Chương 510: Cốt hỏa sơn mạch
Một tên tiểu đệ mỉm cười nói với đại hán.
- Đại ca, hai nữ nhân này đúng là cực phẩm, lâu rồi chúng ta không gặp được loại hàng tốt như vậy.
- Đúng đó, lần này nhất định phải chơi cho tận hứng.
- Đại ca không vội thì ngươi vội cái gì.
Đại hán đánh giá hai nữ nhân đối diện một lúc rồi nhìn về phía Lâm Phong.
- Tiểu huynh đệ ngươi một mình độc chiếm hai vị đại mỹ nữ trong khi đám huynh đệ bọn ta lại không có một người, làm như vậy có phải hơi quá không ?
- Ai bảo các ngươi lớn lên xấu xí, nữ nhân nào mà thích cho được.
- Tiểu huynh đệ, không biết họa từ miệng mà ra sao ?
- Nếu các hạ có đọc qua đạo thư chẳng lẽ chưa từng nghe câu chó khôn không cản đường sao ?
Lâm Phong vừa dứt lời liền nghe được tiếng chửi mắn của đám thanh niên phía sau tên đại hán.
- Khốn kiếp, đại ca để đệ làm thịt hắn.
- Đúng vậy, cái tên này đúng là miệng thúi, câu nào cũng mắng người.
- Đánh c·hết hắn thì hai nữ nhân kia chính là của chúng ta.
Đại hán giơ lên thiết chùy, khí tức vương giả bạo phát.
- Lão nhị, lão tam, lão tứ theo ta đi bắt hai nữ nhân đó lại, tên tiểu tử thúi này giao cho các ngươi.
- Tuân lệnh.
Lâm Phong nhìn đám tu sĩ xông tới, hắn vội lùi lại phía sau, một tay lấy ra pháp chỉ, tay còn lại cầm mấy viên đan dược.
- Đúng lúc cho các người nếm thử loại đan dược lão tử vừa luyện chế.
Huân Vũ và Thanh Thanh cùng lúc động thủ, nhị nữ lướt về phía đại hán và ba tên đồng bọn, cả bốn tên này đều là vương giả, trong đó đại hán có tu vi cao nhất, vương giả đỉnh phong.
Tên đại hán nhìn hai nữ nhân xuất thủ, vẻ mặt khinh thường, dù một trong hai nữ tử có tu vi ngang với hắn nhưng chiến lực sao có thể sánh bằng một tên quanh năm săn g·iết yêu thú như hắn.
- Hắc hắc… nếu các ngươi chịu bỏ v·ũ k·hí đầu hàng thì bản đại gia sẽ tha cho tên tiểu tử kia một mạng.
- Nhiều lời.
Phong Thanh Thanh vừa dứt lời, sau lưng nàng hiện ra một đôi thanh dực, tốc độ như chớp, thoáng cái đã xuất hiện phía sau một tên đạo tặc.
- Cẩn thận.
- Keng…
Tên đại hán chỉ kịp hét lên một tiếng thì nhìn thấy lão tam đã b·ị c·hém bay đi, trước ngực xuất hiện một v·ết t·hương sâu, nếu không có bảo giáp hộ thể chỉ sợ đã m·ất m·ạng.
- Khốn kiếp, mau bắt nữ nhân đó lại.
- Khốn.
Ngọc thủ Huân Vũ kết ấn, hắc khí từ trong cơ thể nàng tuôn trào hóa thành mấy chục sợi xích lao về phía đại hán.
- Phá cho ta.
Thiết chùy của đại hán đập vào sợi xích nhưng không phá được công kích của đối phương, ngược lại hắn cảm giác mối liên hệ với binh khí của mình dần mất đi như bị thứ gì đó ăn mòn.
- Linh vực mở.
Đại hán lập tức thi triển linh vực, lúc này mấy chục sợ dây xích vẫn tiếp tục tiến về phía đại hán nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Trong lúc đại hán bị Huân Vũ cầm chân thì Thanh Thanh đã bắt đầu đại khai sát giới, dựa vào tu vi và tốc độ vượt trội, từng bước ép đối phương vào hiểm cảnh.
Lão nhị cảm giác tình hình không ổn, hắn cắn răng lấy ra một viên đan dược nuốt vào, khí tức từ vương giả trung kỳ dần đạt đến hậu kỳ.
- Phá sơn nhất đao.
