịch hương đan mà là ôn liệt đan, một loại đan dược được lấy cảm hứng từ ôn liệt thử, loài yêu thú đã tuyệt tích mấy chục vạn năm trước.
Tương truyền trên người ôn liệt thử tỏa ra một loại mùi hương vạn vật xa lánh, cho dù bọn chúng có tự dâng tới cửa cũng không có loài yêu thú nào dám động khẩu.
Sau này có rất nhiều tu sĩ học theo ôn liệt thử, trước khi tiến vào địa bàn của yêu thú đều mang theo ôn liệt đan trên người, kết quả số người vẫn lạc vì bị yêu thú t·ấn c·ông giảm rõ rệt và số lượng tán tu lại tăng lên đáng kể.
Nguyên nhân là vì tu sĩ sử dụng ôn liệt đan trong thời gian dài sẽ bị xú khí l·ây n·hiễm không cách nào thanh tẩy, thử tưởng tượng trong số hàng ngàn đệ tử đang chen chúc nghe giản đạo thì có một tên mang theo mùi hương của ôn liệt đan xuất hiện, cảnh tượng sẽ như thế nào.
Gần như tất cả tông môn đều cấm đệ tử sử dụng ôn liệt đan, sau này các thành trì cũng không chịu nỗi mà ra lệnh cấm, một loại đan dược thần kỳ từ đó dần tuyệt tích cho đến tận hôm nay mới được một tên thiên tài đan đạo hồi sinh.
Nhờ có ôn liệt đan trợ giúp mà đám người Lâm Phong chỉ tốn gần mười ngày để vòng qua hỏa sơn, nếu quay trở lại theo cách của lão đầu không chừng sẽ tiêu tốn thời gian cả tháng.
Phía sau hỏa sơn là ba ngọn cự sơn liên tiếp, theo như địa đồ ghi chép thì nơi này chỉ có đúng một đầu thiên thú sinh trưởng, với thực lực của đám người Lâm Phong thì không đáng lo.
- Hỏa Nguyên đúng là một cái bảo khố của thiên địa.
Lâm Phong nhịn không được mà cảm thán, bình thường những nơi nhiều linh dược thế này sẽ có lượng lớn yêu thú thủ hộ nhưng vì nơi này hỏa khí dày đặc nên chỉ có yêu thú mang hỏa linh yêu thể mới có thể sinh trưởng và phát triển.
Trong lúc đám người Lâm Phong tiến về phía hỏa vực thì cách đó cả ngàn dặm có hai thanh niên vẫn đang lặng lẽ truy tìm tung tích của hắn.
Ung Thư đứng bên cạnh gốc đại thụ, xung quanh hắn là vài chục t·hi t·hể huyết nhãn bạo viên, vẻ mặt trầm ngâm.
Ung Minh ngồi một bên vận công điều tức, linh lực trên người vẫn còn hỗn loạn như vừa trãi qua một trận chiến ác liệt.
Bọn họ đã tìm kiếm tung tích Lâm Phong hơn nữa tháng chẳng những không thu được kết quả mà còn bị huyết nhãn bạo viên t·ấn c·ông, dược lực trong cơ thể không còn được bao nhiêu.
Tiếp tục như thế này cho dù có bắt được Lâm Phong thì cả hai cũng không thể rời khỏi Hỏa Nguyên.
Ung Minh vận công được một lúc, linh lực đã ổn định vài phần, ánh mắt nhìn thanh niên bên cạnh, giọng nói ẩn chứa lo lắng.
- Đại ca, bây giờ chúng ta có tiếp tục truy tìm Lâm Phong không ?
- Không cần.
Ung Thư lắc đầu, trong tay không có một chút manh mối, muốn tìm được Lâm Phong chẳng khác nào mò kim đáy bể, xem ra phải sử dụng kế hoạch dự phòng.
Sau khi nghĩ ngơi nữa canh giờ, cả hai cùng quay trở về lối vào Hỏa Nguyên, bọn chúng quyết định sẽ phục kích Lâm Phong ở nơi này.
- Chíu… BÙM…
Ung Thư và Ung Ngạn vừa rời khỏi địa bàn của huyết nhãn bạo viên thì nhìn thấy một đạo linh quang từ trên đỉnh ngọn cự sơn gần đó bắn lên trời rồi nổ tung, tỏa ra hắc vân lơ lửng.
- Đại ca, đó là tín hiệu của chúng ta.
- Đi.
Trước khi chia ra hành động, tộc nhân Ung gia đã có giao ước, một khi phát hiện được tung tích của Lâm Phong thì đừng vội động thủ, trước tiên phải phát tín hiệu liên lạc.