Chương 534: Hành trình
Tất nhiên Nam Cung Ngạo Phong chỉ sử dụng một phần uy lực, nếu hắn hoàn toàn thi triển linh vực thì chỉ cần một kiếm ảnh cũng đủ hạ gục đối phương.
Dù là như vậy thì Lâm Phong cũng không dễ chịu gì, mỗi lần kiếm ảnh đâm vào tuy không làm hắn b·ị t·hương nhưng vẫn tạo ra cảm giác đau đớn, linh lực b·ị c·hém tan tác, vẻ mặt nhăn nhó như ai thiếu hắn mấy chục vạn linh thạch.
Cách đó không xa, nhị nữ nhìn nam nhân bị vây trong kiếm ảnh, vẻ mặt ẩn hiện lo lắng.
Huân Vũ nhịn không được mà nhìn về hướng khác, Phong Thanh Thanh nhìn một lúc cũng xoay người, ngọc thủ nắm chặc, nếu có thể thì cả hai nàng đều hi vọng người ở bên trong kiếm vực là bản thân chứ không phải hắn.
Hôm sau, vài chục tu sĩ tiếp tục cưỡi đà la yêu cầm hướng về phía Hỏa Nguyên, ngoài trừ nhiệt độ nơi này cao bất thường thì mọi thứ còn lại vẫn bình thường.
Chuyến đi lần này không chỉ có thiên kiêu các vực mà còn có cường giả của tam đại gia tộc và Hỏa Dương thánh cung hộ tống, phải nói là thanh thế vô cùng to lớn, cho dù là thiên thú nhìn thấy cũng phải tránh xa.
Lâm Phong cưỡi đà la yêu cầm, bộ dáng nhàn nhã, vẻ mặt nhàm chán, đã năm ngày trôi qua vẫn chưa có chuyện gì xảy làm cho hắn cảm giác không quen.
- Lão đầu hình như có gì đó không đúng.
- Chỗ nào không đúng ?
- Lão không thấy chuyến đi lần này quá thuận lợi sao, có khi nào là bình yên trước giông bão không ?
- Với cái đội hình này thì cuồng phong bão tố cũng chỉ là cơn mưa ngang qua.
Không nói đến đám thiên kiêu, chỉ riêng chín vì tôn giả cũng đủ sức bình định cái Sa Nguyên này rồi.
Sa Nguyên không giống với Hoang Nguyên, yêu thú nơi này vô cùng thưa thớt, phần lớn bọn chúng đều độc lai độc vãn, yêu thú sống thành đàn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hơn nữa con đường này không phải tự nhiên mà thành, chắc chắn tam đại gia tộc và Hỏa Dương thánh cung đã nghiên cứu qua địa đồ, tìm ra những nơi có ít yêu thú hoạt động để xây dựng.
- Lão nói y như ta dự.
Lâm Phong gật đầu, hắn quên mất nơi này là Sa Nguyên chứ không phải Hoang Nguyên, có chín vị tôn giả bảo kê chỉ cần không gặp phải phong bạo, lưu sa thì thiên địa này mặt sức tung hoành.
- ẦM…
Đột nhiên có t·iếng n·ổ kinh thiên truyền đến, trăm dặm phía trước xuất hiện một đóa hoa lửa rực rỡ.
- Chẳng lẽ có bảo vật xuất thế ?
Vẻ mặt nhàm chán của Lâm Phong lập tức biến mất, hai mắt hưng phấn nhìn đóa hoa lửa phía xa, dị tượng to lớn như vậy nhất định là tuyệt thế bảo vật.
- Bảo vật cái gì, chạy nhanh còn kịp.
Giọng nói của lão đầu truyền đến như một gáo nước lạnh dập tắt hi vọng của Lâm Phong, lão chỉ nhìn qua là biết đóa hoa lửa kia không phải dị tượng thiên địa.
Đúng lúc này đám lão đầu phía trước đột nhiên đổi hướng, một lão đầu lớn giọng quát.
- Tất cả thu lại yêu cầm, toàn lực phi hành.
Đám thiên kiêu vội thu lại đà la yêu cầm, mỗi tên lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, vài chục đạo linh quang lướt qua Sa Nguyên tạo nên một cảnh tượng rực rỡ.
Thực lực của Lâm Phong thuộc hàng yếu nhất nên rơi lại phía sau, hắn có thể sử dụng thiên ảnh ma điêu nhưng sợ phiền phức kéo đến nên chỉ dùng ngân dực.
Lúc này, một cái ngọc thủ chợt xuất hiện trước mặt, giọng nói lạnh nhạt của Phong Thanh Thanh truyền đến.
- Còn không mau bắt lấy.
- Đa tạ.
Lâm Phong lập tức nắm lấy ngọc thủ của bạo nữ, cảm giác mềm mịn vô cùng, so với đám linh thạch cứng ngắt của hắn có vẻ tốt hơn một chút.
Phong Thanh Thanh vận linh lực, tốc độ tăng nhanh, nàng vốn sở hữu phong linh chi thể kết hợp với thanh phong dực, trong cùng cấp gần như vô đối về tốc độ.
