Chương 519: Lai lịch động phủ
Lâm Phong dùng thần thức tiến vào ngọc giản, linh quang lóe sáng, bạch vụ hiện ra hóa thành một lão đầu lơ lửng giữa không trung.
Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp hang động.
- Cuối cùng truyền nhân của lão phu đã xuất hiện.
Ba người Lâm Phong vội lui lại phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn về phía bạch y lão đầu, dù biết đây chỉ là một đạo tàn hồn không có khả năng đoạt xá nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Lâm Phong âm thầm thở dài, thứ này đâu phải truyền thừa, rõ ràng là một khối lưu hồn thạch, hắn hướng về phía lão đầu hành lễ.
- Tiểu bối Lâm Phong tham kiến tiền bối.
Bạch y lão đầu giống như không nhìn thấy ba người Lâm Phong, giọng nói của lão tiếp tục vang lên.
- Các ngươi đến được nơi này chứng tỏ đã vượt qua thử thách của lão phu, từ nay về sau các ngươi sẽ trở thành đệ tử của Thiên Trận cung.
Bạch y lão đầu tên gọi là Lý Quang, trưởng lão Thiên Trận cung, vì gặp phải bình cảnh trong tu luyện nên lão quyết định ngao du thiên hạ tìm cơ hội đột phá cảnh giới cuối cùng của tu chân.
Nhờ có sự trợ giúp của hạt giống thần bí mà lão không cần lo lắng về thời gian tu luyện, trãi qua trăm năm khổ tu cuối cùng lão cũng thành công đột phá thánh nhân, trở thành cường giả đứng đầu thiên địa.
Sau khi đột phá, lão có ý định trở về Thiên Trận cung để truyền bá trận đạo, tìm truyền nhân kế thừa y bát nhưng lão còn chưa kịp khởi hành thì đã nhận được minh chủ lệnh.
Thần Ma chiến trường xuất hiện b·ạo l·oạn, lão cùng với hai vị thánh nhân khác của Thiên Trận cung phải tiến vào bên trong chiến trường để tu sửa lại phong ấn.
- Trước khi rời đi, lão phu có một dự cảm bất an nên quyết định lưu lại truyền thừa nơi này, hậu nhân muốn lấy được truyền thừa phải dùng tâm ma phát thệ, đời đời kiếp kiếp tận trung với Thiên Trận cung.
Lão đầu dứt lời thì thân ảnh dần tan biến, ngọc giản trong tay Lâm Phong cũng trở lại bình thường.
- Lão đầu, cái Thiên Trận cung gì đó lão từng nghe qua chưa ?
- Là một cái thượng cổ tông môn, chuyên về trận pháp.
Một trong số đệ tử của lão đầu từng tiến vào di tích của Thiên Trận cung, theo cổ thư ghi lại thì cái tông môn này đã xuất hiện từ thời tứ tộc ngự trị.
- Lâu dữ.
Lâm Phong thu lại ngọc giản, hắn không có hứng thú với trận pháp nên không cần phải thề thốt làm gì, Thiên Trận cung chỉ còn bên trong cổ thư, không cần phải để ý.
Lúc này hắn có thể chắc chắn chủ nhân của nơi này và bộ thánh cốt tìm được bên trong thượng cổ chiến trường là một.
- Sau này ta sẽ giúp lão tìm một truyền nhân thật tốt, mấy thứ ở nơi đây xem như là thù lao vậy.
Bây giờ Lâm Phong đã hiểu vì sao nơi này ngay cả một bộ công pháp và binh khí cũng không có, trận sư vốn dùng trận pháp để chiến đấu, binh khí của bọn họ thường là trận kỳ và trận bàn, chắc là lão đã mang hết vào Thần Ma chiến trường rồi.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía mấy cái gương lớn còn lại, nếu hắn đoán không lầm thì bên trong những thứ này sẽ là khoáng thạch.
Từng cái gương lớn được mở ra, đúng như Lâm Phong dự đoán, phần lớn là khoáng thạch, trong số đó có cả hồn thạch, dị thạch và cả không gian chi thạch.
- Cũng không tệ.
Ngoài số khoáng thạch ra thì còn có một ít thổ nhưỡng dùng để gieo trồng linh dược, có lẽ Lý Quang thánh nhân muốn dùng thứ này để nuôi dưỡng hạt giống nhưng bất thành.
