Thiên La

Chương 500: Tụ hợp




Chương 500: Tụ hợp

Bên ngoài đại môn nội thành có một đám người đang tụ tập, đa số chỉ muốn đến xem náo nhiệt, vì bọn họ biết hôm nay là ngày Thiên Hỏa Sơn đóng lại.

Nhưng vẫn có số ít tu sĩ chờ mong, nổi bật là một vài nữ tử, từ đầu đến cuối ánh mắt của các nàng chưa từng rời khỏi nội môn.

- Sao lại lâu như vậy ?

Lãnh Phi Dao đợi cả canh giờ mà bên trong đại môn vẫn không có chút động tĩnh, vẻ mặt dần lo lắng.

- Hay là để muội vào bên trong xem tình hình thế nào rồi.

Không chỉ có Phi Dao mà những người còn lại đều có chung tâm trạng, chỉ là các nàng che giấu tốt hơn mà thôi.

Ánh mắt Linh Mộng nhìn chằm chằm vào nội môn, lòng như lửa đốt, lỡ như tên ngốc kia thất bại thì nàng không biết phải đi đâu để tìm giải dược cho sư phụ.

Vẻ mặt Hàn Băng, Huân Vũ và Thanh Thanh cũng không khác gì Linh Mộng nhưng các nàng không phải lo chuyện thánh dược mà là lo cho Lâm Phong.

Địa mẫu thánh liên có thể xem là trấn thành chi bảo của Đan thành, nếu như chuyện Lâm Phong trộm dược bị phát hiện thì hắn không chỉ bị nghiêm trị mà danh dự cũng không còn.

Nữa canh giờ trôi qua, thời khắc mọi người chờ đợi cũng đã đến, đại môn nội thành mở ra, một đám lão đầu xuất hiện, dẫn đầu là thành chủ Lâm Cửu Sơn.

- Lão phu có chuyện cần giải quyết, cáo từ.

Lâm thành chủ mỉm cười nhìn đám lão đầu sau đó hướng về ngân xa Lâm gia đi tới, các vị gia chủ cũng lần lượt rời đi.

Sau khi đám lão đầu đi được một lúc thì có một thanh niên từ bên trong nội thành bước ra, ánh mắt hắn đảo vài vòng cuối cùng dừng lại chỗ một đám mỹ nữ.

Vừa rời khỏi đại trận Lâm Phong lập tức chạy về phía nội môn, được một lúc thì gặp phải đám lão đầu đi phía trước, đạo quân tử phải biết kính lão nên hắn không dám vượt mặt chỉ có thể lủi thủi đi phía sau.

Dù là như vậy thì tốc độ của hắn vẫn hơn xa đám thiên kiêu còn lại, trở thành thiên kiêu đầu tiên rời khỏi nội thành, chỉ sau đám lão đầu.

Chúng nữ nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện, vẻ lo lắng trên gương mặt dần tan biến, chỉ có Linh Mộng là ngoại lê.



Ánh mắt nàng vẫn không giấu được căng thẳng nhưng so với vừa rồi đã ít hơn vài phần, không hiểu vì sao khi nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng nàng lại cảm giác nhẹ hơn.

Lâm Phong đi tới bên cạnh chúng nữ, hắn thở dài một hơi, vẻ mặt chán nản.

- Trở về rồi nói.

Linh Mộng nhìn bộ dáng của Lâm Phong, ngọc thủ nắm chặt, cơ thể thoáng rung lên, hai mắt ửng hồng, nàng không nói một lời mà xoay người rời đi.

Hàn Băng đi đến bên cạnh hắn, ngọc thủ khẽ nắm lấy tay hắn, ánh mắt lạnh lùng ẩn hiện ôn nhu.

- Trở về là tốt rồi.

Huân Vũ nhẹ gật đầu.

- Không cần phải tự trách.

Phong Thanh Thanh chỉ đứng một bên, nàng cũng rất muốn tiến lên an ủi hắn nhưng vẫn có chút do dự, vì giữa hai bên vẫn chưa xác định rõ quan hệ.

Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt chán nản của tên sư đệ, trong lòng có một cảm giác rất khó chịu nhưng không biết phải làm sao, nếu muốn trêu chọc hắn thì nàng có rất nhiều cách nhưng muốn an ủi thì nhất thời chưa nghĩ ra.

Nữa canh giờ trôi qua, đám người Lâm Phong đã về đến Tây Hương Lâu, từ khi đến Đan thành thì bọn họ vẫn ở nơi này, chưa từng thay đổi.

Bên trong một căn phòng sang trọng, vài nữ tử có dung mạo xinh đẹp đứng bên cạnh một tên nam nhân có vẻ ngoài bình thường, không khí u ám.