- Ú… HÚ…
Lâm Phong đang chìm đắm trong cảm giác sung sướng chợt nghe thấy tiếng gào thét từ xa truyền đến, hắn vừa quay đầu nhìn lập tức biến sắc.
- Phong bạo...
Phía chân trời có một bức tường cát khổng lồ đang lao tới, dù có cách xa mấy chục dặm vẫn cảm giác được sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Lâm Phong đã từng gặp qua phong bạo một lần nhưng thứ hắn gặp so với thứ trước mặt giống như gốc đại thụ so với ngọn cự sơn, chênh lệch đến vô lý.
- Trận phong bạo này sao lại lớn như vậy ?
- Tiểu tử ngươi không có câu nào khác sao ?
Lão đầu trầm mặt, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc mà tên tiểu tử này vẫn có thể thốt ra câu hỏi cao thâm như vậy, đến cả lão cũng tự nhận không bằng.
Phong bạo trong Sa Nguyên có lớn có nhỏ, càng tiến sâu vào bên trong thì phong bạo càng nguy hiểm, thứ trước mắt Lâm Phong vẫn chưa phải lớn nhất.
Trong số cường giả đi theo bảo hộ thì có một vị tôn giả sở hữu phong linh chi thể đi trước dò đường, một khi gặp phải phong bạo hay những nguy cơ tương tự sẽ lập tức phát ra cảnh báo.
Nhờ vậy mà cả đám thiên kiêu có thể thành công thoát khỏi hiểm cảnh, đây cũng là một trong những lý do làm cho danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên có giá trị cao như vậy.
Nếu không có cường giả bảo hộ cùng với tuyến đường bí mật của tam đại gia tộc dù là vương giả cũng chưa chắc đến được lối vào Hỏa Nguyên.
Sao khi thoát khỏi phong bạo thì thiên địa đổi sắc, nhật nguyệt đổi ngôi, cả đám phải trở lại chỗ ở đêm qua để nghĩ ngơi.
Cả ngày hôm nay xem như đi dạo một vòng Sa Nguyên để ngắm phong bạo, ngay cả một bước cũng không thể tiến thêm.
Lâm Phong đang vận công chợt mở mắt, hắn nhìn về phía một đám người trong hang động, từ ký hiệu trên y phục cho thấy bọn họ là thiên kiêu của Đông Hoang.
Trong đám thiên tài có một tên cũng đang nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt của tên này làm cho hắn có cảm giác khó chịu.
- Lão tử đâu có mượn linh thạch của ngươi, có cần phải nhìn như vậy không ?
- Tiểu tử ngươi phải đề phòng cái tên đó.
- Có chuyện gì sao ?
- Lão phu có thể nhìn thấy một chút sát ý ẩn sâu bên trong ánh mắt của tên tiểu tử đó.
Tuy đệ nhất thiên tài đan đạo Đông Hoang là Hồ Nhất Trung thành công tiến vào thập đại thiên kiêu nhưng lại đội sổ nên không thu được danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
Nghe nói đám thiên kiêu Đông Hoang phải bỏ ra số lượng lớn linh thạch để đổi lấy danh ngạch, cuối cùng chỉ được có bốn cái, một cái trong đó là của Lâm Phong.
Theo lý thì đám thiên kiêu Đông Hoang phải cảm tạ Lâm Phong, sao lại có thể nổi lên sát tâm với hắn.
- Chẳng lẽ bọn chúng muốn đòi lại linh thạch ?
Nơi đám thiên kiêu Đông Hoang nghĩ ngơi, Đồng Vũ Sinh nhìn Lâm Phong tiếp tục vận công, khóe miệng khẽ nhếch.
- Nhân phẩm của tên này cũng không tệ.
- Đồng đạo hữu có chuyện gì sao ?
Tô Kiến Hồ ngối đối diện Đồng Vũ Sinh, ánh mắt kinh thường nhìn đối phương.
- Chẳng lẽ Đồng đạo hữu không có được mỹ nhân nên muốn hạ thủ với đạo lữ của nàng để xả giận ?
- Tô Kiến Hồ, ngươi đừng có ngậm máu phun người.
- Thanh danh tốt đẹp của Đồng đạo hữu đã sớm truyền khắp Đông Hoang, có ai mà không biết.
Trong số đám thiên kiêu Đông Hoang có một nữ tử, ánh mắt nàng nhìn Đồng Vũ Sinh hiện rõ chán ghét, rõ ràng là không ưa gì đối phương.
- Đủ rồi.
Thanh niên còn lại đang vận công chợt lên tiếng, hai mắt không hề mở ra nhưng lại khiến ba tên đồng bạn nghe theo.
- Chuyến đi lần này do Đằng mỗ dẫn đội, người không phục có thể rời đi, người ở lại phải tuân thủ quy tắc, nếu không đừng trách tại hạ vô tình.
Tô Kiến Hồ mỉm cười, bộ dáng không chút ý kiến, Đồng Vũ Sinh trầm mặt nhưng cũng không nói một lời, vì hắn không đánh lại đối phương.
Nữ tử còn lại im lặng ngồi một bên, ánh mắt nhìn về phía thanh niên đang vận công kia ẩn hiện dị sắc, thật là một nam nhân bá đạo làm cho lòng người rung động.