Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 528: Cố sự




Chương 528: Cố sự

Lâm Phong từng nghe lão đầu nói, một khi đạt đến cảnh giới vương giả, tôn giả thì mỗi lần đột phá cần bế quan một vài tháng là chuyện bình thường.

- Tiểu tử, bây giờ ngươi đã hiểu cái gì gọi là đại đạo vô tình chưa ?

- Cái gì mà đại đạo vô tình, chẳng qua chỉ là t·ai n·ạn ngoài ý muốn.

Sau khi Tô Nhan bế quan thất bại đã không còn mặn mà với tu luyện, nàng dùng tất cả thời gian còn lại của mình để chăm sóc và dạy dỗ nữ nhi.

Như Mộng cũng không phụ tấm lòng của nàng, ngày một thể hiện ra thiên phú tuyệt thế, so với mẫu thân năm đó cũng không thua kém bao nhiêu.

- Mười năm trước, bệnh tình của mẫu thân trở nên nguy kịch, đã không mai q·ua đ·ời.

- Sống c·hết có số, đạo hữu đừng quá đau lòng.

- Trước khi mẫu thân rời đi đã căn dặn Như Mộng phải hứa với người hai chuyện.

Thứ nhất là trước khi thành tựu đan đạo tuyệt đối không kết đạo lữ, chuyện thứ hai là nếu như nàng muốn tìm phu quân thì nhất định phải lấy đan sư, hơn nữa trình độ đan đạo của đối phương không được thấp hơn nàng.

Lâm Phong nghe đến đây nhịn không được hỏi.

- Tại sao phải là đan sư, tại hạ thấy chiến sư, pháp sư cũng không tệ.

- Phụ thân của tiểu nữ là một vị chiến pháp song tu.

Từ lúc Nam Cung Như Mộng chào đời đến khi mẫu thân nàng rời đi thì phụ thân của nàng chỉ đến thăm vài lần, phần lớn thời gian đều dùng để bế quan tu luyện.

- Có lẽ vì vậy mà mẫu thân không thích chiến sư và pháp sư.

- Cho dù có tu luyện thì cũng đâu thể bỏ vợ bỏ con như vậy được, tiền bối thật là vô tâm.



- Phụ thân là người làm đại sự, gánh trên vai trọng trách to lớn, cũng là thân bất do kỉ.

- Cổ nhân có câu đường đi khó không phải vì ngăn sông cách núi mà là vì lòng người ngại núi e sông, quan trọng là có lòng hay không mà thôi.

Cho dù là người làm đại sự thì sau chứ, chẳng lẽ làm 24/7 luôn à, Lâm Phong không tin là lão ta không có chút thời gian rãnh nào.

Như Mộng nhìn vẻ mặt cảm thán của nam nhân đối diện, ánh mắt thoáng qua chút tinh nghịch.

- Như Mộng sẽ thay công tử chuyển lời đến gia phụ.

- Tiền bối vẫn còn tại thế sao ?

- Gia phụ chính là đại trưởng lão Trường Hà chiến cung, Nam Cung Trường Thiên.

Lâm Phong âm thầm nuốt nước bọt, mặt cắt không còn giọt máu, đúng là cái miệng hại cái thân.

Theo đúng kịch bản thì sau khi mẫu thân Nam Cung Như Mộng q·ua đ·ời, phụ thân của nàng cảm thấy hối hận nên cũng ra đi, cả hai hóa thành một đôi uyên ương hồ điệp tạo ra giai thoại lưu truyền hậu thế, chẳng hiểu kiểu gì mà lão ta vẫn còn sống.

Đại trưởng lão Trường Hà chiến cung, không cần gặp mặt chỉ cần nghe danh thôi đã thấy bá rồi, thù này tuyệt đối không thể kết.

Lâm Phong nở nụ cười miễn cưỡng nhìn đối phương.

- Tiền bối vì đại nghiệp thiên hạ mà hi sinh tình thân, đúng là một người vĩ đại, một tấm gương sáng cho hậu thế noi theo.

- Gia phụ không chỉ lòng mang đại nghiệp mà chấp niệm của người cũng rất lớn.

Khi Nam Cung Trường Thiên biết tin Tô Nhan q·ua đ·ời, lão từng ở trước mộ phần của nàng lập lời thề sẽ chăm sóc thật tốt cho nữ nhi.

Nhờ uy danh của Nam Cung Trường Thiên mà Như Mộng có thể trãi qua một cuộc sống không lo không nghĩ, nếu không một đại mỹ nhân như nàng sao lại không có ai để ý.



- Nếu gia phụ biết công tử không chịu trách nhiệm với tiểu nữ, chỉ sợ người sẽ không bỏ qua.

- Nam Cung đạo hữu không thể trắng đen lẫn lộn, số danh ngạch đó tại hạ vẫn…

- Tiểu nữ không nói đến danh ngạch.

- Tại hạ ngu muội vẫn chưa hiểu được ý của đạo hữu.

