Chương 537: Hỗn chiến
Ánh mắt Mã Đằng liếc nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại ở một khoảng không, đại thủ hóa quyền đánh tới.
Quyền ảnh mang theo hỏa khí bay đi, đám thiết sa hạt không kịp tránh né b·ị đ·ánh cho tan nát.
- ẦM…
Quyền ảnh đang bay tới thì bị một đạo kiếm khí chặn lại, thân ảnh Phong Thanh Thanh hiện ra, ánh mắt kiên kỵ nhìn về phía Mã Đằng, không ngờ đối phương có thể dễ dàng phá giải phong ảnh độn của nàng.
Đồng Vũ Sinh nhìn nữ tử có thân hình nóng bỏng cách đó không xa, vẻ mặt tức giận.
- Vì sau đạo hữu lại ra tay đánh lén bọn ta ?
- Chỉ có thiên kiêu Đông Hoang biết ám toán, ta không thể sao ?
- Đạo hữu đừng ngậm máu phun người.
Phong Thanh Thanh nhíu mày, đúng là nàng không bằng không chứng nhưng chính mắt nàng đã nhìn thấy Đồng Vũ Sinh ra tay ám toán Lâm Phong.
Lúc đó trong lòng nàng vô cùng tức giận chỉ hận không thể lập tức động thủ, làm gì còn có thời gian nghĩ đến thứ khác, cho dù lúc này đã bĩnh tĩnh lại thì nàng vẫn không hối hận chuyện mình đã làm.
Đồng Vũ Sinh nhìn vẻ mặt do dự của đối phương, khóe miệng khẽ nhếch.
- Nếu hôm nay đạo hữu không giải thích rõ ràng thì đừng trách bọn ta vô tình.
- Trong lúc tranh giành bảo vật thì giao chiến là chuyện bình thường, đạo lý đơn giản như vậy mà đạo hữu cũng không hiểu sao ?
Giọng nói Lâm Phong từ xa truyền đến, hắn và Huân Vũ cưỡi thiên ảnh ma điêu bay tới bên cạnh Phong Thanh Thanh.
Dù có Huân Vũ trợ giúp nhưng một mình nàng hoàn toàn không đủ sức để gánh Lâm Phong, hết cách chỉ có thể gọi ảnh điêu ra hỗ trợ.
Nhờ có uy áp của cổ huyết mà bầy thiết sa hạt không dám tới gần, Lâm Phong thuận lợi tiến vào bên trong trận chiến.
Lâm Phong nhìn về phía Mã Đằng.
- Thiên tài Đông Hoang đúng là danh bất hư truyền, tại hạ cam bái hạ phong.
- Đây không phải là nơi đan sư nên xuất hiện.
- Đa tạ đạo hữu quan tâm, tại hạ sẽ lập tức rời đi.
Mã Đằng khẽ gật đầu xem như kết thúc mọi chuyện, Lâm Phong không cưỡi ảnh điêu rời đi mà bay về phía Đồng Vũ Sinh.
- Vừa rồi đã đắt tội, ở đây tại hạ có vài viên đan dược xem như là tạ tội, xin đạo hữu nhận lấy.
Đồng Vũ Sinh chưa kịp trả lời thì nhìn thấy vài viên đan dược bay tới, hắn không dùng tay bắt lấy mà dùng linh lực hóa hình để tiếp nhận.
Đan dược vừa chạm vào linh lực liền nổ tung, Đồng Vũ Sinh lập tức lui lại nhưng vẫn bị dính một ít lên người.
Mã Đằng nhíu mày.
- Có vấn đề gì không ?
Đồng Vũ Sinh kiểm tra vài lần, phát hiện đan dược không có độc.
- Hình như là đan dược chữa thương thông thường.
- Chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại, trước mắt tập trung đoạt lấy t·hi t·hể sa ngư.
Với trình độ của Mã Đằng tất nhiên hiểu được lý do Phong Thanh Thanh động thủ nhưng hắn là đội trưởng phải có trách nhiệm bảo vệ thành viên.
Hơn nữa một trong số danh ngạch bọn họ có được là của Lâm Phong, về tình về lý đều không đúng nên cách tốt nhất là dĩ hòa vi quý.
Đồng Vũ Sinh gật đầu, Mã Đằng đã lên tiếng thì hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, ánh mắt âm trầm nhìn về phía đám người Lâm Phong rời đi.
- HỐNG…
Thiên ảnh ma điêu mang theo ba người Lâm Phong rời khỏi chiến trường, nhờ có uy áp của thượng cổ yêu huyết khiến cho đám thiết sa hạt không dám đến gần, một đường thuận lợi rời đi.
