Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 535: Sa ngư




Chương 535: Sa ngư

Sáng hôm sau, tất cả mọi người tiếp tục hành trình thẳng tiến Hỏa Nguyên, sau khi gặp phải phong bạo thì tâm trạng của đám thiên kiêu đã không còn nhàm chán như lúc trước.

Lâm Phong ra lệnh cho đà la yêu cầm bá·m s·át Huân Vũ và Thanh Thanh lỡ như có chuyện xảy ra thì còn kịp thời ứng cứu, trong tay hắn nắm một tờ pháp chỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt.

Nếu không phải đà la yêu cầm chỉ có thể chở theo một người thì Lâm Phong đã để hai nàng đi chung, dù sao ba người vẫn an toàn hơn một người.

Nhưng có vẻ lo lắng của Lâm Phong là dư thừa, vài ngày tiếp theo Sa Nguyên vẫn tĩnh lặng, đừng nói là sa bạo cho dù là một ngọn gió thổi qua cũng không có.

Cho dù là như vậy thì mọi người vẫn luôn giữ tâm trạng đề phòng, bởi vì nguy cơ mà bọn họ đối mặt là sa bạo, chỉ một chút sơ xuất cũng có thể vạn kiếp bất phục.

Nữa tháng trôi qua, đám người Lâm Phong tổng cộng gặp phải sa bạo hai lần, nhờ được cảnh báo từ trước mà tất cả đều an toàn vượt qua, không một ai gặp nguy hiểm.

Lúc này vài chục tu sĩ đang cưỡi đà la yêu cầm lơ lửng trên không, trước mặt bọn họ vẫn là Sa Nguyên vô tận chỉ khác ở chỗ cát vàng phía dưới không đứng im mà liên tục chuyển động giống như một dòng đại hà.

- Đây chính là sa hà sao ?

Lâm Phong nhìn dòng cát vàng bên dưới chầm chậm di chuyển, cảm giác thật yên bình nhưng vẻ mặt lại hiện rõ thận trọng, vì hắn biết ẩn bên dưới sự yên bình đó là một cái tử địa.

Nói về mức độ nguy hiểm thì sa hà xếp sau sa bạo vì thứ này chỉ xuất hiện cố định ở một nơi nhưng nói về bí ẩn thì sa hà tuyệt đối đứng đầu Sa Nguyên, thẩm chí là cả Thiên La đại lục.

Không ai biết được sa hà từ đâu mà có, cũng không ai biết bên dưới nơi này là thứ gì, chỉ biết đây là một cái tử địa có vào mà không có ra.

Dù sa hà là một nơi vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn có tu sĩ đến tìm kiếm cơ duyên, tất nhiên bọn họ sẽ không dại dột nhảy xuống dòng tử hà này.

Một tiêu của đám tu sĩ là vùng phụ cận sa hà nơi thỉnh thoảng xuất hiện t·hi t·hể của sa ngư và một vài loại khoáng thạch.

Sau khi căn dặn đám thiên kiêu phía sau, trưởng lão đi đầu ra lệnh đổi hướng, bọn họ sẽ bay dọc theo sa hà để tìm đường qua.

Lâm Phong không hiểu vì sao các vị trưởng lão không băng qua sa hà nhưng hắn cũng không ngu ngốc mà đi hỏi, an toàn là trên hết, có tốn thêm một ít thời gian cũng chẳng sao.



- Dừng lại.

Vài canh giờ trôi qua, tất cả lần nữa dừng lại, người ra lệnh là một vị khách khanh trưởng lão họ Triệu của Đan thành, tu vi tôn giả hậu kỳ.

Lão đầu bên cạnh nhịn không được hỏi.

- Triệu đạo hữu có chuyện gì sao ?

Triệu lão đầu mỉm cười, giọng nói không chút che giấu.

- Phía trước có t·hi t·hể của một đầu sa ngư.

- Triệu đạo hữu đang nói đùa có phải không, vài chục dặm xung quanh nơi này ngoài cát ra hình như chỉ có mấy lão đầu chúng ta cùng với một đám tiểu bối.

- Thi thể của đầu sa ngư kia cách chúng ta hơn năm mươi dặm.

Một lão đầu bên cạnh khẽ mỉm cười.

- Từ lâu đã nghe nói thần thông thiên lý nhãn của Triệu đạo hữu có thể nhìn rõ vạn vật trong vòng trăm dặm, cuối cùng hôm nay lão phu cũng được diện kiến, đúng là danh bất hư truyền.

- Lâm huynh quá lời.

- Chúng ta có chín người nhưng phía trước chỉ có t·hi t·hể của một đầu yêu ngư, phải chia thế nào đây ?

Lâm lão đầu vừa dứt lời, ánh mắt ẩn ý nhìn Triệu lão đầu bên cạnh, theo lý thì ai phát hiện ra trước sẽ do người đó quyết định.