Lâm Phong nhíu mày, hắn nhớ chỉ hứa với Nam Cung Như Mộng hai chuyện, một là danh ngạch tiến vào Hỏa Nguyên, chuyện còn lại là báo đáp ân tình nàng giúp hắn chào hỏi Liễu gia.

Trước khi rời Trường Hà thì Lâm Phong đã trả hết ân tình cho nàng, ngay cả hỏa dương cổ thụ cũng đã đưa cho đối phương.

Lâm Phong chợt nhớ đến một chuyện, đó chính là trận đánh cược giữ hai người.

- Có phải Nam Cung đạo hữu muốn nói đến chuyện đánh cược không ?

- Bây giờ công tử muốn đòi tiền cược ?

- Tại hạ chỉ xem đó là một chuyện hiểu lầm, đạo hữu không cần phải để ý.

- Vậy còn chuyện xảy ra bên trong Cửu Huyền bí cảnh thì sao, công tử cũng muốn xem đó là một sự hiểu lầm ?

Lời nói vừa dứt, đôi gò má của Như Mộng thoáng ửng hồng làm cho vẻ đẹp của nàng càng thêm kiều diễm.

Tuy lúc đó Như Mộng vẫn hôn mê b·ất t·ỉnh nhưng nàng vẫn nhớ hiện trạng trước khi bỏ trốn, phần nội y phía trên đã bị kích hoạt cũng tức là một nữa cơ thể gần như trống không.

Lâm Phong là người giúp nàng băng bó v·ết t·hương, chỉ cần hắn không phải người mù thì chắc chắn đã thấy được những thứ không nên nhìn thấy.

Dù Cửu Huyền bí cảnh đã đóng lại được vài năm nhưng Lâm Phong vẫn nhớ không quên tình cảnh lúc đó, dù sao cũng là lần đầu được đại khi nhãn giới, lần nhìn lén Hàn Băng trong hang động chỉ thấy được phía sau nên không tính.



- Lúc đó tại hạ không còn cách nào khác, vì cứu người chỉ có thể mạo phạm đạo hữu.

- Đại ân của công tử kiếp này Như Mộng sẽ không quên nhưng danh tiết của một nữ tử cũng quan trọng không thua sinh mệnh của nàng.

Lâm Phong tất nhiên hiểu rõ điều này, năm đó hắn chỉ vỗ mong yêu nữ có mấy cái kết quả bị nàng bán hành cho tới tận bây giờ, nếu không phải hắn cứu nàng một mạng chỉ sợ đã sớm đăng xuất khỏi đại lục.

Như Mộng nhìn vẻ mặt do dự của nam nhân đối diện, giọng nói có chút không cam lòng.

- Chẳng lẽ công tử chê Như Mộng không xứng.

- Nam Cung đạo hữu tài sắc song toàn, thiên hạ có mấy người so được.

Có được đạo lữ như Nam Cung Như Mộng là mơ ước của gần như tất cả nam nhân trên đại lục, đáng tiết trong đó không có Lâm Phong.

Từ lúc bước chân vào con đường tu luyện, Lâm Phong đã sớm nhận ra lòng người hiểm độc nên luôn đặt phương châm an toàn là trên hết lên đầu.

Có được tuyệt thế mỹ nhân như Nam Cung Như Mộng chẳng khác nào mang theo một khối tai họa to lớn bên người, hơn nữa hắn lại không nhìn thấu được nàng, không thể biết trước khối đại họa này khi nào sẽ p·hát n·ổ.

Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì nữ nhân của hắn, lúc Hàn Băng nói về chuyện của Phong Thanh Thanh tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh như thường nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận được nội tâm của nàng đang kiềm nén.

Một nam nhân tốt sao có thể để nữ nhân của mình đau lòng được, tuyệt đối không thể để nàng rơi lệ thêm một lần nào nữa, nghĩ đến đây ánh mắt Lâm Phong càng kiên định.

- Chắc là Nam Cung đạo hữu cũng biết được tình hình lúc này của tại hạ đúng không, nếu chúng ta kết thành đạo lữ nhất định sẽ mang lại phiền phức cho Trường Hà thánh cung.

- Trận chiến Thánh Ma đã kéo dài hơn ngàn năm, có thêm công tử cũng không nhiều.

Nam Cung Như Mộng đặt chung trà lên bàn, ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía đối phương.

- Những lời nên nói Như Mộng đã nói hết, nếu như công tử không đồng ý thì từ nay về sau tiểu nữ sẽ không đến làm phiền.

- Đạo hữu thứ lỗi, tại hạ chỉ có thể dùng tâm ma phát thệ, đời này sẽ không bao giờ tiết lộ những chuyện đã xảy ra bên trong Cửu Huyền bí cảnh.

Ánh mắt Lâm Phong kiên định nhìn đối phương, chuyện hắn có thể làm chỉ có như vậy mà thôi.