Chương 526: Danh ngạch
Ung Dịch Thanh không ngờ đối phương lại hào phóng như vậy, thái độ đối với Lăng Tử Yên đã có chút thay đổi, trước khi lão rời đi còn không quên để lại một câu.
- Nếu có thể phục thù cho nhi tử, Ung gia sẽ không quên ân tình của thánh nữ.
Thạch môn đóng lại, bên trong chỉ còn hai nữ tử, Tiểu Thanh nhịn không được hỏi.
- Tiểu thư, tại sao người lại giao danh ngạch Hỏa Nguyên cho Ung gia ?
- Nếu không thì ta có thể làm thế nào ?
Lăng Tử Yên vẫn chưa thông báo chuyện của Lâm Phong với tổng bộ, nếu Ung Dịch Thanh làm lớn chuyện thì bí mật nàng che giấu không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ.
Không bằng mượn nước đẩy thuyền, nhân cơ hội này tặng cho Ung gia một cái nhân tình.
- Lỡ như bọn họ lấy được bí mật trên người của Lâm Phong thì sao ?
- Đừng quên chúng ta vẫn còn năm danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên.
Trước khi Vương Lăng bị Lý gia bắt được đã giao ra toàn bộ bách hỏa tinh nguyên đan, đây cũng là một trong những điều kiện để Lăng Tử Yên giúp hắn phục thù.
Nhân thủ của hai bên đều như nhau, ai có thể bắt được Lâm Phong thì phải xem vào bản lĩnh của mỗi người.
Tiểu Thanh nghe đến đây vẫn còn mờ mịt.
- Nếu Ung gia muốn chúng ta giao người thì sao ?
Chỉ tính ở Tây Hoang thì thế lực của Ung gia chiếm ưu thế hơn, cho dù Lăng Tử Yên có bắt được Lâm Phong cũng không chắc giữ được người.
Lăng Tử Yên mỉm cười.
- Nếu đã không giữ được thì không cần phải giữ.
Thứ Lăng Tử Yên muốn là bí mật trên người Lâm Phong, thứ Ung gia muốn là tính mệnh của hắn, hai thứ này hoàn toàn khác nhau.
Lăng Tiểu Thanh nhìn bộ dáng thản nhiên của tiêu thư, dù cho có đối mặt với sóng to gió lớn vẫn không chút hoảng loạn, trong lòng phức tạp, vừa giận vừa vui.
- Nếu không phải Ma chủ thiên vị…
-Im miệng.
Lăng Tử Yên lạnh lùng nhìn nữ bên cạnh, nàng không nói một lời mà xoay người rời đi.
Thêm vài ngày trôi qua, Tây Hoang vẫn sống yên biển lặng, đa số tu sĩ đều đang bàn luận về Hỏa Nguyên, nổi bật là buổi đấu giá sắp tới của Vạn Bảo Các.
Lần đấu giá này chỉ có bốn danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên, nghe nói lúc đầu Đan thành luyện chế tổng cộng tám mươi bốn viên bách hỏa tinh nguyên đan, sau khi ban thưởng cho đám thiên kiêu thì còn dư lại bốn viên đan dược được mang đi bán đấu giá.
Tuy chỉ có bốn danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên nhưng cũng đủ làm cho Đan thành trở nên náo nhiệt, các thế lực lớn nhỏ và tu sĩ phải chạy loạn khắp nơi để tìm kiếm linh thạch.
Diện tích Hỏa Nguyên rộng lớn gấp mấy lần đại thiên bí cảnh, mười năm mới mở ra một lần, số lượng tu sĩ tiến vào lại bị hạn chế dẫn đến tài nguyên bên trong không thể khai thác triệt để, lâu dần tích lũy thành một con số khổng lồ.
Có người từng kể rằng, khi bước vào Hỏa Nguyên chỉ cần nhắm mắt đi thẳng một đường cũng có thể dẫm nát ngàn gốc linh dược.
Từ đó có thể thấy được số lượng linh dược bên trong Hỏa Nguyên nhiều như thế nào, đó cũng là nguyên nhân khiến cho các thế lực phải tìm mọi cách để có được danh ngạch.
Tây Hương Lâu, bên trong một căn phòng sang trọng, một nam hai nữ ngồi nhìn nhau, nam nhân vẻ mặt bất lực, hai nữ tử bên cạnh một thì buồn phiền, một thì tức giận.
Phong Thanh Thanh liếc nhìn tên dâm tặc ngồi đối diện, ánh mắt hiện rõ vẻ giận giữ.
- Sao ngươi không mang hết mấy cái danh ngạch đó đấu giá đi, giữ lại làm gì ?
- Ngươi nghĩ ta không muốn sao ?