Lâm Phong mở cái gương cuối cùng ra, vẻ mặt kinh ngạc, bên trong không phải là khoáng thạch, cũng không phải thổ nhưỡng mà là một đống lộn xộn, tất cả đều là mảnh vỡ của pháp bảo, binh khí các loại.
- Ồ…
Bên trong đống mảnh vở lộn xộn, Lâm Phong tìm thấy được một mảnh hắc giáp, đây chính là thứ mà hắn đã bỏ công tìm kiếm bấy lâu nay.
- Đúng là đạp phá thiết hài vô mịt xử, đắt lai toàn bất phí công phu.
Nhìn mảnh hộ thần giáp trong tay, Lâm Phong mỉm cười đắt ý, chuyến đi lần này có thể xem là bội thu.
Trời cao đúng là có mắt, người tốt sẽ gặp chuyện tốt, xem ra ngày sau phải hành thiện tích đức cho nhiều vào.
Trong lúc Lâm Phong đắt ý thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử, hình như bên trong cái gương đó còn một thứ không tệ.
- Ở đâu ?
Thứ mà lão đầu nói là một mảnh vở hình trụ, màu đen bóng, trọng lượng rất nặng, có thể là một phần của thiết chùy hoặc thiết côn gì đó.
- Là thứ này sao ?
- Nó đó.
- Hình như chỉ là một mảnh vỡ bình thường, không có gì đặt biệt.
- Tiểu tử ngươi không thấy hoa văn của nó rất quen thuộc sao ?
Lâm Phong nhìn những đường vân trên mảnh vở, lúc ẩn lúc hiện nếu không để ý sẽ không thấy rõ.
- Chẳng lẽ…
Lâm Phong lấy ra mảnh hộ thần giáp vừa thu vào, hắn để hai mảnh vỡ cạnh nhau so sánh, đúng là hoa văn của bọn chúng có vài phần tương tự, vẻ mặt kích động.
- Chẳng lẽ thứ này cũng là một mảnh của thần khí nào đó.
- Tiểu tử ngươi cũng không ngốc.
Nhưng lão đầu nhớ rõ, trong thập đại thần khí từng xuất hiện trên đại lục không có cái nào hình dáng như côn hay chùy, chẳng lẽ là một loại thần khí vô danh nào đó.
Lâm Phong cẩn thận thu hai mảnh vở vào giới chỉ, từ nay ngoài nhiệm vụ đi tìm mảnh hộ thần giáp thì hắn phải tìm thêm mảnh vở của một loại thần khí vô danh, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Dù là như vậy Lâm Phong vẫn cảm giác rất hưng phấn, biết đâu nhân phẩm bạo phát để hắn tìm được hết tất cả mảnh vỡ của thần khí, lúc đó thân mặt hộ thần giáp, tay trái cầm diệt thần tiễn, tay phải cầm vô danh thần khí, thiên hạ ai dám tranh hùng.
Sau khi giúp chủ nhân động phủ thu dọn sạch sẽ, Lâm Phong đi tới chỗ gò đất, hắn quyết định an táng bộ hài cốt thánh nhân ở nời này.
Thiên Trận cung chỉ còn là quá khứ, muốn tìm ra nơi đó khó như lên trời, dù sao nơi này đã từng là động phủ của Lý Quang thánh nhân, miễn cưỡng xem là một phần cố hương.
Nữa canh giờ trôi qua, Lâm Phong hoàn tất chuyện an táng thánh cốt, nhiệm vụ lần này chính thức hoàn thành, vấn đề tiếp theo là làm thế nào rời khỏi nơi đây.
Dựa theo lời nói của lão đầu, Lâm Phong hoàn toàn có thể dùng tâm trận mở một lối đi ra bên ngoài Lạc Sơn nhưng trước khi rời đi hắn phải giải quyết đám người bị vây khốn bên trong trận pháp.
Đám người này sớm không đến, muộn không đến lại đến ngay lúc Lâm Phong tiến vào Lạc Sơn, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Lâm Phong nhờ Huân Vũ và Thanh Thanh đi thu thập ngũ hành tụ linh trận, còn hắn thì chuẩn bị kích hoạt hư ảnh cự sơn, đối phó đám người bên trong trận pháp.
Nếu đám người này đến đây vì Lạc Sơn thì Lâm Phong sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, dùng trận pháp đuổi đi là được, còn nếu một tiêu của bọn họ là hắn thì luận tội mà xử.