Chương 512: Trận pháp
Lâm Phong hoàn toàn có thể dựa vào thông thiên lệnh để phá trận nhưng lão đầu đã nói làm như vậy sẽ không bao giờ biết được bí ẩn của Lạc Sơn.
Trận pháp nơi này không chỉ có một cái mà là liên hoàn trận, tất cả nối liền với nhau, chỉ cần mạnh mẽ phá hủy một trong số đó thì những cái còn lại đều bị phá, bí mật của Lạc Sơn cũng theo đó mà biến mất.
Trận pháp nơi này lợi hại như vậy có thể suy đoán thứ được bảo vệ bên trong không phải là phàm vật, nhất định là tuyệt thế bảo vật giá trị liên thành.
Cho nên Lâm Phong quyết định nghe lời lão đầu, từng bước phá giải trận pháp, không phải vì hắn ham muốn bảo vật mà là vì tôn sư trọng đạo.
Phong Thanh Thanh nhìn đóa kim phong thảo cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp đã khôi phục được chút bình tĩnh, theo nàng biết thì gốc linh dược này chỉ xuất hiện ở những nơi cực phong chi địa.
Không ngờ ánh mắt của nàng còn không bằng cả dâm tặc, thật giả cũng không thể phân biệt, nghĩ đến đây trong lòng lại cảm thấy buồn bực.
Cả ba người tiếp tục tiến về phía trước, càng tiến gần đến đỉnh núi thì bọn họ lại càng nhìn thấy nhiều linh dược quý hiếm.
Ngay cả mộng hồn hoa cũng xuất hiện, lúc đó cả ba người đều bị hương hoa mê hoặc, nếu không có lão đầu và thông thiên lệnh trợ giúp thì bọn họ đã rơi vào trận pháp.
Nữa ngày trôi qua, một đạo thất sắc linh quang từ trên cao chiếu xuống một gốc của cự sơn, vị trí chỉ cách đám người Lâm Phong gần trăm trượng.
- Thì ra những tin đồn đó đều là sự thật.
Linh quang tan biến chỉ còn lại một khối hồng sắc bảo thạch to bằng quả trứng lơ lửng giữa thiên địa, bên ngoài bảo thạch ẩn hiện hoa văn kỳ lạ, bên trong tinh khiết như ngọc quý, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.
Lâm Phong chợt cảm giác hỏa linh khí dâng trào như muốn thoát ly khỏi cơ thể, hắn vội vận công trấn áp.
- Tiểu tử mau phong ấn linh lực.
Lâm Phong lập tức phong ấn linh lực toàn thân, cảm giác khó chịu dần tan biến, vẻ mặt hắn tái nhợt, ánh mắt không dám nhìn về phía bảo thạch gần đó.
- Lão đầu, viên bảo thạch đó là thứ gì vậy ?
- Thiên hỏa châu.
Tương truyền thiên hỏa châu là kỳ vật do thiên địa đản sinh, có thể thao túng toàn bộ hỏa nguyên chi lực, nếu Lâm Phong có được thứ này thì muốn đánh bại Linh Mộng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lâm Phong nghe lão nói, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
- Chẳng lẽ đây chính là bảo vật ẩn giấu bên trong Lạc Sơn.
- Tiểu tử ngươi đã đoán đúng một nữa.
- Lão có cách lấy được thứ này không ?
- Không.
Thiên hỏa châu không phải là bảo vật mà là ảo vật ( trúng được chữ vật) do trận pháp huyễn hóa, không có cách nào lấy được.
Lâm Phong thầm mắng lão đầu dở hơi, lúc này vẫn còn tâm tình đùa giỡn, vẻ mặt ức chế không chịu được.
- Lão đợi đó.
- RỐNG…
Lâm Phong vừa định xoay người rời đi thì nghe được tiếng thét kinh thiên động địa từ xa truyền đến, mặt đất ầm ầm rung chuyển, uy áp khủng kh·iếp tràn đến ép cho hắn thở không ra hơi.
Huân Vũ và Thanh Thanh muốn vận linh lực để chống đỡ thì nghe được giọng nói của Lâm Phong truyền đến.
- Không được sử dụng linh lực nếu không sẽ bị rơi vào ảo trận.
- ẦM… ẦM…
Đại địa rung chuyền càng lúc càng dữ dội, một thân ảnh to lớn từ bên trong hỏa vụ bước ra, tuy biết thứ trước mặt chỉ là ảo cảnh nhưng sắc mặt của đám người Lâm Phong đều không giấu được vẻ sợ hãi.
Cách bọn chúng vài dặm là một đầu cự viên khổng lồ, thân cao đến ngàn trượng, cơ thể được phủ đầy một lớp hỏa mao, đôi huyết nhãn b·ốc c·háy nhìn chằm chằm đám người Lâm Phong.