Linh Mộng nhìn Lâm Phong, ánh mắt phức tạp, vừa tức giận vừa bất lực, nàng rất muốn đánh tên nam nhân này một trận, rõ ràng hắn đã hứa sẽ giúp nàng lấy được thánh dược, đến cuối cùng vẫn tay không trở về.

Trước khi đặt hi vọng vào Lâm Phong, Linh Mộng đã do dự rất lâu, từ sau biến cố năm đó nàng đã hoàn toàn mất niềm tin vào người khác, không ngờ lần này nàng lại tiếp tục phạm sai lầm.

Thiên Hỏa Sơn là cơ hội tốt nhất để lấy được địa mẫu thánh liên, không có thánh dược thì sinh mệnh của sư phụ nàng luôn trong tình trạng nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì cả đời nàng sẽ không thể yên lòng.

- Chẳng lẽ ta thật sự là một sát tinh, chỉ mang lại tai họa cho người bên cạnh.



Lần trước là đồng môn, bây giờ là sư phụ, những người xung quanh nàng cứ lần lượt bỏ nàng mà đi.

Lâm Phong im lặng đứng một bên, ánh mắt nhìn giới chỉ trong tay, trước khi tiến vào Thiên Hỏa Sơn thì hắn đã giao thông thiên giới chỉ cho Hàn Băng cất giữ.

- Mọi chuyện là như vậy đó, lão thấy sao ?

Từ khi lấy lại giới chỉ, Lâm Phong bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho lão đầu nghe, không hiểu sao hắn có cảm giác kế hoạch lần này thành công quá dễ dàng.

- Đúng là hơi kỳ lạ.

- Lạ chỗ nào ?

- Lão phu cũng không rõ.

Lão đầu nghe Lâm Phong miêu tả cho dù lão bát học đa tài cũng chỉ nắm được vài phần, nếu lão có thể tiến vào Thiên Hỏa Sơn không chừng sẽ tìm ra vấn đề.

- Dù sau cũng lấy được thánh dược, tiểu tử ngươi nên tranh thủ rời khỏi nơi này, đề phòng có biến.

- Lão nói y như ta nghĩ.

Vì lấy được thánh dược mà Lâm Phong đã cắn không ít phi ưng đan, lúc này linh lực trong người vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ngoài ra còn phải xử lý số đan độc tồn động bên trong cơ thể, có lẽ phải mất vài ba ngày thì hắn mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Lâm Phong mỉm cười vui vẻ, dù sao đi nữa thì hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chuyến đi lần này xem như không uổng công vô ít.

- Bây giờ chúng ta…

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chúng nữ trong phòng, vẻ mặt khó hiểu, sao người nào cũng có tâm trạng nặng nề thế này, nhất là bộ dáng của yêu nữ, hai mắt ửng đỏ như muốn rơi lệ.

Lâm Phong đi tới bên cạnh Hàn Băng, nhỏ giọng hỏi.

- Có chuyện gì vậy ?



- Không có gì.

Hàn Băng nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của lưu manh, trong lòng thầm nghĩ hắn cố ý làm như vậy là để che giấu cảm xúc, giúp mọi người lấy lại tinh thần.

- Đợi khi trở về chúng ta sẽ tìm cách khác, thiên hạ rộng lớn chắc chắn không chỉ có một gốc thánh dược ẩn chứa hỏa nguyên chi khí.

- Tìm thánh dược, tại sao lại phải đi tìm.

- Còn không phải do đệ không lấy được thánh dược sao.

Lãnh Phi Dao vừa dứt lời thì biết bản thân lỡ lời, nàng vội nói.

- Không lấy được gốc linh dược ở đây thì tất nhiên phải đi nơi khác tìm.

- Mọi người nói thứ này sao ?

Lâm Phong lấy ra một cái hộp gỗ, trước ánh mắt tò mò của chúng nữ, nắp hộp dần mở ra, một đạo hỏa quang lóe sáng, nhiệt độ của căn phòng dần tăng lên.

Bên trong hộp là một ngọn lửa nhỏ, nhìn kỹ sẽ thấy giữa ngọn lửa có một cánh của liên hoa, tinh khiết như ngọc.

- Đây là…

Tâm tình của Linh Mộng đang chìm trong vực sâu thì bị hỏa ảnh chiếu sáng, gương mặt xinh đẹp không giấu được kinh ngạc.

Lâm Phong không đợi mọi người phản ứng liền đóng lại hộp gỗ, Lãnh Phi Dao là người đầu tiên phản đối, ánh mắt bất mãn nhìn tên sư đệ.

- Đệ làm gì vậy, mau mở ra cho ta xem với.

- Không được.

Thánh dược không phải phàm dược, khí tức của chúng rất khác biệt, lỡ như lưu lại quá lâu rất dễ bị người khác phát hiện, hơn nữa dược lực sẽ hao mòn.

...............................................................

Vậy là được 500 chương rồi, đa tạ các vị đạo hữu đã ủng hộ truyện.