Đại đao trong tay lão nhị chém tới, khí thế như khai sơn nhưng tốc độ quá chậm, đại đao còn chưa kịp chém xuống thì đối thủ đã biến mất.
- Nhị ca cẩn thận.
Lão nhị chỉ kịp nghe thấy tiếng thét kinh ngạc của lão tứ, sau đó cảm giác trên lưng nhói lên, một thanh trường kiếm từ phía sau xuyên qua người hắn.
Lão tứ nhìn thấy tình hình không ổn liền lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, cơ thể hóa thành đạo trường hồng bay đi.
Trường hồng vừa bay lên thì bị một nữ tử chặn lại, thất đạo kiếm khí phá không bay đến, chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm vang lên cùng với một tên tu sĩ từ trên không rời xuống.
Đại hán nhìn ba tên huynh đệ lần lượt bị hạ gục, trong lòng bắt đầu hối hận, ánh mắt hắn nhìn về phía đám huynh đệ còn lại, vẻ mặt lần nữa kinh ngạc.
Trong lúc nhị nữ đại chiến thì Lâm Phong cũng động thủ, hắn lấy ra một tờ thiên cấp pháp chỉ kích hoạt, kim quang lóe lên, một cái cự chung từ trên cao rơi xuống đầu đám tu sĩ, kết quả là cả đám đều bị nhốt vào bên trong.
- Cẩn thận bạo đan.
Đám tu sĩ đang công phá kim chung thì nghe được tiếng thét thất thanh từ bên ngoài truyền đến, bọn họ nhìn ra thì thấy một viên đan dược bay đến, cả đám vội kích hoạt bảo vật phòng thủ.
- ẦM…
- Hắc hắc… các người nghe lời như vậy sao không ở nhà với mẫu thân, chạy đi làm đạo tặc làm gì ?
Đan dược vừa tiến vào bên trong kim chung liền nổ tung nhưng không có uy lực công kích mà chỉ tạo ra bạch vụ mờ ảo.
Đám tu sĩ biết bản thân bị lừa chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhìn Lâm Phong, đợi bọn chúng ra ngoài sẽ cho tên khốn này biết tay.
Sau khi mắng chửi một lúc, đám tu sĩ tiếp tục công phá đại chung, bọn chúng vừa động thủ thì phát hiện linh lực bên trong cơ thể đã biến mất gần hết.
- Chuyện gì xảy ra, linh lực của ta đâu ?
- Khốn kiếp, nhất định là do tiểu tử kia dỡ trò.
- Chẳng lẽ là viên đan dược lúc nãy.
- Đoán đúng nhưng không có thưởng.
Không biết từ bao giờ Lâm Phong đã xuất hiện bên trong kim chung, trên tay cầm theo một thanh đại đao tả xung hữu đột, mỗi lần đại đao giơ lên là có một tên tu sĩ gục xuống.
Cảnh tượng này đúng lúc được tên đại hán nhìn thấy, sống lưng lạnh toát, không hiểu sao hắn lại động vào đám yêu nghiệt này.
Đáng tiết là trên đời không có thuốc hối hận, Phong Thanh Thanh sau khi đánh bại đối thủ lập tức trở lại cùng Huân Vũ giáp công đại hán.
Chưa tới một khắc ( 15 phút) thì tên đại hán đã nằm bất động trên mặt đất, không rõ sống c·hết.
Lần này đến lượt Lâm Phong lạnh người, nhìn bộ dáng thảm hại của tên đại hán, hắn thầm nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được chọc giận hai nàng.
Lâm Phong gôm hết túi trữ vật của đám đạo tặc rồi chạy tới bên cạnh nhị nữ, vẻ mặt nịnh hót.
- Huân Vũ tỷ tỷ thật lợi hại, ngay cả vương giả đỉnh cấp cũng bị tỷ đánh bại.
- Người đánh bại hắn là Phong tỷ tỷ.
- Phong chấp sự đúng là tài sắc song toàn, ngay cả thủ lĩnh của bọn đạo tặc cũng bị người dễ dàng đánh bại.
- Đừng tưởng dùng mấy câu ngon ngọt của ngươi có thể lừa được ta.
Ngọc thủ Thanh Thanh giơ ra.
- Giao túi trữ vật của tên đại hán đó ra đây.
- Dù sao ta cũng có tham gia, hay là chia đều có được không ?
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn tên dâm tặc, bốn tên vương giả đều bị nàng và Huân Vũ giải quyết, tên này chỉ cầm chân một đám linh giả mà cũng dám mở miệng đòi chia đều.