Chương 511: Lạc sơn
Huân Vũ đứng bên cạnh xen vào.
- Lâ·m đ·ạo hữu nói có lý, người có công thì phải có thưởng.
- Vẫn là Huân Vũ tỷ tỷ anh minh.
Phong Thanh Thanh đang muốn phản đối thì bị vị tỷ muội bên cạnh ngăn lại, Huân Vũ mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Làm phiền Lâ·m đ·ạo hữu giao ra toàn bộ túi trữ vật đã lấy được.
Nụ cười trên gương mặt Lâm Phong vụt tắt, hắn thành thật lấy ra tất cả túi trữ vật của đám đạo tặc đưa cho nàng, như thế này mới gọi là chia đều.
Sau khi phân chia chiến lợi phẩm, đám người Lâm Phong tiếp tục lên đường, thỉnh thoảng bọn hắn sẽ ghé thăm hang động của địa thú để chào hỏi, kết quả tương đối khả quan.
Hai ngày tiếp theo trôi qua vô cùng thuận lợi, trên đường đi Lâm Phong gặp được vài đám tu sĩ đang tìm kiếm tài nguyên, hai bên chỉ động khẩu không động thủ, thỉnh thoảng hắn cũng gặp được vài đầu yêu thú nhưng chưa kịp chào hỏi thì bọn chúng đã chạy mất.
Lúc này đám người Lâm Phong đang nghĩ chân bên dưới một gốc đại thụ, Huân Vũ và Thanh Thanh ngồi một bên vừa trò chuyện vừa ngắm cảnh, tên còn lại lặng lẽ cầm địa đồ quan sát.
- Chỉ cần qua được ngọn hỏa sơn này sẽ đến Lạc sơn.
Nếu mọi chuyện thuận lợi thì trong vòng nữa ngày Lâm Phong có thể đến bên ngoài Lạc sơn, đợi lão đầu tìm một chỗ tốt an táng bộ thánh cốt.
Thời gian còn lại Lâm Phong sẽ đi tìm vài đầu địa thú luận bàn, hi vọng có thể tìm được cơ hội đột phá vương giả.
Sau khi nghĩ ngơi một lúc, cả đám lại tiếp tục hành trình, nữa ngày trôi qua, phía trước bọn họ xuất hiện một ngọn cự sơn to lớn ẩn hiện bên trong hỏa vụ.
Đây chính là Lạc sơn, một trong những nơi huyền bí nhất Cốt Hỏa sơn mạch, nhìn qua thì cũng bình thường, không có gì nổi bậc.
Lâm Phong vừa tiến vào khu vực phụ cận Lạc sơn thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Dừng lại.
- Có chuyện gì sao ?
- Nơi này đúng là có trận pháp.
- Thật hả ?
Lâm Phong nghe đến trận pháp, hai mắt sáng rực.
- Có phải là thiên địa kỳ trận không ?
- Dù không phải thiên địa kỳ trận nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Tạo nghệ trận pháp của lão đầu đã sớm đạt đến cảnh giới thượng thừa, đến cả đám trưởng lão Ngự Thú thánh cung cũng không thể so với lão, vậy mà tòa trận pháp trước mặt này lại làm cho lão nhìn không thấu.
Lâm Phong mở to mắt nhìn ngọn cự sơn trước mặt, hắn cũng nhìn không thấu, như vậy chẳng phải tạo nghê trận pháp của hắn và lão đầu ngang nhau sao ?
- Không nhìn thấu cũng không sao, dùng thông thiên lệnh phá trận là được.
- Trước tiên cứ đi vài vòng xung quanh xem có phát hiện được gì không.
- Cũng được.
Huân Vũ và Thanh Thanh đứng phía sau nhìn tên nam nhân trước mặt đột nhiên đổi hướng, ánh mắt nghi ngờ nhưng không lên tiếng hỏi mà chỉ im lặng đi theo.
Cả ba người đi xung quanh Lạc Sơn vài canh giờ thì dừng lại, Lâm Phong đi tới bên cạnh một khối cự thạch ngồi nghỉ, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh.
Ngoài hỏa vụ và đại thụ ra thì nơi này chẳng còn gì khác.
- Lão đầu, lối vào đại trận thật sự ở chỗ này sao ?
- Không sai.
- Sao ta không nhìn thấy ?
- Chút nữa tiểu tử ngươi sẽ thấy.
Một canh giờ trôi qua, Lâm Phong đang vận công tu luyện thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn nhìn về một nơi gần đó.
Chỉ thấy hỏa vụ nơi đó không ngừng chuyển động sau đó mờ dần, giống như một cái đại môn đang dần mở ra.
- Đi.
