Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 520: Chân tướng




Chương 520: Chân tướng

Thần thức Lâm Phong tiến vào bên trong hư ảnh cự sơn, hắn kiểm tra một lúc thì phát hiện có chút vấn đề.

- Lão đầu hình như thiếu mất hai người.

- Nha đầu đó không tệ, đã thoát rồi.

Vì đề phòng bất trắc, lão đầu quyết định giam toàn bộ đám người tiến vào Lạc Sơn bên trong trận pháp, đợi khi Lâm Phong rời đi sẽ thả bọn chúng ra.

Nhưng lão không ngờ trong số đám người này lại có một nữ tử tinh thông trận đạo có thể phá được chu thiên tinh thần đại trận.

Người lão đầu nói chính là hoàng y nữ tử có dung mạo sánh ngang với Nam Cung Như Mộng, nếu như Lâm Phong không có được thông thiên lệnh thì người nhận được truyền thừa của Lý Quang thánh nhân chính là nàng.

- Lợi hại như vậy sao ?

Lâm Phong nghe lão đầu nói, vẻ mặt bán tín bán nghi, chu thiên tinh thần đại trận hắn đã từng nếm thử, ngay cả thiên tài vạn năm như hắn cũng không phá được thì sau một nữ tử có thể làm được.

- Có phải lão có ý đồ với nữ nhi nhà người ta nên mới giấu đi có đúng không ?

- Tiểu tử ngươi đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, lão phu giấu hai nha đầu đó thì làm ăn được gì.

- Nói cũng đúng.

- Bớt nhảm, mau làm chính sự.

Bên trong huyễn hồn trận, lão tôn giả bị cự viên rượt đuổi suốt vài canh giờ, cuối cùng lão phải thi triển cấm thuật mới có thể thành công đào thoát.

Lúc này lão đang ẩn trốn bên trong một vách núi tranh thủ thời gian vận công trị thương, chợt có một giọng nói buồn bực truyền đến.

- Cái nơi quỷ quái này là sao vậy, tìm mấy ngày trời cũng không thấy lối ra.

Cách chỗ lão tôn giả chỉ vài chục trượng, Lâm Phong vừa đi vừa chửi, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh để tìm kiếm lối đi.

Đúng lúc này một cái bóng đen xuất hiện sau lưng, Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác trời đất quay cuồn, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Lão tôn giả nhìn tên tiểu tử trong tay, vẻ mặt âm trầm, vì tìm cái tên này mà lão đã tốn không ít công sức, chút nữa không còn mạng để trở về.



Hắc vụ xuất hiện cuốn lấy lão tôn giả và Lâm Phong bay đi được một lúc thì dừng lại bên trong một cái khe núi chậc hẹp.

Lão tôn giả lấy giới chỉ và túi trữ vật của Lâm Phong, đại thủ vỗ lên người hắn một cái rồi ném qua bên cạnh.

Lâm Phong dần tỉnh lại, cảm giác cả người đau nhói, linh lực toàn thân tán loạn, hắn chậc vật ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt quan sát xung quanh.

Đến khi nhìn thấy lão đầu bên cạnh thì lùi lại, vẻ mặt đề phòng.

- Lão là ai, đây là đâu, vì sao lại bắt ta ?

- Hừ.

Lão đầu lục tìm giới chỉ của Lâm Phong rồi lấy ra hai mảnh ngọc bội, chính là dưỡng hồn ngọc mà hắn đã đấu giá được ở Vạn Bảo Các.

- Nói, tiểu tử ngươi có biết đây là thứ gì không ?

- Tại sao ta phải nói cho lão biết ?

Đại thủ của lão tôn giả vỗ về phía Lâm Phong, một đạo cuồng phong bay tới đánh hắn bay đi.

- Phụt…

Cơ thể Lâm Phong va vào vách đá rồi rơi xuống, miệng phun máu, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phẫn nộ nhìn lão đầu.

Lão tôn giả lạnh giọng.

- Tiểu tử ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách lão phu ra tay tàn độc.

Lâm Phong nhìn lão tôn giả lại chuẩn bị động thủ, hắn vội hét lên.

- Đợi đã, ta nói.

Lâm Phong mang hết toàn bộ mọi chuyện liên quan đến dưỡng hồn ngọc nói ra, bao gồm cả phương pháp kích hoạt.

Lão tôn giả sau khi nghe xong thì lấy ra một mảnh ngọc bội từ bên trong giới chỉ, lúc này trong tay lão có ba mảnh dưỡng hồn ngọc, hai cái của Lâm Phong và một cái của lão.