Toàn thân cự viên tỏa ra một loại khí tức viễn cổ hùng mạnh, bộ dáng bễ nghễ thiên hạ giống như một vị chiến thần hàng lâm.
Lâm Phong cảm giác bản thân đang đối diện với một vị thần linh, chỉ muốn lập tức cung kính quỳ bái, nếu đối phương thật sự động thủ thì hắn tuyệt đối sẽ không phản kháng.
Cảm giác bị đè ép như thái sơn áp đỉnh làm cho cơ thể Lâm Phong muốn nổ tung, vẻ mặt của Phong Thanh Thanh và Huân Vũ cũng đã bắt đầu tái nhợt.
Lâm Phong nắm chặt thông thiên lệnh trong tay, linh lực của hắn sắp tiến vào bên trong thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Cố gắn chịu đựng, đây là cơ hội để tiểu tử ngươi rèn luyện.
Lâm Phong do dự một lúc quyết định k·hông k·ích hoạt thông thiên lệnh, hắn tiếp tục cắn răng chịu đựng, áp lực ngày một lớn, máu huyết trong người hắn bắt đầu đình trệ, lục phủ ngũ tạng cũng sắp đổi chỗ.
- Phụt…
- Lâm Phong.
Huân Vũ nhìn nam nhân của nàng phun máu, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt Thanh Thanh tràn đầy quan tâm, trong lòng âm thầm quyết định chỉ cần hắn gặp nguy hiểm nàng sẽ lập tức vận linh lực mang theo mọi người bỏ trốn, mặt kệ nơi này che giấu thứ gì.
Cự viên nhìn đám người Lâm Phong một lúc, vẻ mặt nhàm chán như không còn hứng thú, nó rống lớn một tiếng rồi xoay người rời đi.
Lâm Phong cảm giác cơ thể rã rời, toàn thân vô lực, bộ dáng của hắn lúc này giống như vừa trãi qua một trận đại chiến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
Trong số ba người thì Phong Thanh Thanh có tu vi cao nhất, nàng cũng là người đầu tiên có thể đứng lên, ánh mắt nhìn dâm tặc nằm trên mặt đất.
- Còn sống không ?
- Cứ xem như ta c·hết rồi đi.
Lâm Phong thử một lúc vẫn không cử động được cơ thể, nơi này lại không thể dùng linh lực, hắn chỉ có thể nằm im chịu trận, chờ thương thế tự khôi phục.
Lúc sau Huân Vũ cũng đã hồi phục được một chút sức lực, nhìn Lâm Phong nằm thoi thóp trên mặt đất như cá mắt cạn, trong lòng không nỡ.
- Phong tỷ tỷ có thể giúp ta đỡ hắn không ?
- Chuyện này giao cho ta là được rồi, muội chỉ vừa khôi phục không nên dùng sức.
Phong Thanh Thanh tiến lại bên cạnh Lâm Phong, đặt một tay của hắn vòng qua vai nàng.
Lâm Phong được bạo nữ giúp đỡ, vẻ mặt không chút cảm kích mà còn đề phòng.
- Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu đó.
- Ngươi nói thêm một câu có tin ta sẽ ném ngươi vào trận pháp không ?
Cả ba người lại tiếp tục bước đi, tốc độ chỉ bằng một nữa lúc đầu, đến khi trời tối thì bọn họ vẫn chưa thoát khỏi trận pháp.
Bên ngoài Lạc Sơn, mười mấy tu sĩ tu tập cùng một chỗ, nổi bật trong số đó là một nam tử có vẻ mặt âm trầm và một nữ tử có khí chất xuất thần.
Hoàng y nữ tử nhíu mày nhìn nam tử bên cạnh.
- Là chỗ này sao ?
- Đúng vậy.
Ung Ngạn gật đầu, tuy hắn đã mất dấu Lâm Phong trong quá trình truy đuổi nhưng vẫn có thể dựa vào chút khí tức còn lại đuổi đến Lạc Sơn.
Hoàng y nữ tử nhìn cảnh vật xung quanh, ánh mắt thanh tịnh thoáng qua chút kinh ngạc.
- Không ngờ một nơi như thế này lại xuất hiện cao thủ trận pháp.
- Ở đây có trận pháp sao ?
Ung Ngạn nghe hoàng y nữ tử nói, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn không thấy được chút dấu hiệu của trận pháp.
Giọng nói của hoàng y nữ tử không nhanh không chậm.
- Loại trận pháp này gần như đã dung hợp vào địa thế, so với thiên địa kỳ trận cũng không kém bao nhiêu.
Hoàng y nữ tử lấy ra một cái trận bàn kích hoạt, linh quang rực sáng, hỏa vụ dần tán đi, không gian xung quanh nữ tử lại trở nên trong lành, cảnh vật hiện rõ.