Lâm Phong hét lên một tiếng rồi chạy tới trước lối vào, vẻ mặt nghiêm túc căn dặn hai nữ tử bên cạnh.
- Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được tách ra.
Hắn vừa dứt lời liền bước vào, nhị nữ theo phía sau, khi ba người vừa biến mất thì không gian trở lại bình thường như chưa từng có gì xuất hiện.
Lúc sau có một lão đầu đi đến gần chỗ lối vào, ánh mắt lão tìm kiếm xung quanh.
- Kỳ lạ, rõ ràng tên tiểu tử đó vừa mới ở đây.
Hai mắt lão nhắm lại, thần thức tỏa ra tứ phía, tất cả sinh linh trong vòng trăm dặm xung quanh đều bị lão nhìn rõ nhưng vẫn không tìm được hình bóng của đám người Lâm Phong.
Cách đó mấy trăm dặm, Ung Ngạn đang phi hành đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hoài nghi.
- Chẳng lẽ tên đó đã phát hiện ra.
Trong tay Ung Ngạn là chìa khóa của Lâm Phong sử dụng khi thuê phòng bên trong khách điếm, bên trên vẫn còn lưu lại một ít khí tức của hắn.
Ma giáo có một loại thuật pháp dựa vào khí tức của tu sĩ để truy tung, phạm vi có thể lên đến vạn dặm, nhưng nếu đối phương phong bế khí tức thì thuật pháp sẽ lập tức mất đi hiệu quả.
Dưới chân Lạc Sơn, ba người Lâm Phong từng bước hướng về phía ngọn núi, càng đi vẻ mặt bọn họ càng kinh hãi.
- Không biết là tên ngu ngốc nào nói nơi đây chỉ có vài gốc linh dược.
Nữa giờ trôi qua, Lâm Phong đã nhìn thấy hơn ngàn loại linh dược, tuy cấp độ của bọn chúng rất thấp nhưng số lượng lại nhiều đến mức kinh người.
Hắn vừa đi qua một nơi mộc đầy hoàng cấp hỏa xà thảo, số lượng lên đến hàng vạn gốc, nhìn như một mảnh hoa viên rực cháy.
Nếu không phải có lão đầu ngăn cản, tuyệt đối không thể rời khỏi lộ trình thì Lâm Phong đã động thủ, càng quét sạch nơi này.
Đột nhiên giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử mau ngăn nha đầu phía sau lại.
Lâm Phong vừa xoay người thì nhìn thấy Phong Thanh Thanh đã dừng lại, nàng nhìn về một gốc linh dược đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hưng phấn.
- Kim phong thảo, sao thứ này lại xuất hiện ở đây ?
Cách đó chỉ vài chục trượng có một gốc linh thảo lơ lửng trên không, cao chỉ vài tất, lá như chiếc ô đang đón gió, toàn thân tỏa ra kim quang mờ ảo.
Đây chính là kim phong thảo nổi danh đại lục, chủ dược luyện chế kim phong đan giúp cho tu sĩ lĩnh ngộ phong chi lực, mở rộng linh vực.
Đối với tu sĩ sở hữu phong linh chi thể thì giá trị của kim phong thảo có thể sánh ngang với thánh dược, quan trọng là gốc linh dược này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ngàn năm qua chưa từng xuất hiện.
Phong Thanh Thanh như bị gốc kim phong thảo trước mặt hút hồn, từng bước tiến về phía linh dược.
Đúng lúc này ngọc thủ của nàng bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, giọng nói của Lâm Phong truyền đến.
- Gốc kim phong thảo đó chỉ là ảo cảnh.
- Không thể nào.
Phong Thanh Thanh lắc đầu phủ nhận, nàng có thể cảm giác được mối liên kết mỏng manh giữa phong linh thể và gốc kim phong thảo kia, làm sao có thể là ảo cảnh.
Ánh mắt nàng tức giận nhìn dâm tặc.
- Mau buôn tay ta ra.
- Ngươi thử nghĩ xem, ở một nơi tràn đầy hỏa vụ như thế này có thể xuất hiện dị dược ẩn chứa phong nguyên chi khí sao ?
Không chỉ kim phong thảo mà tất cả linh dược nơi này đều là do ảo cảnh hóa thành, lúc đầu Lâm Phong cũng không tin, hắn có thể ngửi được mùi hương của từng gốc linh dược, cảm nhận được nhiệt khí từ hỏa linh thảo tỏa ra, làm gì có loại ảo cảnh chân thực như vậy.
Nhưng sự thật lại phủ phàn như vậy, khi hắn kích hoạt thông thiên lệnh thì tất cả linh dược nơi này đều biến mất.