Chương 527: Giao dịch
Cảnh đẹp thì không lâu, bên trên tầng lầu có một nam tử bước xuống, dáng người thông thường, vẻ mặt bình thường, khí chất tầm thường hướng về phía mỹ nữ đi đến.
Nam tử bước tới bên cạnh nữ tử, cả hai nói với nhau vài câu sau đó nữ tử theo nam tử lên lầu trước ánh mắt hâm mộ của quần chúng.
Một thanh niên thở dài, giọng nói cảm thán.
- Thiên hạ lại có thêm một đóa hoa nhài.
- Nói như đúng rồi, mỹ nhân như vậy sao có thể vừa ý cái tên đó.
- Vậy ngươi nói xem, giữa thanh thiên bạch nhật một nam một nữ vào phòng để làm gì, nhìn nhau à ?
- Nếu có được mỹ nhân như vậy, cho dù chỉ đóng cửa nhìn nhau thì tại hạ cũng mãn nguyện.
Đám thanh niên bên cạnh dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn tên đồng bạn, chỉ sợ cửa phòng vừa đóng lại thì nhân tính của hắn cũng đóng theo.
Huân Vũ và Thanh Thanh ngồi đợi một lúc thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng mở ra, một nam một nữ bước vào.
Huân Vũ nhìn thấy nữ tử đi phía sau Lâm Phong lập tức bước tới hành lễ.
- Tham kiến Nam Cung chấp sự.
- Huân Vũ tỷ tỷ không cần đa lễ.
Như Mộng mỉm cười với đối phương, nàng hướng về phía Phong Thanh Thanh khẽ gật đầu.
- Phong chấp sự đã lâu không gặp.
- Không biết Nam Cung chấp sự đến đây là có chuyện gì ?
Phong Thanh Thanh không phải là loại nữ nhân dịu dàng như Huân Vũ, nàng vốn thẳng tính, không thích vòng vo.
Hơn nữa Thanh Thanh cũng không có cảm tình với đối phương, từ lúc nhìn thấy Nam Cung Như Mộng đứng bên cạnh Lâm Phong thì trong lòng nàng chợt xuất hiện một cảm giác bất an.
Bàn về dung mạo thì trong số nữ nhân của Lâm Phong không ai có thể so với Nam Cung Như Mộng, lỡ như hắn bị nữ nhân này lừa gạt thì sẽ rất nguy hiểm.
Ánh mắt Như Mộng nhìn hai nữ tử đối diện.
- Như Mộng đúng là có chuyện muốn bàn luận với Lâ·m đ·ạo hữu, xin hai vị tỷ tỷ thành toàn.
- Vậy Huân Vũ và Thanh Thanh tỷ sẽ qua phòng bên cạnh chờ đợi.
Huân Vũ vừa dứt lời liền kéo theo Thanh Thanh với bộ dáng do dự rời đi, bên trong căn phòng chỉ còn lại một nam một nữ, không khí có chút yên tĩnh.
Ánh mắt Lâm Phong lén nhìn nữ tử bên cạnh, một thời gian không gặp nàng vẫn xinh đẹp động lòng, khí chất có thêm vài phần thành thục, như một quả đào chín mộng chờ người đến hái.
Lâm Phong cảm giác cơ thể dần biến đổi, nhiệt khí trong người bắt đầu sôi sục, ánh mắt vội rời khỏi người Như Mộng, thật là một yêu nữ hại nước hại dân hại thân thể.
Hắn bước tới cầm lấy bình trà tự rót một ly cho mình, sau đó rót cho đối phương.
- Nam Cung đạo hữu đến tìm tại hạ là vì chuyện danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên sao ?
- Có thể nói là như vậy.
- Có chuyện này tại hạ xin nói thẳng, dù tại hạ đã hứa ưu tiên danh ngạch cho đạo hữu nhưng giả cả phải hợp tình hợp lý.
- Lâ·m đ·ạo hữu yên tâm, Như Mộng sẽ không để đạo hữu thất vọng.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt tự tin của đối phương, xem ra đã có chuẩn bị từ trước.
- Không biết đạo hữu định ra giá bao nhiêu ?
- Thật là có lỗi, hôm nay Như Mộng không mang theo linh thạch.
Nam Cung Như Mộng mỉm cười, nàng không có ý định dùng linh thạch để mua danh ngạch nên cũng chẳng cần mang chúng theo làm gì.
- Nhưng tiểu nữ sẽ dùng bảo vật để trao đổi.
- Có thể cho tại hạ xem qua món bảo vật đó được không ?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Ngọc thủ Nam Cung Như Mộng giơ lên, sa y và áo choàng của nàng lần lượt biến mất, gương mặt tuyệt trần cùng với dáng người nóng bỏng ẩn hiện sau lớp y phục bó eo, nhiệt độ bên trong căn phòng dần tăng lên.
