Chương 506: Tâm sự
Nữa canh giờ trôi qua, hồng xa dừng lại bên ngoài một biệt phủ to lớn, nơi này cách khá xa trung tâm Đan thành, không gian yên tĩnh, người qua lại cũng không nhiều.
Lâm Phong vừa rời hồng xa liền có một nữ tử bước ra chào đón sau đó dẫn hắn vào bên trong, khi đến trước một căn phòng thì dừng lại.
- Lâm công tử, khách nhân đang chờ ở bên trong.
- Đa tạ.
Lâm Phong nhìn nữ tử rời đi, hắn đẩy cửa bước vào, giọng nói vui mừng.
- Hàn Băng sư tỷ, đệ đến rồi đây.
Cửa phòng vừa mở ra, chỉ thấy một đạo hỏa ảnh lóe lên, Lâm Phong chợt có cảm giác khó thở, cổ của hắn đã bị một cái ngọc thủ bóp chặt.
- Uh… uh…
- Gan của ngươi thật không nhỏ, ngay cả lệnh của ta cũng dám không nghe.
Linh Mộng mỉm cười nhưng trên mặt lại không có một chút tiếu ý, ánh mắt lạnh băng như muốn g·iết người.
- Đủ rồi.
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng từ bên cạnh truyền đến, Linh Mộng hừ lạnh một tiếng rồi thu lại ngọc thủ.
- Khụt… khụt…
Lâm Phong ôm cổ như gà mắc thóc, ánh mắt oán hận nhìn yêu nữ, hắn nhớ là gần đây đâu có chọc giận nàng.
- Còn nhìn nữa coi chừng ta móc cặp mắt của ngươi.
- Không nhìn thì không nhìn, cũng đâu có gì đẹp.
- Ngươi nói gì ?
- Hàn Băng sư tỷ, tìm đệ có chuyện gì sao ?
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu anh, ánh mắt không còn lạnh lùng như ngày thường.
- Hôm sau ta và Phi Dao sẽ cùng Linh Mộng trở về Cửu Huyền.
- Cái gì ?
Lâm Phong hét lớn, bộ dáng kinh ngạc.
- Có phải tỷ bị yêu nữ uy h·iếp không ?
- Khốn kiếp.
Giọng nói vừa dứt, một đạo hỏa ảnh bay về phía Lâm Phong nhưng chỉ trúng vào tàn ảnh của hắn.
Ngọc thủ Linh Mộng lần nữa giơ lên thì Lâm Phong đã trốn phía sau Hàn Băng.
- Nếu ngươi còn nói lung tung thì đừng trách ta.
Lâm Phong tức giận nhìn yêu nữ, quân tử không đánh nữ nhân, tạm tha cho nàng.
- Hàn Băng sư tỷ có phải tỷ có chuyện gì không thể nói cho đệ biết không ?
- Ngươi không cần lo lắng, trở về Cửu Huyền là quyết định của ta.
- Chẳng phải lúc trước tỷ đã đồng ý cùng đệ đến Bắc Hoang rồi sao ?
- Ta…
Lãnh Hàn Băng cũng muốn cùng hắn đi khắp đại lục nhưng nàng không muốn làm khó Linh Mộng, có nàng cùng trở về thì chuyện của Lâm Phong sẽ dễ giải thích.
- Lần này là ta không đúng, không thể giữ lời với ngươi.
- Đệ hiểu rồi.
Sao khi bình tĩnh lại, Lâm Phong có thể đoán được vài phần nguyên nhân vì sao Hàn Băng lại quyết định làm như vậy, mối quan hệ giữa nàng và yêu nữ vô cùng phức tạp, đôi lúc thân như tỷ muội, có lúc lại như kẻ thù.
Hơn nữa Hàn Băng và Lâm Phong đã có hôn ước, chỉ cần nàng ở lại Cửu Huyền thì sẽ có ngày hắn trở lại.
Dù biết chuyện Hàn Băng quyết định trở về có một nữa nguyên nhân là vì mình nhưng Lâm Phong vẫn có cảm giác buồn bực, thời gian tiếp theo hắn sẽ không thể ở bên cạnh lão bà.
Linh Mộng đứng bên cạnh nhìn một nam một nữ liếc mắt đưa tình không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác cô độc cùng với một chút đố kỵ.
- Chuyện cần nói cũng đã nói, mau đi thôi.
- Muốn đi thì ngươi cứ đi một mình, không tiễn.
Lâm Phong trừng mắt nhìn Linh Mộng, lão bà của hắn sắp rời đi vậy mà ngay cả thời gian nói lời từ biệt cũng không cho, sao trên đời lại có nữ nhân nhẫn tâm như vậy.
Hàn Băng nhìn Linh Mộng đang tức giận, giọng nói lạnh nhạt.
- Ta muốn ở bên cạnh hắn thêm một lúc nữa.
- Được rồi.
