Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 507: Rời đi




Chương 507: Rời đi

Đêm qua Hàn Băng, Huân Vũ và Thanh Thanh đã tâm sự rất lâu, cũng kể cho đối phương nghe về những chuyện đã từng trãi qua với Lâm Phong.

- Muốn chàng nghe lời cũng không phải là chuyện khó.

Huân Vũ nghe Hàn Băng nói xong thì mỉm cười.

- Chỉ cần cho chàng chút tiện nghi là được.

- Đơn giản như vậy sao ?

- Còn phải xem người đó là ai.

Nếu là Hàn Băng thì chỉ cần ánh mắt dịu dàng của nàng đảm bảo có thể làm cho Lâm Phong mê như điếu đổ, nói gì nghe đó.

Nghĩ đến đây, đôi môi Hàn Băng khẽ cong lên, ngọc thủ cẩn thận mở hộp ngọc trong tay.

- Đây là…

Hộp ngọc chỉ vừa hé mở thì hàn khí đã tỏa ra khắp căn phòng, ánh mắt Hàn Băng bị thanh pháp châm trước mặt hấp dẫn, không thể rời xa.

Bên trong hộp ngọc là một thanh pháp châm dài gần ba tấc (một tấc là 10cm) tỏa ra lam quang mờ ảo, toàn thân trong suốt như bảo thạch, bên trên có khắc vài hoa văn uốn lượn.

Ngọc thủ của Hàn Băng khẽ chạm vào pháp châm, cảnh giác lạnh buốt không làm cho nàng khó chịu, ngược lại linh lực bên trong cơ thể như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu dao động.

- Đây là khí tức của thiên hàn thánh thụ.

- Lão bà anh minh, vừa nhìn đã biết.

Lâm Phong gật đầu phụ họa, chuyện Hàn Băng biết về thiên hàn thánh thụ cũng không có gì bất ngờ, dù sao nàng từng tu luyện ở Huyền Băng thánh cung.

Hàn Băng cẩn thận thu pháp châm vào hộp ngọc, ánh mắt nhìn thanh niên bên cạnh.



- Làm sao chàng lấy được thứ này ?

- Chuyện này nói ra rất dài dòng.

Lâm Phong mang hết mọi chuyện kể cho Hàn Băng, trừ chuyện liên quan đến diệt thần tiễn và lão đầu thì những thứ còn lại hắn đều thành thật khai báo, kể cả chuyện của thánh cốt.

- Đó cũng là lý do ta phải đến Bắc Hoang, nam nhân nói được thì phải làm được.

Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu, không cần biết nam nhân này muốn làm gì, chỉ cần là chuyện hắn làm thì nàng sẽ ủng hộ.

- Không còn sớm nữa, ta phải trở về.

- Trời vẫn chưa tối, vẫn còn nhiều thời gian.

Lâm Phong ôm chặt lão bà, lần này từ biệt không biết đến bao giờ gặp lại, không thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy.

Hàn Băng do dự một lúc, nàng chợt xoay người đối diện với Lâm Phong, ngọc thủ nhẹ nhàn ôm lấy eo hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương.

- Chàng nhất định phải bảo trọng.

Lời vừa dứt, nàng khẽ dựa vào lòng hắn, vẻ mặt lạnh lùng dần tan biến, đôi gò má ửng hồng, diễm lệ mê người.

Lâm Phong ôm lấy cơ thể mềm mại, ngửi hương thơm thanh mát, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên, ánh mắt ôn nhu trở nên kiên định.

Sẽ có một ngày hắn và nàng mãi mãi ở bên nhau nhưng trước khi ngày đó đến thì còn rất nhiều thử thách phải vượt qua, Ma giáo chính là một trong số đó.

Thánh Ma đại chiến nhất định sẽ xảy ra, vấn đề chỉ là thời gian, hắn phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ gia đình của mình, ít nhất cũng phải bảo vệ được bản thân, không thể trở thành gánh nặng cho nàng.

Sáng hôm sau, Cửu Huyền thánh cung rời Đan thành, khi bọn họ bước vào truyền tống trận thì có một ánh mắt từ xa lặng lẽ quan sát cho đến khi mọi người biến mất.

Tây Phong thành, truyền tống trận lóe lên rồi vụt tắt, một đám người từ bên trong bước ra.



Lãnh Phi Dao nắm đồng âm nguyên lệnh trong tay, hai mắt ửng đỏ, trước khi rời Đan thành nàng đã dùng thứ này để trò chuyện với Lâm Phong nhưng chỉ nói được vài câu.

- Tỷ tỷ, tiểu Phong tử sẽ trở về đúng không ?

- Hắn nhất định sẽ trở về.