Lâm Phong bị t·ấn c·ông bất ngờ, vẻ mặt ngơ ngác nhìn mỹ cảnh đối diện, trái tim nhỏ bé đập liên hồi, máu nóng trong người sôi sục.
Vài hơi thở trôi qua, ánh mắt Lâm Phong chật vật rời khỏi người đối phương, hắn vội lùi lại gốc phòng, vẻ mặt cảnh giác.
- Đạo hữu làm như vậy là có ý gì ?
- Ý định của tiểu nữ chẳng phải đã nói rõ rồi sao ?
Như Mộng mỉm cười, vẻ đẹp của nàng càng thêm rạng ngời.
- Số danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên đó tiểu nữ sẽ xem như sính lễ của Lâ·m đ·ạo hữu.
- Chuyện này thứ lỗi tại hạ không thể đồng ý.
- Chẳng lẽ Lâ·m đ·ạo hữu cho rằng Như Mộng không đáng giá vài trăm vạn linh thạch ?
- Tại hạ không có ý đó.
Nam Cung Như Mộng tài mạo song toàn, được người đời ca ngợi là Nam Hoang Nhị Mộng, đệ nhất thiên tài đan đạo Trường Hà thánh cung, giá trị của nàng đâu chỉ có vài trăm vạn linh thạch.
Vấn đề là nữ nhân này quá nguy hiểm, nếu vừa rồi nàng động thủ thì Lâm Phong hoàn toàn không có cơ hội hoàn thủ.
Để một nữ nhân nguy hiểm như vậy ở bên cạnh làm sao hắn có thể yên tâm mà tu luyện.
- Tại hạ đã có hôn ước, hảo ý của đạo hữu thật không thể nhận.
- Chuyện đó Như Mộng không để tâm.
Nam Cung Như Mộng từ nhỏ lớn lên ở thánh cung, nơi có cường giả như mây, chỉ cần có đủ thực lực thì tam thê tứ th·iếp là chuyện thường.
Lâm Phong nhíu mày, ánh mắt cẩn thận đánh giá nữ nhân đối diện vài lần, không biết đối phương lại muốn giở trò gì.
Nữ tử bình thường chấp nhận chuyện tam thê tứ th·iếp không có gì lạ nhưng Nam Cung Như Mộng là ai chứ, nữ nhân cao ngạo như nàng sao có thể chấp nhận chung phu.
- Nếu Nam Cung đạo hữu đã không có ý muốn giao dịch vậy thì thứ lỗi tại hạ không tiễn.
- Xem ra Lâ·m đ·ạo hữu vẫn nghi ngờ lời nói của Như Mộng.
Nam Cung Như Mộng khẽ cuối đầu, ánh mắt lướt qua chút hoài niệm, giọng nói của nàng ẩn chứa ưu tư.
- Công tử có muốn nghe chuyện xưa không ?
Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
- Mời đạo hữu ngồi.
Như Mộng ngồi vào bàn, ngọc thủ nhẹ nhàn cầm lấy chung trà, đôi môi đỏ mộng hé mở, dáng vẻ thanh nhã thoát tục.
Vài chục năm trước, Trường Hà thánh cung từng xuất hiện một nữ tử tên là Tô Nhan, thiên phú đan đạo của nàng tuyệt đối đứng đầu đan cung, hào quang như mặt trời giữa trưa, không ai sánh kịp.
Trong vòng mười mấy năm, Tô Nhan từ đệ tử trở thành trưởng lão đan cung, địa vị tôn kính, cũng là người có cơ hội lớn nhất đột phá cảnh giới cửu đan.
Trong một lần bế quan đột phá, Tô Nhan đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, tuy giữ được tính mệnh nhưng tu vi sụt giảm, căn cơ tổn hại nghiêm trọng, từ đây vô duyên với tu đạo.
Từ đó không còn ai thấy Tô Nhan xuất hiện, cũng không ai biết được tung tích của nàng ở nơi nào.
- Vị nữ tử thiên tài đó chính là mẫu thân của tiểu nữ.
Người ngoài không biết lý do Tô Nhan bế quan thất bại nhưng Nam Cung Như Mộng hiểu rõ, lúc mẫu thân của nàng đột phá cũng chính là lúc nàng đến với thế giới này.
Khi Tô Nhan bế quan không hề biết bản thân đã mang cốt nhục, phải mất nữa tháng trôi qua nàng mới nhận ra được khí tức sinh mệnh yếu ớt bên trong cơ thể.
Lúc này đã đến thời điểm mấu chốt, Tô Nhan chỉ có thể vừa đột phá vừa dùng linh lực bảo vệ sinh mệnh bên trong cơ thể nàng, đến cuối cùng vì không đủ linh lực mà thất bại, đạo tâm suy sụp dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.