Chương 536: Hỗn chiến
Lâm Phong nhìn t·hi t·hể to lớn của sa ngư đã bị mất đi vài bộ phận, hắn có thể mơ hồ đoán ra nguyên nhân trận chiến, trong lúc bầy thiết sa hạt đang đánh chén t·hi t·hể sa ngư thì đám thiên kiêu chạy đến, thế là trận chiến xảy ra.
Tuy thiết sa hạt chiếm ưu thế về số lượng nhưng tu sĩ lại vượt trội hơn về chất lượng nên hai bên vẫn đang giằng co bất phân thắng bại.
Theo kế hoạch thì Lâm Phong chỉ đứng bên ngoài tọa sơn quan hổ đấu nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, quân tử không thể thấy c·hết mà không cứu.
- Các vị đạo hữu, tại hạ đến cứu viện đây.
Lâm Phong hét lớn một tiếng, sau lưng xuất hiện ngân dực, cơ thể hóa thành một đạo bạch quang bay về phía trận chiến.
Huân Vũ và Thanh Thanh nhìn bạch quang bay đi, vẻ mặt hiện rõ kinh ngạc, cái tên này từ bao giờ lại trở nên tốt đẹp như vậy.
Vì Lâm Phong đột nhiên bạo phát nên hai nàng đều không kịp ngăn cản, cả hai đành phải đuổi theo để bảo vệ hắn.
Phong Thanh Thanh phi hành được nữa đường thì vẻ mặt lại thay đổi, vì nàng nhìn thấy tên nam nhân trước mặt lại đổi hướng bay về phía phụ cận của trận chiến.
Rõ ràng một tiêu của Lâm Phong không phải cứu viện mà là đám thiết sa hạt, tuy loài này có số lượng khá nhiều nhưng chủ yếu sống bên dưới Sa Nguyên, hiếm khi xuất hiện nên có giá trị khá cao.
Lâm Phong đang cùng ba đầu địa cấp thiết sa hạt đại chiến thì một đạo kiếm khí phá không bay tới chém lìa một đầu, giọng nói khinh bỉ từ bên cạnh truyền đến.
- Không phải ngươi nói đi cứu viện sao, chạy tới chỗ này làm gì ?
- Ngươi thì biết cái gì, đây gọi là ủng hộ từ xa.
- Nói vậy ngươi không phải vì đám yêu thú này mà chạy tới ?
- Tất nhiên.
Lâm Phong dứt lời, vẻ mặt đắt ý lại trở nên buồn bực vì hắn nhìn thấy bạo nữ đã giải quyết sạch đám thiết sa hạt mà bản thân vất vả tìm được, ngay cả t·hi t·hể cũng bị nàng thu vào.
Phần lớn đám thiết sa hạt đều tập trung giao chiến với đám thiên kiêu, thỉnh thoảng có một vài đầu địa yêu bay lạc ra ngoài, đây chính là đối tượng mà Lâm Phong tìm kiếm.
Ánh mắt Lâm Phong đảo vài vòng, rất nhanh đã tìm thấy một tiêu, chỉ là hắn chưa kịp động thủ thì đầu yêu hạt đã bị một đạo kiếm khí chém c·hết.
Lâm Phong trừng mắt nhìn bạo nữ.
- Ngươi là vương giả đó, đi ăn h·iếp một đầu địa cấp yêu thú không thấy thẹn với lương tâm hả ?
- Nhân yêu vốn không đội trời chung, đã là kẻ thù thì cần gì quan tâm mạnh yếu.
Phong Thanh Thanh nhìn bộ dáng tức giận của dâm tặc, khóe môi khẽ cong lên để lộ nụ cười xinh đẹp.
Quân tử không chấp nữ tử, Lâm Phong tiếp tục đi tìm một tiêu, dù sau nơi này cũng có rất nhiều thiết sa hạt, hắn không tin bạo nữ có thể dành hết.
Trong lúc đám thiên kiêu giao chiến với thiết sa hạt thì các vị tôn giả và số thiên kiêu còn lại đã kéo đến nhưng bọn họ chỉ đứng bên ngoài quan chiến, hoàn toàn không có ý định tham gia.
Triệu lão đầu nhìn đám thiên kiêu đang giao chiến, khẽ gật đầu.
- Luân vực, kiếm vực, trọng vực… cũng không tệ.
- Tiểu tử dùng luân vực kia hình như gọi là Mã Đằng đúng không ?
- Lâm huynh nói không sai, tên tiểu tử đó chính là thiên kiêu xếp thứ tư trên cửu vương bảng, Mã Đằng.
Nếu Tây Hoang có đan bảng thì Đông Hoang có cửu vương bảng hay còn được gọi là Thiên La bảng.