Triệu lão đầu khẽ lắc đầu.

- Lão phu còn chưa mặt dày đến nỗi đi tranh giành với một đám tiểu bối.

- Vẫn là Triệu huynh rộng lượng.



Dù biết là bên trong t·hi t·hể của sa ngư có thể chứa bảo vật nhưng nơi này không chỉ có một vị tôn giả, cho dù là ai lấy cũng không tốt, cách tốt nhất là để lại cho đám tiểu bối, như vậy vừa tránh được xung đột vừa có được danh tiếng.

Lâm lão đầu xoay người nhìn đám thiên kiêu phía sau.

- Các ngươi cũng nghe Triệu trưởng lão nói rồi đó, bảo vật ở ngay phía trước, có lấy được hay không phải xem vào bản lĩnh của các ngươi.

Triệu lão đầu trầm giọng.

- Trong lúc tranh giành sẽ không tránh khỏi v·a c·hạm nhưng tuyệt đối không được hạ sát thủ, ai vi phạm lập tức bị trục xuất.

Triệu lão đầu vừa dứt lời liền có vài đạo độn quang phá không bay về phía trước, từng thiên kiêu lần lượt rời đi, vài hơi thở trôi qua, số người ở lại còn chưa tới một nữa.

Ánh mắt Lâm Phong đảo qua vài lần, phát hiện trong số những thiên kiêu ở lại phần lớn thuộc về tam đại tộc và Hỏa Dương thánh cung.

- Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn tọa sơn quan hổ đấu ?

Tuy Đan thành nổi danh về đan đạo nhưng thiên kiêu chiến đạo cũng không thiếu, Lý Nguyệt Thần, Lâm Tử Tinh và Trang Phi Phàm đều là đan võ song tuyệt.

Khả năng bọn họ e ngại thiên kiêu các vực là rất thấp, Lâm Phong đoán đám người này cũng có suy nghĩ giống hắn muốn làm ngư ông đắc lợi.

- Cổ nhân nói không sai, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đã là thiên tài thì có chung suy nghĩ cũng là chuyện bình thường.

- Tiểu tử ngươi nói nhảm gì vậy, còn không mau tới xem.

- Lão không biết gì hết, cái này gọi là tọa sơn quan hổ đấu.

- Ngươi đứng ở chỗ này thì nhìn bằng niềm tin à.



Lão đầu thở dài, trong số các thế lực tiến vào Hỏa Nguyên thì đội của Lâm Phong đội sổ, chất lượng và số lượng đều không so được với người ta, chẳng hiểu hắn lấy đâu ra niềm tin đề tranh giành bảo vật.

- Vậy lão kêu ta chạy đến đó làm gì ?

- Tọa sơn quan hổ đấu.

- Ấy chà…

Lâm Phong nhíu mày, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

- Đây là diệu kế của ta mà.

- Lão phu chỉ kêu ngươi nhìn, không kêu ngươi c·ướp.

Một đám thiên kiêu tranh giành một t·hi t·hể yêu ngư thì kiểu gì cũng xảy ra mâu thuẫn, đợi khi bọn chúng đánh nhau thì Lâm Phong có thể ngồi bên cạnh quan sát học hỏi kinh nghiệm.

- Vậy t·hi t·hể sa ngư thì sao ?

- Nếu tiểu tử ngươi có niềm tin một mình cân hết đám thiên kiêu ngoài kia thì lão phu không có ý kiến.

- Hiểu rồi.

Lâm Phong gật đầu, hắn lấy ra một cái pháp chỉ kích hoạt, cả người hóa thành một đạo hồng quang bay đi.

Bên trong tam đại gia tộc, Lý Nguyệt Thần nhìn độn quang của ba người Lâm Phong dần biến mất, ánh mắt của nàng khẽ liếc nhìn về phía tên tộc nhân bên cạnh.

Thanh niên nhận được chỉ thị liền lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, lại thêm một đạo độn quang từ trong đám người bay đi.

Ba người Lâm Phong phi hành được một lúc thì nghe được thanh âm chiến đấu từ phía trước truyền đến, cách bọn họ vài dặm có một cuộc hỗn chiến đang diễn ra.

Khi Lâm Phong tới gần thì phát hiện trận hỗn chiến này không giống như những gì hắn nghĩ, đám tu sĩ không giao chiến với nhau để tranh giành t·hi t·hể sa ngư mà bọn họ đang bị một bầy yêu thú vây công.

- Hình như là thiết sa hạt.

Lúc này đám thiên kiêu đang tập hợp lại một chỗ, xung quanh bọn họ là hàng vạn đầu yêu thú hình dáng như bọ cạp nhưng trên lưng có thêm một đôi cánh đen.

Loài yêu thú này gọi là thiết sa hạt, sinh sống theo bầy đàn và có thối quen ăn xác yêu thú.