Linh Mộng im lặng đứng một bên, thần thức nhẹ nhàn vuốt ve thanh huyết kiếm bên trong giới chỉ, trên thân kiếm có khắc một đầu hỏa phượng sống động như thật.

Thanh kiếm này chính là diệt phượng mà nàng ngày đêm muốn có nhưng vẫn chưa tìm đủ hỏa nguyên thạch nên không thể trao đổi.

Đêm qua Hàn Băng đã đưa nó cho nàng cùng với một khối lưu ảnh thạch, bên trong là hình ảnh của một tên nam nhân đáng hận.

- Nể tình ngươi tặng bạo thiên châu nên ta quyết định cho ngươi mượn diệt phượng một thời gian, đợi khi ta trở về nhất định phải trả lại, còn nữa ngươi phải bảo quản thanh kiếm này cho thật tốt nếu có hư hại thì ta sẽ tăng thêm nguyên thạch làm phí bồi thường.

- Bảo vật đã vào tay bản thánh nữ mà còn muốn lấy lại, ngu ngốc.

Lần này nàng sẽ không mền lòng như trước, cho dù Hàn Băng ra mặt thì nàng cũng không trả lại diệt phượng, để xem tên ngốc kia có thể làm được gì.

Phía bắc Đan thành vài chục vạn dặm có một thành trì lớn gọi là Đại Dương thành, diện tích rộng lớn, tu sĩ bên trong thành lên đến hàng trăm vạn, náo nhiệt vô cùng.

Nơi này tập trung nhiều tu sĩ như vậy là vì bên trong Đại Dương thành luôn có tài nguyên phong phú, sản vật đa dạng, nổi bật nhất là linh dược và yêu thú, không chỉ có số lượng nhiều mà chất lượng cũng rất tốt.

- Lão bản, gốc linh dược này bán thế nào vậy ?

- Ba vạn trung phẩm linh thạch, không thương lượng.

- Buôn bán mà không thương lượng, chẳng phải muốn đuổi khách sao ?

- Không mua thì cút, đừng cản trở tài lộ của lão tử.

Sau khi tâm sự với lão bản một lúc, Lâm Phong dùng hai vạn tám ngàn trung phẩm linh thạch mua được gốc linh dược, vẻ mặt vô cùng đắt ý.



Ánh mắt hắn đảo xung quanh bắt đầu tìm con mồi tiếp theo, Huân Vũ đi theo phía sau, vẻ mặt như thường nhưng Phong Thanh Thanh lại nhịn không được, ánh mắt tức giận nhìn dâm tặc.

Khi ở bên trong Vạn Bảo Các, nàng đã nhìn thấy dâm tặc giao dịch mười bình đan dược, bỏ túi gần trăm vạn trung phẩm linh thạch.

Sau khi trừ đi tất cả chi phí thì còn lại ít nhất năm mươi vạn linh thạch, vậy mà lần nào giao dịch cũng cò kè mặt cả, khẩu chiến liên miên làm cho đám người xung quanh mở rộng tầm mắt.

Dù đối tượng mọi người chú ý không phải là Thanh Thanh nhưng gần mực thì đen, sớm muộn gì thanh danh của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm Phong càng quét được vài canh giờ thì tiến vào bên trong một cái khách điếm sang trọng.

- Lão bản, cho ta một phòng thượng hạng.

Lão bản nhìn Lâm Phong sau đó lại nhìn hai nữ tử phía sau, mỉm cười mờ ám.

- Có liền.

Lâm Phong chưa kịp nhận chìa khóa phòng thì nghe được giọng nói ngọt ngào từ bên cạnh truyền đến.

- Lão bản cho ta một phòng.

- Chuyện này…

Lão bản liếc nhìn Lâm Phong, động tác có chút do dự, Liễu Huân Vũ thấy vậy thì lấy ra một cái túi trữ vật đặt lên bàn.

- Lão bản sợ ta không trả đủ linh thạch sao ?

Lâm Phong đi tới bên cạnh Huân Vũ, nhỏ giọng nói.

- Huân Vũ tỷ, đệ nghe nói phòng thượng hạng ở đây rất lớn, dù có mười người ở chung cũng không thành vấn đề, không nên lãng phí linh thạch a.

- Dùng một ít linh thạch để đảm bảo an toàn, sao có thể gọi là lãng phí.

- Tỷ yên tâm, đệ hứa sẽ không làm gì đâu.

- Lâ·m đ·ạo hữu đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho đạo hữu.

Huân Vũ vừa dứt lời liền mang theo chìa khóa phòng rời đi, Phong Thanh Thanh cũng đi theo, có lẽ đêm nay hai nàng sẽ chung phòng.