Cứ chín năm một lần, cửu đại thánh cung ở Đông Hoang sẽ tổ chức một trận thi đấu, mỗi thánh cung chỉ mang theo một vị thiên kiêu xuất sắc nhất có tu vi vương giả đến dự thi để xác định thứ hạn trên cửu vương bảng.
Nói về chiến đạo thì Đông Hoang đứng đầu đại lục cho nên có không ít người gọi cửu vương bảng thành Thiên La bảng.
Mã Đằng không chỉ là đệ tứ thiên kiêu trên cửu vương bảng mà còn là người dẫn đầu thiên kiêu Đông Hoang trong chuyến đi Hỏa Nguyên lần này.
Xung quanh Mã Đằng là ba thành viên còn lại, mỗi người tọa trấn một gốc tạo thành thế liên thủ, mỗi lần đám thiết sa hạt tiến công đều b·ị đ·ánh lui lại.
Lâm Phong vừa đuổi bắt thiết sa hạt vừa quan sát trận chiến, hắn phát hiện dù tất cả đám người ở đây đều được gọi là thiên kiêu nhưng cũng có mạnh có yếu.
Nổi bậc trong số đó phải kể đến tổ hợp bốn thành viên của Đông Hoang, nhất là cái tên ở giữa sở hữu luân vực bá đạo có thể vây khốn cùng lúc ba đầu thiên cấp thiết sa hạt.
Tiếp đó là thiên tài Nam Hoang, đại diện tiêu biểu là Nam Cung Ngạo Phong, kiếm vực của y tuy có phần thua kém luân vực nhưng cũng chém được không ít yêu hạt.
Cuối cùng là một vài tên khá lợi hại đến từ đại tộc và tán tu, mỗi tên mỗi thủ đoạn nhưng bọn chúng đều có một điểm chung là hơn hẳn cái tên nào đó chỉ bay lòng vòng bên ngoài.
- Cẩn thận.
Trong lúc Lâm Phong đang quan sát thì giọng nói của lão đầu truyền đến, hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì chợt thấy Phong Thanh Thanh và Huân Vũ cùng xuất hiện phía trước.
- Keng…
Trường kiếm trong tay Thanh Thanh chém ra, kiếm khí phá không bay đi va vào một đạo trường hồng đang lao về phía Lâm Phong.
Ánh mắt Phong Thanh Thanh phẫn nộ nhìn về một trong bốn tên thiên kiêu của Đông Hoang.
- Huân Vũ, mau đưa hắn rời đi.
Thanh Thanh vừa dứt lời, thanh phong dực liền xuất hiện phía sau lưng nàng, thân ảnh chợt tan biến giữa không trung.
Lâm Phong ngẫn người một lúc cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra là hắn bị người khác ám toán, đối phương là tên thiên kiêu Đông Hoang đã nhìn lén hắn vào đêm qua.
- Lý nào lại như vậy, lão tử không ra oai các người tưởng là mèo bệnh sao.
Huân Vũ nhìn tên nam nhân bên cạnh chuẩn bị động thủ liền ngăn lại.
- Chàng không phải đối thủ của bọn chúng, đừng làm chuyện dại dột.
- Nàng yên tâm, ta biết phải làm sao.
Lâm Phong tất nhiên sẽ không ngu ngốc chạy đi giao chiến với đám thiên kiêu Đông Hoang, hắn nhờ Huân Vũ yểm hộ, cả hai cùng tiến về phía trung tâm trận chiến.
Bên trong trận hỗn chiến, Mã Đằng đang điều khiển luân vực vây khốn thiết sa hạt chợt biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Đồng Vũ Sinh.
- Cẩn thận.
Đồng Vũ Sinh cũng cảm giác được nguy hiểm, linh vực mở rộng, trường kiếm trong tay sẵn sàng chiến đấu.
Đúng lúc này một đạo kiếm khí vô hình không biết từ đâu bay về phía Đồng Vũ Sinh, tốc độ nhanh đến mức làm cho hắn không kịp tránh né.
- Khốn kiếp.
Đồng Vũ Sinh hét lớn một tiếng, trường kiếm chém về phía đạo kiếm khí.
- Keng…
Hai bên vừa v·a c·hạm, song thủ Đồng Vũ Sinh truyền đến cảm giác tê dại, chỉ là một chiêu nhưng hắn có thể đoán được thực lực của đối phương tuyệt đối không thua kém bản thân.
- Là vị đạo hữu nào ra tay, sao lại không dám lộ diện.
- Chỉ có chút bản lĩnh mà cũng đi ám toán người khác, đúng là không biết tự lượng sức.
Thêm vài đạo kiếm khí phá không bay đến, tất cả đều nhắm vào một người, rõ ràng một tiêu của đối phương không phải là thiêu kiêu Đông Hoang mà chính là Đồng Vũ Sinh.