Ngồi trên người ảnh điêu, vẻ mặt của Phong Thanh Thanh vẫn chưa hết tức giận, ánh mắt bất mãn nhìn thanh niên bên cạnh.
- Ngươi cản ta làm gì ?
- Ta làm vậy chính là muốn tốt cho ngươi.
- Ý của ngươi là ta không phải đối thủ của tên khốn đó ?
- Tất nhiên…
Lâm Phong vừa định gật đầu thì nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Thanh Thanh, hắn quên mất bạo nữ và yêu nữ đều là loại nữ nhân kiêu ngạo, tuyệt đối không chịu thiệt thòi.
Nói về thực lực cá nhân thì Phong Thanh Thanh và Đồng Vũ Sinh có vẻ bất phân cao thấp nhưng nói về tổng thể thì ba người Lâm Phong khó mà so với đám thiên kiêu Đông Hoang, nhất là cái tên Mã Đằng kia.
- Tất nhiên là không phải, ta chỉ sợ ngươi lỡ tay làm tên đó b·ị t·hương lúc đó lại phải tốn đan dược để chữa trị.
Lâm Phong nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn bạo nữ ngồi cạnh.
- Lúc nãy ta thấy ngươi đỡ một quyền của cái tên đó, không sao đó chứ ?
- Không cần ngươi quan tâm.
Phong Thanh Thanh xoay người, gương mặt nhìn về hướng khác, khóe môi không nhịn được mà cong lên, trong lòng xuất hiện chút ngọt ngào khó tả, nhờ vậy mà buồn bực tan biến không ít.
Thiên ảnh ma điêu bay được một lúc thì phía sau truyền đến dị biến, không hiểu sao bầy thiết sa hạt giống như nổi điên liên tục lao về phía thiên kiêu Đông Hoang, số thiên kiêu còn lại gần như bị bọn chúng bỏ qua.
Mã Đằng nhìn vô số thiết sa hạt bay đến, vẻ mặt khó coi, tuy hắn là cửu vương đệ tứ nhưng cũng không thể một mình cân hết mấy chục đầu thiên thú cùng hàng vạn yêu thú, dù có thắng cũng không còn sức tranh giành bảo vật.
- Rút.
Ba tên còn lại đã sớm có ý định rút lui, cả đám cùng mở một con đường hướng về phía các vị tôn giả, bầy thiết sa hạt tiếp tục đuổi theo đám thiên kiêu Đông Hoang, hoàn toàn bỏ qua t·hi t·hể của sa ngư.
Đám thiên kiêu nhìn bầy thiết sa hạt đột nhiên rời đi, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra nhưng không phải ai cũng mờ mịt, Phong Thanh Thanh và Huân Vũ liếc nhìn thanh niên ngồi cạnh.
Huân Vũ mỉm cười.
- Có phải là chuyện tốt của Lâ·m đ·ạo hữu không ?
- Nhất định là đám người đó tạo nghiệp quá nhiều nên khiến cho thiên địa câm phẩn, yêu thú cũng không ưa.
Huân Vũ và Thanh Thanh nhìn nhau, ánh mắt nhị nữ đều hiện rõ hoài nghi, nếu thượng thiên thật sự có mắt thì cái tên nam nhân này còn có thể thoải mái ngồi ở đây sao ?
Lâm Phong nhìn đám thiên kiêu Đông Hoang bị vô số thiết sa hạt truy đổi, trong lòng cực kỳ hả dạ, cho bỏ cái tật ám toán lão tử.
Trước khi lên đường tiến vào Hỏa Nguyên, lão đầu đã dự đoán chuyến đi lần này có thể sẽ gặp nhiều phiền toái cho nên Lâm Phong đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn để phòng thân.
Mấy viên đan dược Lâm Phong ném cho Đồng Vũ Sinh cũng là một trong số đó, bề ngoài chỉ là loại đan được chữa thương thông thường nhưng bên trong đã được thêm một ít tinh huyết của thiên ảnh ma điêu.
Lâm Phong dự tính dùng số đan dược này dẫn dụ đám yêu thú để hái linh dược, đối với bọn chúng thì còn gì hấp dẫn hơn mùi vị của thượng cổ huyết mạch, không ngờ hôm nay lại phải dùng ở đây.
Bầy thiết sa hạt chỉ truy đuổi một lúc rồi dừng vì phía trước có vài đạo khí tức hùng mạnh ập đến, lúc bọn chúng quay trở lại thì t·hi t·hể của sa ngư đã sớm biến mất, cả bầy chỉ có thể kéo nhau rời đi.
Thi thể sa ngư bị đoạt mất, nơi này đã không còn gì để ở lại, cả đám thiên kiêu tiếp tục lên đường, nếu không có gì xảy ra thì chỉ cần thời gian năm ngày là có thể vòng qua sa hà.