Lão tôn giả ném một mảnh của Lâm Phong đi sau đó kết hợp hai mảnh còn lại, đại thủ bắt ấn, hai mảnh dưỡng hồn ngọc sáng lên, một cặp long phượng từ bên trong linh quang bay ra.

- Ha ha ha…

Nhìn hư ảnh long phượng lơ lửng trước mặt, lão tôn giả nhịn không được mà cười lớn, nếu mọi chuyện đúng như lời của tên tiểu tử này thì lão sắp có được một cái bảo tàng khổng lồ từ thời thượng cổ.

Ánh mắt lão tàn nhẫn nhìn tên tiểu tử nằm thoi thóp bên cạnh, chuyện liên quan đến thượng cổ bảo tàng tất nhiên càng ít người biết sẽ càng tốt.

- Tiểu tử ngươi có thể yên tâm ra đi, lão phu sẽ thay ngươi đoạt lấy bảo tàng.

Lão vừa dứt lời liền chỉ về phía Lâm Phong, một tia hắc quang phá không bay đi.

- Lão…

Lâm Phong chỉ kịp trừng mắt nhìn lão đầu một cái rồi gục ngã, ngay cả câu chửi cuối cùng cũng không kịp thoại.

Sau khi tiêu diệt Lâm Phong, lão tôn giả tiếp tục vận công điều tức, đợi khi lão khôi phục sẽ tìm cách rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

- Ngoài nữ nhân ra thì lời của đám lão đầu cũng không thể tin được.

- Tiểu tử ngươi nói nhảm gì đó.

- Tất nhiên là trừ lão ra.

Bên trong hang động, Lâm Phong nhìn hư ảnh của hắn nằm bất động trên mặt đất, xem ra lại phải bỏ thời gian đào thêm một cái lỗ.

Tiếp theo Lâm Phong vẫn dùng chiêu cũ đối phó với đám người Ung Ngạn, không ngờ đối phương tiến vào Lạc Sơn cũng là vì hắn.

Chỉ là nguyên nhân thì Ung Ngạn chưa kịp nói đã động thủ, tên này không hạ sát thủ với Lâm Phong mà chỉ phong ấn linh lực.

Ngoài ra Lâm Phong còn vô tình phát hiện được một chuyện là hắn đang bị Ma giáo theo dõi, ngay cả khí tức trên người cũng bị đối phương lấy được.

- Lần này đúng là bất cẩn.

- Tiểu tử ngươi muốn giải quyết mấy tên này thế nào đây ?



- Thật là đau đầu a.

Lâm Phong không quan tâm lão tôn giả, cho dù lão ta vẫn lạc ở đây thì cũng không ai nghĩ là do một tên linh giả như hắn làm.

Vấn đề nằm trên người tên Ung Ngạn, cái tên yêu nghiệt Ma giáo này ngay cả Lý Nguyệt Thần cũng không dám động thủ chứng tỏ lai đối phương rất có lai lịch.

Hơn nữa đã có hai nữ tử của Ma giáo chạy thoát, nếu như Ung Ngạn vẫn lạc nơi này thì khả năng Lâm Phong bị nghi ngờ là có, dù không nhiều nhưng cũng rất nguy hiểm.

- Lão đầu, bây giờ phải làm sao đây ?

- Mượn đao g·iết người.

- Ta hiểu rồi, đúng là rừng càng già càng cay.

Nghĩ liền làm, Lâm Phong lần nữa kích hoạt trận pháp, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ nụ cười vô sỉ.

Lão tôn giả đang vận công đột nhiên chuyền động, cả người lão hóa thành một đạo hắc vụ bay đi.

- ẦM…

Ngay chỗ lão vừa ngồi xuất hiện một cái hố sâu mấy trượng, khói bay mù mịt, lão nhìn về phía đại thụ cách đó không xa, vẻ mặt âm trầm.

- Ngươi là yêu nghiệt Ma giáo.

Ung Ngạn mỉm cười kinh bỉ.

- Lão già mắc dịch, cái tên Lâm Phong đó là do lão g·iết đúng không ?

- Thì sao ?

- Lão không sợ đắt tội Cửu Huyền thánh cung sao ?

- Hừ, chỉ cần ngươi không nói thì sao bọn họ có thể biết được.

Ung Ngạn khẽ gật đầu.

- Lão giao hết bảo vật ra đây, ta sẽ giúp lão giữ kín chuyện này.

- Lão phu còn một cách đảm bảo tiểu tử ngươi sẽ không tiết lộ bí mật.