Lâm Phong nói thầm, hắn cũng muốn mang mấy cái danh ngạch bán đi cho khỏe nhưng bản thân đã lỡ hứa với Nam Cung Như Mộng sẽ ưu tiên một nữa danh ngạch cho Trường Hà.
Cổ nhân có câu thà thất hứa với tiểu nhân chứ tuyệt đối không được thất hứa với mỹ nhân, nhất là loại hồng nhan họa thủy như Nam Cung Như Mộng.
Từ khi Lâm Phong chuyển từ Lý gia đến Tây Hương Lâu, mỗi ngày đều có người đến tìm hắn hỏi về số danh ngạch Hỏa Nguyên, ngay cả một chút thời gian tu luyện cũng không có.
Không chỉ Lâm Phong mà cả Thanh Thanh và Huân Vũ cũng bị liên lụy, mỗi lần hai nàng ra ngoài đi dạo đều có người bám theo lấy lòng, muốn hỏi thăm tin tức liên quan đến danh ngạch.
- Cổ nhân có câu uống nước nhớ nguồn, làm người không thể quên gốc được.
- Ngươi nói nhảm cái gì vậy ?
- Ta muốn để số danh ngạch này lại cho Nam Hoang.
- Không phải người của Cửu Huyền…
Phong Thanh Thanh nói được một nữa thì dừng lại, nàng chợt nhớ ra ngoài trừ Cửu Huyền thì vẫn còn một thế lực đến từ Nam Hoang đang ở bên trong Đan thành.
- Ngươi muốn tặng danh ngạch cho Nam Cung Như Mộng đúng không ?
- Nhìn mặt ta ngu lắm hả ?
Trong tay Lâm Phong bây giờ vẫn còn tám cái danh ngạch, một nữa tức là bốn cái, theo giá thị trường ước tính ít nhất là năm trăm vạn trung phẩm linh thạch.
Bảo Lâm Phong mang năm trăm vạn trung phẩm linh thạch đi tặng không bằng một đao lấy mạng hắn cho xong.
Phong Thanh Thanh thừa biết cái tên đối diện tham tài như mạng nhưng ánh mắt của nàng vẫn chưa hết hoài nghi, dù sao đối tượng giao dịch là một trong hai đóa kiều hoa của Nam Hoang.
Huân Vũ lặng lẽ ngồi bên cạnh, bộ dáng thản nhiên không chút lo lắng, nàng không giống với Thanh Thanh, từ nhỏ lớn lên ở Trường Hà nên đã nghe được không ít sự tích liên quan đến Nam Cung Như Mộng.
Bề ngoài Nam Cung Như Mộng là một nữ tử dễ gần nhưng nội tâm của nàng lại vô cùng kiêu ngạo, từ trước đến giờ chưa từng có nam nhân lọt vào tầm mắt, ngay cả Cửu Huyền thánh nữ cũng bị nàng xem thường.
Chưa kể Lâm Phong còn là đệ tử Cửu Huyền thánh cung, nếu Nam Cung Như Mộng chọn hắn làm đạo lữ thì phải rời khỏi Trường Hà, cho dù nàng chấp nhận thì đám trưởng lão cũng sẽ không đồng ý.
Đúng lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
- Lâm công tử, có một vị nữ tử muốn gặp ngài.
- Nử tử ?
Không khí bên trong căn phòng đột nhiên trở nên căn thẳng, không hiểu sao Lâm Phong lại có cảm giác lạnh cả người.
Hắn vội hét lớn.
- Ta đang bế quan, tạm thời miễn tiếp khách.
- Người đó nói là cố nhân ở Nam Hoang.
- Nữ tử, Nam Hoang chẳng lẽ là nàng.
Nữ tử Lâm Phong quen biết không có mấy người, đến từ Nam Hoang thì trừ hai người bên cạnh hình như chỉ còn lại một mà thôi.
Lâm Phong mở cửa phòng, ánh mắt nhìn thanh niên đối diện.
- Nữ tử đó có đẹp không à nhầm, người đang ở đâu ?
- Đang ở dưới lầu chờ công tử.
- Làm phiền huynh đệ dẫn đường.
Bên trong Tây Hương Lâu vẫn đông đúc như ngày thường, tu sĩ ra vào tấp nập, bàn ăn gần như kín chỗ chỉ là phong cảnh có hơi khác thường.
Đám tu sĩ đang dùng thức ăn thỉnh thoảng sẽ liếc về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi đó có một nữ tử im lặng đứng chờ, tuy dung mạo của nàng đã bị sa y che khuất nhưng dáng người lồi lõm lại không giấu chỗ nào được.
Nhưng thứ làm cho mọi người chú ý nhất chính là khí chất của nàng, từng cử chỉ và hành động đều toát lên vẻ dịu dàng mà cao quý, đúng là một mỹ nhân bách niên nan ngộ.