Chương 518: Động phủ
Lão đầu nhìn Lâm Phong điên cuồng đào đất, trên gương mặt xuất hiện nụ cười bí hiểm, thật ra còn một trường hợp có thể xảy ra là thứ ở bên trong gò đất đã bị lấy đi cho nên linh khí không được hấp thụ, cuối cùng tích tụ thành nguyên thạch.
Huân Vũ nghe Lâm Phong nói, nàng không do dự mà bước đến gò đất giúp hắn đào bới, Phong Thanh Thanh cũng hành động nhưng vẻ mặt ẩn hiện tức giận, dâm tặc lại dám xem nàng là thuộc hạ, tùy ý sai khiến.
Vài canh giờ trôi qua, gò đất cao hơn mấy trượng đã bị ba người Lâm Phong sang thành bình địa, trong tay hắn cầm một khối tử sắc tiểu thạch, đây là thứ duy nhất được tìm thấy.
Tiểu thạch có hình bầu dục, to như đầu ngón tay cái, tỏa ra tử quang mờ ảo, bề ngoài ẩn hiện vài đường hoa văn kỳ dị.
Sau một lúc quan sát, không chỉ Lâm Phong mà đến cả lão đầu cũng không nhận ra được lai lịch của khối tử sắc tiểu thạch, hắn đành phải thu thứ này vào túi trữ vật để tìm hiểu sau.
- Sau lại không vào ?
Lâm Phong thử vài lần vẫn không thể thu khối tiểu thạch vào túi trữ vật, như vậy chỉ có một khả năng là thứ này có sinh mệnh tồn tại bên trong.
Giọng nói lão đầu truyền đến.
- Thứ này có thể là trứng của yêu thú hoặc là hạt giống của một gốc linh dược nào đó.
- Muốn biết là thứ gì chỉ cần thử một lần là ra ngay.
Lâm Phong thu tiểu thạch vào bên trong thông thiên giới chỉ, kết quả lại thành công, bây giờ hắn có thể khẳng định thứ vừa tìm được là hạt giống của một gốc linh dược nào đó.
Sau khi giải quyết xong gò đất, Lâm Phong đi đến bên cạnh một cái giường đá, bên trên trơn bóng không một hạt bụi, có lẽ là do được trận pháp bảo vệ.
Trên giường đá có khắc một cái trận đồ đơn giản dùng để tụ linh, tu luyện ở nơi này có thể đảm bảo không để lãng phí một tia linh khí nào hết.
Bên cạnh giường đá là một cái kệ lớn chứa đầy vật phẩm, nhiều nhất vẫn là thư tịch, Lâm Phong cầm lấy vài cuốn xem thử, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
- Thì ra nơi này là động phủ của một vị trận sư.
Tuy đã trãi qua không biết bao nhiêu vạn năm nhưng phần lớn thư tịch ở nơi này vẫn còn khá tốt, không chỉ có trận pháp bảo vệ mà còn là vì số thư tịch này được làm từ những nguyên liệu trân quý như da của thiên thú, thân của linh mộc…
Trong lúc Lâm Phong đang tâm sự với lão đầu xem có thể tái chế số thư tịch này hay không thì giọng nói của Huân Vũ truyền đến.
- Lâ·m đ·ạo hữu, mau qua xem thứ này.
Lâm Phong nhận lấy một quyển thư tịch từ trong tay Huân Vũ, xem được một lúc thì phát hiện bên trong có ghi chép về tử sắc tiểu thạch mà hắn vừa đào được chỗ gò đất.
Càng xem vẻ mặt của Lâm Phong càng kinh hãi, nếu mọi thứ đúng như suy đoán của chủ nhân nơi này thì hạt giống mà hắn vừa đào được là một bảo vật có giá trị liên thành.
- Trên đời lại có kỳ vật như vậy sao ?
Giọng nói kinh ngạc của lão đầu truyền đến, dù lão có sống qua mấy chục vạn năm cũng chưa từng nghe nói đến một thứ như vậy.
Theo ghi chép bên trong thư tịch, chủ nhân nơi này đã tìm được hạt giống thần bí bên trong di tích của một vị cường giả Ma tộc.
Lúc đầu lão cũng không biết đó là thứ gì cho đến một ngày lão vô tình tu luyện bên cạnh hạt giống thì phát hiện thời gian trôi qua chậm hơn bình thường gấp hai lần.
Tức là lão tu luyện một ngày thì bằng người khác tu luyện hai ngày, nói một cách khác thì thời gian tu luyện của lão đã tăng lên gấp đôi.