Linh Mộng vừa dứt lời liền rời đi, khi tới trước cửa phòng đột nhiên dừng lại.
- Nếu ngươi dám phụ lòng Hàn Băng thì cho dù là chân trời gốc bể ta cũng không tha cho ngươi.
Lâm Phong vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy một viên hồng châu bay tới, hắn vội giơ tay đón lấy.
- Gì đây, muốn dùng thứ này ám toán lão tử sao ?
- Đây là bạo thiên châu.
Bạo thiên châu là một loại thiên cấp cấm bảo, một khi kích hoạt sẽ lập tức nổ tung, uy lực tuyệt đối không dưới tôn giả tự bạo.
Lâm Phong nghe Hàn Băng giải thích, mặt cắt không còn giọt máu, lỡ như lúc nãy yêu nữ kích hoạt thứ này không chừng bây giờ hắn đã đăng xuất khỏi Thiên La.
- Thứ nguy hiểm như thế này phải tịch thu.
Sau khi cẩn thận thu bạo thiên châu, Lâm Phong thở phào một hơi, ánh mắt suy tư, sao yêu nữ lại tự nhiên tặng bảo vật cho hắn, nhất định là có vấn đề.
- Hàn Băng sư tỷ, bạo thiên châu này có hạn sư dụng hay chức năng tự bạo gì đó không ?
- Ngươi không cần lo lắng, Linh Mộng làm như vậy nhất định là để trả ân chuyện thánh liên.
- Là thế à.
Lãnh Hàn Băng lấy ra một cái túi trữ vật và một cái lệnh bài đưa cho hắn.
- Bên trong là những thứ liên quan đến Bắc Hoang, lệnh bài này là tín vật của Kinh Sương sư tỷ, nếu ngươi gặp phải khó khăn có thể nhờ sư tỷ trợ giúp.
- Đệ biết rồi.
Lâm Phong nhận lấy lệnh bài, trong đầu hiện ra hình ảnh của một nữ nhân lạnh lùng bá đạo, thứ này không dùng có lẽ sẽ tốt hơn.
Bên trong túi trữ vật là tất cả những thứ mà Hàn Băng đã chuẩn bị cho hắn, bao gồm thông tin liên quan đến các thế lực lớn nhỏ ở Bắc Hoang, địa đồ đi đường và một số vật phẩm cần thiết.
Thần thức của Lâm Phong dừng lại trên một chiếc gương lớn chứa vật phẩm, bên trong là vài bộ y phục chuyên dùng cho tu sĩ ở Bắc Hoang, mỗi bộ đều có một lớp lông dày bao phủ.
Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt ôn nhu đong đầy tình cảm, tuy hắn chưa mặt y phục của nàng tặng nhưng trong lòng đã dâng trào cảm giác ấm áp.
Hắn bước tới phía sau nàng, đại thủ nhẹ nhàn ôm lấy nữ tử vào lòng, có lẽ vì hai người sắp rời xa nên nàng cũng không phản kháng.
- Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ sớm trở về.
- Ta sẽ chờ.
- Nàng khổ công chuẩn bị nhiều thứ như vậy, ta phải làm như thế nào để báo đáp đây.
Hàn Băng im lặng một lúc, ánh mắt nghiêm túc nhìn nam nhân của nàng.
- Chàng trả lời ta một câu hỏi là được.
- Ta nhất định sẽ thành thật khai báo.
- Chàng và Phong chấp sự có quan hệ như thế nào ?
- Chuyện này…
Nụ cười trên gương mặt Lâm Phong vụt tắt, có nằm mơ hắn cũng không ngờ Hàn Băng sẽ hỏi câu này.
Lãnh Hàn Băng nhìn vẻ mặt bối rối của lưu manh, có lẽ đã không cần câu trả lời của hắn.
- Phong chấp sự là một nữ tử tốt, chàng không nên phụ lòng của nàng.
- Nàng không giận ta sao ?
- Ta vẫn chưa bước vào Lâm gia, sao có tư cách giận chàng.
Lâm Phong nghe giọng điệu của băng nữ, dù là một tên ngốc cũng biết những lời này tuyệt đối không thể tin được.
Nữ nhân một khi nổi giận thì đúng sai không còn quan trọng, vấn đề trước mắt là phải tìm cách làm cho lão bà hết giận, chỉ cần nàng vui thì mọi chuyện dễ nói.
- Đúng rồi, ta có thứ này tặng cho nàng.
Lâm Phong lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Hàn Băng, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
- Lão tử có qua được hôm nay không đều phải nhờ vào ngươi rồi.
Lãnh Hàn Băng nhận hộp ngọc, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua chút tiếu ý, nàng không ngờ lưu manh lại dễ đối phó như vậy.
Còn nhớ lúc hai người trốn khỏi Thương Vân thành, nàng đã bị hắn khi dễ không ít lần, có lúc tức giận đến linh lực tán loạn nhưng vẫn không làm gì được hắn.