Từ khi biết được công dụng nghịch thiên của tử sắc tiểu thạch, lão đã bỏ qua tu luyện để giành phần lớn thời gian để nghiên cứu, lão phát hiện bên trong tiểu thạch có khí tức của sinh mệnh nên nảy ra ý định muốn nuôi dưỡng.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như lão nghĩ, dù cho lão có thử bao nhiêu cách thì khối tử thạch vẫn không có phản ứng, chẳng khác nào là một vật vô tri vô giác.
Mấy chục năm trôi qua, lão vẫn không từ bỏ, cuối cùng trời không phụ người có lòng, lão tìm được một thứ có thể giúp tiểu thạch phát triển, đó là một khối cửu sắc thạch hay còn được gọi là bất diệt thạch.
Sau khi tử thạch hấp thu cửu sắc thạch thì thời gian gia tốc từ hai lần so với bình thường đã tăng lên ba lần.
Nhưng cửu sắc thạch không phải là thứ dễ tìm, lão tốn hơn trăm năm chỉ tìm được có năm khối, cũng thành công gia tốc thời gian lên năm lần so với bình thường.
Đến khi sử dụng khối cửu sắc thạch thứ tư thì hiệu quả đã giảm xuống, lão suy đoán càng về sau thì thời gian tăng lên sẽ càng khó, số lượng cửu sắc thạch cũng tiêu tốn càng nhiều nên lão đã từ bỏ chuyện tìm kiếm.
Bây giờ Lâm Phong đã biết tử thạch là hạt giống của một gốc linh dược nào đó, thứ này chưa thành hình đã lợi hại như vậy, một khi trưởng thành không biết sẽ còn bá đạo như thế nào.
- Được của ló rồi.
Hai tay cầm thư tịch của Lâm Phong không ngừng run rẩy, hắn phải dốc hết sức để kiềm chế hưng phấn như hỏa sơn phun trào bên trong cơ thể, không thể để mất hình tượng trước mặt mỹ nhân.
Huân Vũ đứng bên cạnh nhìn bộ dáng kích động của Lâm Phong, nhịn không được hỏi.
- Những thứ bên trong thư tịch ghi là thật sao ?
Tuy Phong Thanh Thanh không mở lời nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía dâm tặc cũng không giấu được sự mong chờ, nếu mọi chuyện là sự thật thì thời gian nàng đột phá tôn giả có thể rút ngắn xuống năm lần.
Lâm Phong khẽ gật đầu, đối với nữ nhân của mình thì ngoài linh thạch và lão đầu ra không có gì phải giấu cả.
- Nếu thứ chúng ta đào được và thứ ghi bên trong thư tịch là một thì không sai.
Nhị nữ nghe Lâm Phong khẳng định, cả hai đều nở một nụ cười xinh đẹp, mỹ lệ vô cùng.
Có được bảo vật nghịch thiên như hạt giống tử sắc, tâm trạng của ba người Lâm Phong đều vô cùng phấn khởi, nói không chừng nơi đây vẫn còn không ít bảo vật làm cho bọn họ kinh hỉ.
Bên cạnh thư tịch là nơi để vật phẩm, phần lớn trong đó là hộp ngọc và bình ngọc, Lâm Phong không biết bên trong hộp ngọc chứa thứ gì nhưng hắn chắc chắn bên trong bình ngọc chính là đan dược.
Hắn cầm lấy một cái bình ngọc quan sát, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
- Lão tử đoán chuyện như thần.
Bên trong bình ngọc đúng là đan dược, chính xác phải gọi là đan cốt, nhìn qua như một đống tro tàn.
Nếu nói thứ gì khó tìm thấy nhất bên trong một cái cổ di tích thì chắc chắn là đan dược, hạn sử dụng của thứ này cao nhất cũng chỉ có vạn năm, trừ khi là dùng thánh dược luyện đan.
Sau khi kiểm tra tất cả bình ngọc, Lâm Phong chỉ thu được một đống đan cốt, hắn chuyển một tiêu qua số hộp ngọc bên cạnh.
Phần lớn vật phẩm bên trong hộp ngọc là ngọc giản, chủ yếu nói về trận pháp, địa thế, địa mạch… số ít là bảo thạch và tro bụi.
Lâm Phong đoán số tro bụi bên trong hộp ngọc là dấu vết còn sót lại của linh dược, thật là lãng phí.
- Hình như là một khối hồn ngọc.
Khi Lâm Phong mở hộp ngọc thứ bảy, vẻ mặt mừng rỡ, hồn ngọc có thể lưu giữa được một tia thần hồn của tu sĩ qua thời gian hàng vạn năm, thường được các vị cao nhân dùng làm ngọc giản truyền thừa.